(Lý Diễm Huỳnh, Bác Sĩ Điên.)
...
Móng tay dạo này ra hơi dài, cảm giác buồn chán luôn hiện hữu trong tôi.
Nhìn vào bộ móng tay tâm trạng của tôi trở nên thật tệ...
Tôi là một bác sĩ, đáng lẽ ra tôi nên ở lại Cứ Điểm để chữa trị thay vì cùng bọn uất ơ này đi thu thập thực phẩm, săn giết thây ma.
Xàm hết chỗ nói, tay tôi run quá.
Nó đang nhớ nghề đầy này, phải chi có tên ngu muội nào đó chịu làm vật thí nghiệm cho tôi mổ xẻ thì vui quá.
Tôi nhớ mùi máu, nhớ cái bầy nhầy của nội tạng, phải chi lúc này có thể nhìn thấy quả tim trần trụi đập loạn nhịp.
Aahh! Tôi chết mất! Chỉ cần nghĩ tới thôi đã không thể kiềm chế nổi sự sung sướng rồi, hehe~ ướt nhẹp luôn rồi đây nè~
Sự hưng phấn của tôi đang dâng trào thì chợt tắt, nhìn qua tôi thấy tên to xác đang nhìn về phía mình.
Khi nhận ra ánh nhìn của tôi hắn cười ngượng nghịu rồi gãi đầu quay đi.
Hắn tên Lưu Cường, tên nghe biết nhân vật phụ rồi không cần giới thiệu thêm ha.
Ngoại trừ cái to con thì không được cái gì thêm.
Đêm qua tôi đã cố gạ gẫm hắn đến lều của mình để tiện bề mổ xẻ nhưng hắn đã từ chối với những lời nói sáo rỗng, vô vị.
Cái gì là: "Anh muốn có được trái tim em chứ không muốn chỉ có được một cái xác không hồn..."
Rồi: "Anh sẽ bảo vệ em tới hơi thở cuối cùng..."
Bla bla, nghe mà thấy ám ảnh, não hắn bị gì thế?
Hắn càng như thế tôi lại càng muốn mổ hắn ra xem bên trong cái đầu đinh ấy có chứa não hay không?
Thật vô vị, sao bọn này không chết đi cho nước nó trong nhỉ?
Như khiến tâm trạng tôi thêm tệ, đám tạp nham ấy lại lần nữa tụ tập quanh, Lưu Cương bước tới nắm lấy tay tôi nhu mì lên tiếng.
Buồn nôn quá.
"Diễm Huỳnh, anh giết sạch đám thây ma dơ bẩn ấy rồi, con đường em đi anh muốn nó được sạch sẽ, nào chúng ta về thôi."
Ờ tốt, sao Ngươi không đi cho mọe nó luôn đi, bẩn hết cả tay, dơ hết cả thính giác, đúng là ngữ thích hiếp dâm thị giác kẻ đối diện mà.
Móa nó! Muốn cắt cổ bọn này quá, nếu không phải vì thứ đó tôi đã lột da cắt gân bọn rác rưởi này rồi.
Những ánh mắt dâm dục ấy luôn chăm chú vào ngực và mông khiến tôi phát cáu, đôi lúc một vài tên con tới gạ gẫm rồi tuôn ra những lời dơ bẩn khiến tôi vô cùng khó chịu.
Grrrrrr...........
Thu lại tay tôi lườm Lưu Cường cái rồi rời đi.
Gãi đầu hắn liếm mép nhìn mông tôi đang đẩy đà lên xuống rồi gãi đầu cườ hề hề, đám tạp nham kia thì lại bắt đầu hò hét nâng bi cho hắn.
"Đại Ca bị giận rồi kia!"
"Yahoo! Đúng là Anh Hùng luôn có mĩ nhân theo cùng!"
"Đại Tỷ lạnh lùng quá!"
"Đại Ca cố lên!"
Vâng, vâng. Tôi ổn, TÔI RẤT ỔN!!!
Trong khi cơn thịnh nộ tăng cao, tôi chợt nhận ra thứ gì đó ở bên trong con hẻm bước ra.
Chắc chắn không phải con người nhưng thứ bước ra cũng không phải thây ma.
Mang hình hài của một nhân loại trung niên nhưng thứ tôi cảm nhận thấy không khác gì một con quái vật đang cực kỳ khát khao sự giết chóc.
.......máu thịt nhầy nhụa và cơn khát máu ẩn hiện phía sau cái bóng gã đàn ông lạ mặt qua sự ảo tưởng trong tâm trí tôi.
"Yaho! Chào mấy cưng, lâu ngày hơm gặp nà~! Vui lòng nằm xuống rồi ngửa chym lên trời được hơm?"
Gã đàn ông nói, giọng điệu đùa cợt và đôi mắt ánh hoàng hôn ấy lướt qua cơ thể khiến tôi chợt rùng mình.
Tên này rất nguy hiểm.
Tôi chăm chú quan sát, hắn có mái tóc đen rối bời, bên dưới miệng và cằm có râu, chắc do lâu ngày không được cạo, nhìn qua rất phong trần.
Đôi mắt hoàng hôn sắc bén, nụ cười mỉm đầy xảo quyệt, vóc dáng cân đối nhưng lại cực đô con, tôi cá là mớ cơ bắp đó không khác gì được tạo khắc lên cái cơ thể đó cả.
Ngoài ra thì hắn khá cao, chắc khoảng 1m81, ăn mặc cũng không có gì nổi bật, một cái áo thung đen ngắn tay làm lộ ra vài hình xăm trên hai bắp tay chạy thẳng xuống cổ tay, bên dưới mặc một chiếc quần jean xanh hơi tưa và cũ.
"Thằng hâm nào đây? Chắc không phải một tên điên đó chứ? Haha!"
Một tên uất ơ (ất ơ) bước tới vỗ vai gã đàn ông lạ mặt, mặt áp sát hắn phát lên cười đầy cợt nhả.
Nếu tôi là hắn thì tôi sẽ né cái con quái thú ấy ra ngay và luôn, co chân chạy mà không thèm quay đầu lại luôn ấy.
Tay và chân tôi đang run đây này. Sao sự chú ý của hắn luôn hướng về phía tôi vậy?! Tôi không chạy nổi, cơ thể như bị khóa chặt bởi ánh nhìn đó, cơn sợ hãi đang chạy dọc sống lưng tôi và lúc này.
Khốn nạn! Chắc hẳn hắn đang muốn cưỡng dâm tôi đây mà, đúng là lũ xúc sinh suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
"Tao mới nói với tụi mày gì ấy nhỉ?"
Gã đàn ông ngước mặt lên nở nụ.
Tệ rồi đây, thằng hâm nào đó tránh xa hắn ra dùm cái!
"Hả?"
Hả cmm né nó ra!!
Mà thôi vậy, tôi ở xa quá nên cũng không la tới, mà tôi cũng chả muốn la hét gì, tôi vô vọng quá má ơi.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, khi nhìn lại tôi chỉ thấy một cổ thi thể bị bẽ lọi tay, cổ bị vặn ra sau rồi ngã ầm xuống.
"CMN!!??"
Lưu Cường hét lên giận dữ, đám đàn em của hắn thì co rúm lại sợ hãi. Sau cùng thì cũng chỉ mình hắn ở đây là có chiến lực, tuy nhiên hắn sẽ chết nhanh thôi.
"THẠCH HÓA!!"
Lưu Cường hét lên rồi bao bọc cơ thể bằng lớp đá màu đen tuyền kỳ lạ, hắn cứ như vừa mặc lên mình bộ giáp trụ đen tuyền được cấu tạo từ đá cuội.
Ầm! Ầm!
Như cổ xe tăng hắn lao tới chỗ gã đàn ông lạ mặt nhưng những cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả cá nhân ở đây phải khiếp hãi.
Lưu Cường hiện thân cao 3m, cả người bao bọc đá cứng chợt ngã khụy hai gối, đôi mắt trắng xóa, hắn bất tỉnh từ bao giờ, việc gì đã xảy ra???
Tôi không nhìn thấy gì hết trơn á!?
Tất cả những gì tôi thấy chỉ là Lưu Cường chợt khụy hai gối bất tỉnh, cảnh tiếp theo tuyệt nhiên làm tôi rung động kịch liệt.
Lưu Cường bị đạp đầu xuống nền bê tông rồi nhừ tử, hắn bị đấm bao nhiêu phát tôi không rõ nhưng khi mọi thứ kết thúc, Lưu Cường đã như cục thịt bằm.
Hắn chết rồi, tim hắn vừa ngừng đập.
"Đại ca...đại ca chết rồi???''
"Việc này không thể nào!?"
Coi bọn kia shock chưa kìa, nếu còn có thể thì tôi sẽ chạy ngay và luôn thay vì ở đó bình luận sau trận đấu đó.
Ôi đáng thương làm sao~~~
Cảnh tượng tiếp theo, từng tên một bị gã đàn ông lạ mặt bẽ lọi cổ, không kịp cầu xin, không kịp bỏ chạy.
Ngay khi bọn chúng kịp nhận ra, cái chết đã đến và kết thúc mọi thứ.
Gã đàn ông tiến tới chỗ tôi rồi nhếch mép cười, nụ cười đầy ẩn ý nhưng sao tôi cứ có cảm giác quen thuộc lạ lùng.
"Chúng ta quen nhau?"
Sự tò mò thúc giục tôi hỏi, tôi không cảm thấy sợ, người này không làm hại tôi, cảm giác của tôi chưa bao giờ sai.
"Cô đoán xem?"
Tôi ghét nụ cười mỉm của tên này quá, mà hơn hết những múi cơ này là sao?
Đôi mắt tôi ánh lên tia hứng thú, cánh tay vô thức chạm lên ngực gã đàn ông lạ mặt, nuốt nước bọt tôi ngước lên nhìn.
"Cho tôi giải phẫu Anh được không?"