Như tháng trước đã từng, vì một lần thổ phỉ chạy tới gây sự nên diệt luôn cả ổ thổ tặc. Lần này vì thiếu người thêm cái cớ xâm nhập lãnh thổ nên tổng động viên đi dọn nhà dùm thổ tặc.
Có tiền trong tay thì cái gì cũng thông suốt, Khôn lấy 1.000 điểm chiêu mộ thêm 10 dân quân để nhập vào đội thành 40 dân quân để đi phòng thủ nhà. Và hiển nhiên vì là người mình mà méo sợ phản nên đám 10 dân quân này đều cầm mấy khẩu M1914 từ Trung Đội 2 chuyển qua hết.
Không chỉ dùng để phòng thủ mà số này còn dùng để trảm thủ nếu đám ở nhà làm phản. Dù chỉ 10 người nhưng nên nhớ là căn cứ vốn dùng quân sự nên Toà Chỉ Huy được cấu tạo như lô cốp. Và đám chỉ có vũ khí lạnh cùng mấy cây nỏ chả ăn thua gì.
…..
Ngay buổi sáng khi ra lệnh chuẩn bị đấm nhau thì phòng họp ở Tòa Chỉ Huy đã nhộn nhịp hẳn lên. Trước kia thì các cấp chỉ có mỗi Khôn với Nghĩa bàn việc. Giờ cả lũ toàn đã huân luyện Sơ Cấp Chỉ Huy nên nói chuyện rôm rã cả lên.
Bàn thì bàn chứ thật ra các ý chính thì Khôn ra rồi Nghĩa đưa ra. Các phần nhỏ như đi thế nào này nọ mới tới đám cấp dưới. Như 1 vị anh hùng nào đó từng nói " Tướng ở chiến trường nên được tự quyết chứ đám chỉ huy đừng ra lệnh bừa".
…..
Quyết định xong kế hoạch thì cuộc hành quân bắt đầu ngay hôm sau. Nói ra cũng khổ đám kia, khi không đi điều tra liền bị một đám ất ơ trong rừng nhìn chằm chằm như bảo bối vậy.
Đám thổ phỉ này có căn cứ tại một ngọn đồi gần khu mà Khôn hay phục kích đoàn xe. Bọn này thì có tầm 300 người trong đó có 200 là lính , phần còn lại là nô lệ chúng bắt được. Cũng như và thậm chí tệ hơn lính Chian là bọn chúng trừ 50 tay súng ra thì toàn là cận chiến.
Đổi lại đám đó lại có 2 khẩu súng máy mà bọn chúng trân quý như báo vật vậy. Nhờ
nó mà trước kia quân đội Heoter từng muốn nhổ cái trại này mà không được .
…..
Hiện tại là đêm khuya và trong lúc đám thổ phỉ trên tháp canh đang nhâm nhi tý đồ ăn cùng một thưởng thức 1 nữ nô lệ thì chúng nào biết cả một đội quân đang đi tới. Lần này Khôn đích thân chỉ huy nhưng chỉ ở dưới núi lo hậu cần là chính.
Chỉ huy đám lính tấn công lên đương nhiên là Lê Nghĩa. Với khả năng học được từ Trung Cấp Chỉ Huy nên Nghĩa biết mình nên làm gì. Chờ đêm đến chia ra từng tiểu đội đánh đêm rồi quấy rầy tới sáng, đợi tới lúc đó thì với sự mệt mỏi quân địch mà quân ta khoẻ mạnh thì tụi nó chết chắc.
…
Đám lính thuộc Trung Đội 1 và Trung Đội 2 hỗn hợp đi chung lén nhẹ nhàng di chuyển lên trên. Thấy đám gác thế mà dám lơ là thế thì tặng vài viên kẹo đồng cũng là nên làm.
Ngay lập tức thì tầm 10 tiếng 'pằng pằng ' nổ lên làm cả lũ gác chết chưa kịp ngáp. Còn về nữ nô lệ thì cũng đi chung nhưng đôi môi lại cười. Thà chết thế này giống như giải thoát còn đỡ hơn phải sống trong địa ngục vừa qua. Đôi khi cái chết là sự giải thoát.
Phải nói là súng vừa nổ thì cái chòi canh trước cổng trại lỗ chỗ tứ lung tung tận 10 lỗ to . Đạn bắn trúng cột chòi mà lại cái chòi hơi yếu nên chúng đổ sầm vào trong trại.
Đám người bên trong vừa nghe tiếng súng rồi ngó ra thì thấy cái chòi ngã uỳnh vào trong cùng mấy cái xác. Biết có chuyện chẳng lành chạy ra một cái chòi ở phía gần đó cũng ăn đạn chung luôn.
…..
Tới lúc này thì đám đó mới biết là mình vừa bị một đám ất ơ nào đó tấn công. Cả tá đứa thổ phỉ cầm vũ khí chạy ra xe đứa nào gan thế. Tiếc là chỉ cầm ló đầu ra liền ăn đạn nên lại thêm 5 6 đứa nữa đi luôn.
Cửa trại và tường rào xung quanh cao 3m và được làm từ gỗ khá dày. Đám này thì lúc đầu định dùng thang leo qua rào bắn trả nhưng vừa ló đầu ra bắn chả mấy viên liền ăn đạn. Mà mấy viên đó toàn bắn bừa nên cũng như không.
Cứ vòng lặp như thế tiếp diễn mãi, quân Khôn thì cứ đổi ca rồi lại lấy súng bắn vài viên nào có đứa ngó ra mới bắn thật. Còn đám thổ phỉ thì nơm nớp lo sợ trốn sau hàng rào. Lúc này cay nhất có lẽ là mấy tên trại chủ với phó trại. Đang hưởng dụng thê thiếp thì bị đám ất ơ nào đó phá.
.....
Mọi chuyện kéo tới sáng thì cả hai cũng ra quyết chiến. Bên quân Khôn thì dừng lại ở bắn tỉa chứ không thị uy nữa, đám trong trại thì cũng ko ló đầu ra mà tập trung chuẩn bị quyết chiến.
Bên thổ phỉ cũng tức lắm rồi, vừa mệt do đêm qua mà còn vừa tức. Ai đời một thổ trại tiếng tâm lừng lẫy cả vùng mà tên éo nào dám vuốt râu hùm thế chứ. Lần này đám lãnh đạo thổ trại quyết phanh thây đám ất ơ. Nhưng đâu biết lát chúng mớilaf lũ ăn hành.
….
Ngay sáng đó thì Khôn liền cho pháo binh di chuyển lên đồi. Lúc lên thì mới tờ mờ sáng nên khi lắp xong pháo và tiện lôi luôn 6 khẩu súng máy lên đồi thì thổ phỉ không nhìn thấy. Số súng máy thì 4 khẩu mới có và 2 khẩu trước kia cướp được.
Sáng sớm vừa tới cũng là lúc quyết chiến mở màn. Đám trong trại đoán tiến súng tầm vài chục người nên rất hăng máu. Vì dù tổn thất nhưng chúng còn hơn 200 người. Chỉ là lúc chúng thề huyết tẩy đám kia thì ngược lại chúng lại làm ra trò bẩn hèn.
Chúng cho số nô lệ là người già và trẻ nhỏ ra cửa làm khiên thịt cho chúng. Đám này cũng sợ chết lắm nên chúng định đem nô lệ ra làm khiên thịt cho chúng xông lên.
……
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Chúng vừa mở cửa đẩy đám nô lệ gào khóc đi ra thì cũng chả chuyện gì xảy ra. Đợi mãi chả có tiếng súng làm chúng thở ra một hơi rồi lấy hết gan ra đi lùa đám nô lệ đi ra ngoài thám thính.
Lý do tại sao Khôn không bắn ư, vì nhân đạo ư. Thế quái, bắn người như ngoé thêm chề độ nô lệ thì nhân đạo gì ở đây. Có hết, dù là chế độ nô lệ nhưng nói trắng ra là làm đủ tốt thì được làm dân thường, bởi vậy tụi nô lệ ở nhà mới ngoan đến thế, chứ không thì tụi lính đợt trước phản bao lần rồi. Khi khiến họ đói khác rồi mới tặng ngon ngọt họ mới quý. Vì khi đó sự chênh lệch sẽ lớn làm họ dể cảm thấy cảm kích hơn.
.....
Chỉ là tụi thổ phỉ nghĩ rằng do Khôn thấy nhiều người ra quá nên sợ. Chúng liền cho nô lệ vào lại trại rồi chuyển sang kéo bè kéo lũ ra khỏi trại để 'truy kích' đám ất ơ .
Sự ngu ngốc nào cũng phải trả giả, chỉ là ít hay nhiều. Trường hợp của tụi thổ phỉ cũng y như thế.
Khi mà tụi thổ phỉ tầm 100 tên vừa đi ra được 50m cách trại thì tiếng pháo bắn liên tù tì cả lên. Mục tiêu của pháo không phải tụi thổ phỉ mà lã cái cửa trại. Ăn liên tù tì gần 30 quả thì cái cửa cũng đổ ầm xuống dưới, đè chết vài tên thổ phỉ cùng vài nô lệ.
Sau đó thì một màn mà chúng chả dám nghĩ đến. Một loạt 6 khẩu súng máy được điều khiển bởi mấy dân quân từ đám Chian bắt được biết dùng súng máy . Cơn mưa đạn chạy xối xả làm 100 tên thổ phỉ chạy không kịp mà bay màu gần 40 tên nằm một đống.
Như là hiệu lệnh thì hơn 120 lính súng đã lắp lê chạy ở 2 bên vọt lên bán hành cho 60 tên còn lại. Số còn lại thấy cả tá quân bay lên với mấy khẩu súng máy bắn xối xả thì tinh thần hoảng loạn.
Đúng là thổ phỉ có khác, thấy dể ăn là xông lên hăng máu chứ thấy khó nhai là quay đầu chạy toán loạn. Khi mà súng máy đang bắn rồi 2 bên cánh có quân xông qua thì rất quả quyết quay đầu chạy. Không có cánh cửa cản nên tụi này vọt vào trại nhưng vì đã đi quá 50m nên nằm lại vẫn là rất nhiều.
Khi mà tụi thổ phỉ về tới trại thì chỉ còn hơn 20 đứa. Còn lại thì nằm lê lết ở bên ngoài. Cả lủ còn đang thở gắp vì may mắn chạy về thì tin xui đến với chúng.
Chắc chúng chả nhớ được lúc đầu là 2 khẩu pháo đã bắn bể cửa dùm chúng đâu nhỉ. Lúc này thì 2 khẩu pháo đổi sang đạn nổ chậm vỏ cứng chuyên đánh vào nhà.
Võ đạn khá cứng nên khi bắn qua lớp tường gỗ làm khá dày chuyên chống đạn rất nhẹ nhàng như bắn đậu hủ. Khi bắn qua thì chỉ trong tích tắc chúng liền như quả lựu đạn mà nổ. Vỏ của đạn pháo được làm đặc biệt để khi kích nổ thì giống như lựu đạn mà bắn các mảnh nhỏ đi khắp nơi.
Cuối cùng thì đám hơn 20 đứa chạy vào và cả tá đứa gần đó bị 2 khẩu báo bắn cho thê thảm. Vừa chạy vào còn đang vui cười vì thoát chết thì đạn pháo bay tới đục tường mà vào . Đang loay hoang chưa biết làm gì thì 2 vụ nổ thổi bay vài tên.
Cứ nhân nha một lát thì bất thình lình uỳnh 2 tiếng là lại có 2 quả đạn pháo bay qua tường gỗ để tiễn một mớ về thiên đàng. Cũng chả biết có được lên thiên đàng sau mớ tội lỗi đó hay là không.