Một ngày bình yên nữa lại trôi qua, ngày bình yên còn tôi thì "éo''!!?
Đêm hôm khua khoắng, trong khi tôi đang ôm Mộ Dung Tiêu ngủ thì chợt có thứ gì đó dưới chăn động đậy.
Nhíu mày tôi kéo chăn lên thì thấy CON MỌE LÝ DIỄM HUỲNH ĐANG CẦM CÂY KÉO NHẤP NHẤP!!
"CÚT!!??"
Tôi ném ả ta ra khỏi cửa sổ với tiếng rên rỉ hứng khởi, Mộ Dung Tiêu run lẩy bẩy nhìn tôi ướt át đôi mắt.
Ôm em ấy vào lòng tôi nuốt nước bọt, kẻ bị đe dọa là tôi mà, huhu....
Sáng hôm sau, sau khi điều trị cho Lâm Thừa Anh lần cuối, tôi bước vào quan sát, đúng lúc cô ấy vừa tỉnh.
Đôi mắt dịu dàng nhẹ mở, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống sờ trán cổ, hết sốt rồi nhưng vẫn còn khá yếu.
Đúng lúc này mắt trái tôi hơi đau, không phải bụi bay vào mà dó cái kỹ năng vô dụng kia vừa lên cấp.
Ờ thì tôi chỉ có thể giải thích là có người muốn thế....à nhầm, thì tất cả khả năng người Tiến Hóa sở hữu đều có 4 bậc, mỗi bậc sức mạnh lại tăng lên.
Chẳng như mắt tôi hiện tại.....
[Lâm Thừa Anh Chiến Lực: 101]
[Số đo ba vòng: 75-60-90]
[Khả Năng: Bằng Sáng Chế]
Thông tin hiện ra nhiều hơn một chút, có vậy thôi. Mà em ấy sở hữu Khả Năng [Bằng Sáng Chế] à, đúng như lúc xưa, kỹ năng này giúp em ấy chế tạo mọi thứ mà em ấy muốn, thứ yếu duy nhất là nguyên liệu, nguyên liệu càng tốt thứ chế tạo ra càng OP.
Cheat đấy không ý kiến, ok?
"Du Thiên..."
Lâm Thừa Anh yếu ớt gọi tên tôi, nựng má em ấy cái tôi nở nụ cười.
"Tốt rồi, em nhanh thôi sẽ khỏe lại."
Lời tôi vừa hết Mộ Dung Tiêu bước vào với tô cháo, em ấy có vẻ rất áy náy khi đã để Lâm Thừa Anh thành ra thế này.
"Chị Thừa Anh, em có làm ít cháo..."
Thôi thì để hai cô ấy nói chuyện với nhau, tôi đứng dậy rời đi.
[Mộ Dung Tiêu Chiến Lực: 403]
[Số đo ba vòng: 85-55-80]
[Khả Năng: Băng Hóa]
Eo ôi! Con bé này mạnh lên nhanh quá!!
Mới đó đã đạt 400 lực chiến rồi, sợ là bây giờ ngoài kia không ai đánh lại em ấy mất.
Ngoài ra thì [Băng Hóa] cũng thuộc loại OP, biết ELSA không? Ừ thì em ấy tương tự vậy trong tương lai.
Và trong khi tôi vừa bước chân ra khỏi cửa thì một thân ảnh áo trắng vồ lấy tôi, Lý Diễm Huỳnh ôm lấy rồi cả hai ngã ầm trên sàn.
Giờ thì tôi mới để ý, Lý Diễm Huỳnh mà tôi biết hơi khác lúc trước, cô ấy có mái tóc đen tuyền được buột đuôi ngựa, đôi mắt đỏ tía, nụ cười xảo quyệt và phục trang Bác Sĩ thường thấy, ngoài ra thì cô ấy có mang tất lưới, nửa dưới mặc váy díp ngắn, nửa trên áo sơ mi trắng.
[Lý Diễm Huỳnh Chiến Lực: 222]
[Số đo ba vòng: 90-60-90]
[Khả năng: Bác Sĩ]
Khả năng của cô ấy thì chắc khỏi bàn đi, tiếp là một cái OP khả năng ha.
"Nè, nè! Anh chừng nào lấy nó cho tôi hử? Tôi ngứa tay quá rồi nè, nhớ khi đi lấy mang về cho tôi vài mẫu vật luôn nghe!"
Cô ả chà chà mặt vào ngực tôi rồi hít như đang chơi ma thúy, moá muốn bẻ cổ con điên này quá.
"Rồi, rồi. Né khỏi người tôi đi, cảm ơn."
"Rồi đấy, đồ cộc cằn..."
Cô nàng giận dỗi đứng dậy, song tôi ngồi dậy thì lập tức bị kéo đi.
Cái mọe gì nữa đây???
Tới gốc cây trước nhà, tôi được Lý Diễm Huỳnh ấn ngồi xuống ghế rồi nhấp nhấp cây kéo.
Lần này tôi không phản kháng vì cô ta muốn cắt tóc cho tôi, thôi thì biết cô ả ngứa tay nên cho cắt xíu cũng không vấn đề.
Tóc tai tôi được tỉa gọn gàng, rồi được cạo râu luôn, đúng là đam mê kỳ lạ mà, kế tiếp cô ả định chích thuốc mê tôi nhưng bất thành, kết thúc tôi treo ả lên cây hết buổi chiều bỏ đói.
Chừa đi nghe chưa?
Tôi mệt mỏi quá man....
Sau cùng tôi tháo dây thả ả xuống, như nước tràn bình ả tiếp tục đè tôi xuống dùng ống tiêm đâm túi bụi nhưng bất thành.
Mệt quá, cuối cùng thì ả chịu buông tha khi tôi cho ả uống rượu và ăn xúc xích.
Trời ơi con điên này....
"Cô có thôi cái ý định tiêm chích tôi đi chưa hả?"
"Gì?? Giữa đại dịch thế này phải tiêm chủng chứ?"
Cạn cmn lời.
Vài phút sau, tôi vừa cho ả điên này ăn vừa phải căng mắt trong ả, thế nào nửa đêm cũng mò đi tìm tôi nữa cho xem.
"Ức..."
Gì thế? Say luôn rồi à?
À phải rồi, rượu đế mà lại, với đô của ả thì nửa chai là đi luôn.
Thôi xong việc rồi, về!
Trong khi tôi quay lưng bỏ đi, cổ áo cánh tay tôi bị kéo lại.
"Đừng đi...mà...."
Hả? Vụ gì nữa đây...?
"....Bố."
Tôi định gạt bỏ tay ả thì khựng người, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng ướt át lệ buồn, tim tôi bỗng nhiên quặn thắt.
Quá khứ của ả lúc trước ai trong số chúng tôi đều biết, nhưng không ai dám đồng cảm cả, bởi lúc đó là một Lý Diễm Huỳnh vô cùng mạnh mẽ và tàn khốc.
Ký ức của tôi với ả không mấy tốt, tuy nhiên Lý Diễm Huỳnh hiện tại thì....
"Aizz..."
Tôi thở dài ngồi xuống đầu giường của Lý Diễm Huỳnh, thôi thì đêm nay ở lại đây đi.
Tôi mắt tôi mơ màng rồi thiếp đi, nửa đêm Lý Diễm Huỳnh ôm lấy cô ấy tôi thở phì phò những hơi nóng rát.
Ả lại định giải phẫu tôi nữa hả?
"Tôi sẽ rời đi nếu cô có ý định đó đấy."
Tôi mở lời nhưng không mở mắt, cô ả dừng lại rồi không thấy động tĩnh, ôm cô tôi ngủ tới sáng, lần đầu tôi thấy mặt này của Lý Diễm Huỳnh.
Chịu nghe lời tôi sao?
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, chào đón tôi là Lý Diễm Huỳnh đang tươi cười, Mộ Dung Tiêu thì chả biết khi nào ngồi trong phòng run rẩy.
Em ấy ngồi trên ghế, ánh mắt ướt át nhìn qua chỗ tôi, Lý Diễm Huỳnh thì lúc này tréo giò, phong thái Bác Sĩ hẳn hoi.
"Anh Du Thiên... Cứu em với..."
Con ả này lại bài trò gì thế??? Em ấy sắp khóc đến nơi rồi kia kìa!??
Tôi vẫy tay, Mộ Dung Tiêu nhìn qua nhìn lại rồi vội vã rời đi, ngồi xuống chiếc ghế trống tôi đặt tay lên bàn.
"Cô muốn xét nghiệm máu đúng không? Lấy đi."
Lý Diễm Huỳnh đôi mắt trừng to rồi rực rỡ sự hưng phấn, không chút do dự ả lấy ra ống tiêm, thoa lên cổ tay tôi chút thuốc tê rồi bắt đầu lấy máu.
Không sao đâu, dù sao thì trong thời gian rảnh rỗi này cho cô ả chút xíu việc làm cũng được, đối với máu tôi thì cứ tự nhiên mà nghiên cứu.
Trở lại với Lâm Thừa Anh, cô ấy vừa khỏi lại đâm đầu vào chế tạo, em ấy có vẻ đang làm cho Mộ Dung Tiêu một thanh đao, với tài năng của em ấy hiện tại thì ổn thôi nhưng dù thế...
"Màn Thầu, tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi thêm ít ngày."
Tôi bước vào với nụ cười và lời nói.
Cô ấy quay lại nhìn tôi rồi khẽ nở nụ cười dịu ngọt.
"Anh lại định tranh thủ lúc em không làm việc đè em ra chứ gì? Không có cửa đâu nghe chưa."
"Haha!"
Tôi bật cười, nhấc bế em ấy lên cao rồi đặt em ấy vào lòng, ngồi xuống ghế tôi đặt em ấy ngồi lên đùi.
Tay nhẹ nâng cằm em ấy tôi hôn nhẹ, vẫn là vị Mặn, đối với tôi thì Lâm Thừa Anh là món mặn còn Mộ Dung Tiêu là món ngọt.
....và tôi đang chìm đắm trong tình yêu đây.
Đùa đấy =))