Sau cả 20 phút pháo đục lỗ chỗ rồi nổ tứ tung, tụi thổ phỉ cũng khôn ra mà chạy đủ xa để nắp. Tiếc là điều đó khiến chúng không biết là , cái chuyện đó còn sai lầm hơn.
Ít nhất trong đám cũng có đứa khôn lỗi là tên quân sư quạt mo. Tên này nhắn nhủ trại chủ, bởi vậy hai khẩu súng máy được đem ra để tránh nhân lúc này bọn ất ơ bên ngoài tràn vào.
Thưa trại chủ , chúng ta có thể đem hai khẩu súng máy ra chặn chúng lại ạ.Trại chủ nghe thế liền nhớ ra, quay san hô lớn:
-Người đâu, đem hai khẩu súng máy ra đây cho ta.
Lập tức hai khẩu súng máy được mang ra và đặc vào lỗ châu mai được làm sẵn để cho chúng có thể chĩa ra phía chính diện. Chúng vừa chĩa ra thì cơn mưa đạn được xả ra như mưa. Chỉ khác là chúng xả bừa nên hầu như không trúng ai.
Cũng dễ hiểu thôi vì khi di chuyển thì quân của Khôn luôn chơi trò luồn lách , không cần bắn chuẩn chỉ cần nắp kỹ. Vì thế mà hai khẩu súng máy cứ bắn xối xả mà quân của Khôn chả thiệt hại mấy.
Sau đó ít lâu thì hai khẩu súng máy lại hết đạn rồi tắt ngúm. Nhân lúc này đội pháo của Khôn bắn 2 quả vào đúng vị trí các khẩu súng chưa đến 30cm. Quả đạn pháo bay trúng vào tường rồi đục lổ bay vào trong.
Uỳnh uỳnh
Sau hai tiếng nổ lớn cùng vô số mảnh đạn bắn ra, hai tổ súng máy đang loay hoay nạp đạn liền bị tiêu diệt. Lúc này các khẩu súng máy phe Khang lại một lần nữa vang lên.
......
Sau hơn 30 phút bị pháo binh của Khôn bắn áp chế lần nữa thì thổ phỉ vẫn lực bất tòng tâm. Có lẽ chúng chưa biết rằng số phận của chúng đang rất mong manh.
Sau đó , các loạt pháo liên tục bắn ầm ĩ khiến chúng dù thiệt hại không nặng. Nhưng bây giờ, khi tập hợp lại cũng chỉ ngót nghét hơn 100 quân chiến được.
…..
Lúc này nếu chúng ngó ra nhìn chắc là rất kinh ngạc. Bên ngoài đang bị 150 quân vây kín. Số lượng không phải thứ có thể khiến chúng quan tâm mà là toàn bộ số quân đều trang bị súng cùng lỉnh kỉnh đạn dược.
Đúng vậy , Khôn vừa cho toàn bộ quân tiến lên để bao vây trại thổ phỉ lại. Lúc này là lúc mà Khôn nghĩ rằng nên đánh toàn lực.
Quân lên thì áp sát mà đám thổ phỉ bên trong không hay. Giờ này chúng đang cố tìm đường thoát , nhưng than ôi khó mà làm được.
Lúc trước thì chỉ cổng trại bị công thôi mà bây giờ đến cửa sau cũng bị bắn tỉa. Giờ này tứ bề thọ địch nên bọn thổ phỉ chỉ còn cầu mong bọn bên ngoài công vào mà thôi.
Thứ chúng chờ đợi là cận chiến, chỉ có cận chiến thì chúng mới có khả năng cao tay hơn được. Đáng tiếc , Khôn sớm nhìn ra và không để chuyện đó dễ thế.
…..
Khôn cho quân đánh từ từ, đi lên phía tường thành một cách cẩn trọng rồi dùng các lỗ do pháo bắn để chĩa vào trong bắn.
Lần này thì bọn thổ phỉ càng hoảng hơn, chúng không ngờ quân bên ngoài đã đến gần như thế . Thứ càng không ngờ hơn là tường thành từ bức tường chắn cho chúng, giờ là thứ giết chúng.
Có bức tường hậu thuẫn và lỗ pháo làm lỗ châu mai, quân Khôn diệt thêm 20 30 tên trong chốc lát.
…..
Trận chiến đến đây thì ai cũng biết chuyện gì sẽ tới. Quân Khôn khi tập hợp đủ thì cho pháo bắn nát cửa chính.
Rầm
Khi cửa chính đã nát và đổ sập một tiếng rõ to thì Khôn cũng không vội cho quân công vào. Khôn cho quân cứ ở yêu bên ngoài bắn qua lỗ pháo
Quả nhiên Khôn đoán không hề sai vì khi vừa mới bắn sập cánh cửa thì bên trong bọn thổ phỉ đã đáp trả kịch liệt . Từng loạt đạn và tên được bắn ra ngoài , nếu lúc trước Khôn cho quân công vào thì chắc ai cũng hiểu hậu quả sẽ rao sao.
Nhìn số đạn và tên bay ra như mưa mà Khôn thầm lau mồ hôi hột, hên mà lúc nãy không cho công vào. Nhìn loạt đạn bắn ra dữ dội và kéo dài tận 5 phút thì đủ hiểu thiệt hại nếu công ẩu.
Sau khi bên trong bắn xong , Lê Nghĩa liền đánh liều cho quân nhân cơ hội đó ập vào . Lúc này thì đám bên trong đang rối loạn do bắn nhiều nên mệt và hoang mang thì một đám ôn thần bay vào xiên lê.
Khoảng cách hai bên chỉ vài chục mét nên chạy chốc lát là tới, lúc này thì đám đứng đầu là tụi súng , cung và nỏ đang loay hoay nghỉ ngơi. Lúc này thì còn chưa định thần đã bị bọn ôn thần bay đến bắn một loạt đạn gục kha khá.
Sau đó chỉ có trơ mắt nhìn từng chiếc lưỡi lê nhọn mà sắc bén chọt từng người một. Còn phía sau bọn vũ khí lạnh đang định chạy lên ứng cứu thì lại nhìn thấy một làn sóng ôn thần thứ hai chĩa súng chen qua hàng đầu bắn một loạt.
Cứ như vậy làn sóng đầu bắn một phát rồi đâm lê xong nghiên người cho làn thứ hai chĩa súng bắn. Sau đó thì tranh thủ rút lê , đâm tiếp mấy nhát rồi xem mà đâm tiếp hay tranh thủ bắn.
Bọn thổ phỉ lúc này tâm hoảng đến cùng cực. Như một điều tất yếu lập tức liền có kẻ vứt vũ khí đầu hàng. Một người làm hai người hưởng ứng , không lâu sau toàn bộ số thổ phỉ đều đầu hàng.
Còn lại thì sao ư, không đầu hàng tặng kẹo 7mm lẻ làm từ đồng. Với lưỡi lê và đạn đồng chỉ huy , bọn tù binh liền ngoan ngoãn đi dọn xác cho các đồng đội của chúng.
Công việc chỉ là đào một cái hố thật to , sau đó thì đem xác đặt ngay ngắn bên dưới . Còn bị thương thì xem nhẹ thì cứu, ai nặng quá thì ân huệ một viên kẹo. Còn lại chỉ có vũ khí và vật tư được gôm góp và kiểm kê chặt chẽ.
…..
Sau trận đánh , Lê Nghĩa liền người dính đầy máu đến cả mặt cũng đầy máu bước tới:
Báo cáo chỉ huy, trận đánh này chúng ta toàn thắng dù có kha khá thiệt hại.
Mặt Khang lúc này đang nghiêm túc nhưng nghe xong thiệt hại càng căng hơn:
Thiệt hại ư, cùng phải mà thôi. Chúng hơn ta gấp đôi nhân số cơ mà. Vậy thiệt hại lần này là bao nhiêu.
Lê Nghĩa nghe thế cũng trầm giọng trả lời:
Báo cáo chỉ huy, thiệt hại quân ta là 10 chiến sĩ hi sinh, 5 trọng thương và 22 thương nhẹ và vừa.
Dù đã dự đoán trước nhưng khi nghe xong Khang vẫn cay đắng , gần bằng một trung đội. Nhưng dẫu thế vẫn tỏ ra bình tỉnh hỏi lại:
Trung đội nào thiệt hại nhiều nhất.
Lê Nghĩa nghe xong cũng hiểu lý do:
Là trung đội 3 thưa chỉ huy, lý do là ở tân binh chưa trả chiến trường nên kinh nghiệm yếu. Đa phần thiệt hại là do lúc bao vây và giáp lá cà.
Dù đoán trước nhưng cũng đành chấp nhận. Quân trực thuộc trung đội 3 hầu như đều tân binh. Đã thế thời điểm tấn công thì xui rủi lại là cánh bị thổ phỉ phản công.
Nói chung thiệt hại nặng nhất là trung đội 3, còn lại thiệt hại ít hơn.
Bọn thổ phỉ thì còn tệ hơn, 200 lính nhưng giờ chỉ còn mỗi 50 lính cùng 100 nô lệ. Hiện tại đang chôn cất cùng dọn nhà.
…..
Không bao lâu sau khi công tác phá dở được thi hành thì phía xa xa tiếng động cơ xe đã vang lên. Chỉ chốc lát sau , một đoàn xe tải được chạy đến và đi thẳng vào trại.
Trên xe là các nô lệ biết lái xe , vì là đợt đầu tiên nên sau khi hứa chỉ cần làm tốt liền thăng làm dân tự do.
Sau khi hay tin có thể làm dân tự do, thì đám này như dùng ma tóe vậy. Phải nói làm chỉ hận ngày có mối 24 tiếng, cũng vì vậy mà so với số còn lại mức đãi ngộ cao hơn trông thấy.
……
Khi đoàn xe tải đến , các thương binh được ưu tiên cho lên xe chuyển về căn cứ. Sau đó mới là chuyển vật tư về , còn số tinh được ước tính lên đến 150.000 điểm .
Một con số khá lớn, nên để đảm bảo thì Khang hấp thu tại chỗ luôn cho lành. Sau khi nhìn thấy tài khoản tăng thêm 150.000 thì mới an tâm lại.
Lúc này đã qua vài đợt vận chuyển, đa phần là vũ khí bọn thổ phỉ để lại cùng vật tư đủ loại thành phần. Đến cả cái tường bên ngoài cũng bị Khang ra lệnh đập phá đem về làm củi đốt .
Sau khi đến tối thì hầu như ngọn đồi đã bị đem dọn về căn cứ cả, chả còn gì ngoài số nô lệ mới có này. Chuyến xe cuối cùng chính là chuyến xe vận chuyển nô lệ về căn cứ.
……
Như một trình tự , các ngôi nhà xập xệ đã được sớm dựng lên cho số nô lệ mới ở tạm. Còn lại là đám thổ phỉ bị đá vào đội dân quân cùng lớp cận chiến tuyến đầu là vai trò mới của chúng.
Nói ra thì Khang không tin đám này nên đẩy luôn ra làm pháo hôi cho lành, còn không thì thu nhặt cùng dọn dẹp phút cuối. Sau đó Khang lại dùng 1.000 điểm chiêu thêm 10 dân quân nữa. Nhờ thế số dân quân được nâng lên đến 2 trung đội với 100 người.
Cứ 1 quản lý 10 nên mỗi trung đội dân quân có 10 lính chiêu mộ nhằm đảm bảo trấn áp cùng chỉ huy hiệu quả. Số quân này được chia ra làm 2 cánh.
Một trung đội là lính dân quân cũ thì được trang bị số súng M1888 chuyển giao từ quân chính quy. Một trung đội dân quân mới thì trang bị vũ khí lạnh duy chỉ huy cầm súng.
Để đảm bảo tinh thần thì Khang cũng ra hứa hẹn
" Chỉ cần công hiến đủ nhiều thì nhận sẽ đủ nhiều, sau trận đánh sẽ theo mức mà thưởng. Nếu các người chết thì gia đình sẽ nhận thay, còn không gia đình thì số tiền đó sẽ đem lo cho hậu táng mấy người. Thương binh tùy mức độ mà trợ cấp khác nhau nhưng đảm bảo ko đói chết."
Một lời hứa mà Khang nghĩ khá chung chung và nhạt nhẽo nhưng với đám này thì không. Đây là một lời hứa rất có sự hấp dẫn.
Ở cái tận thế này thì thứ rẻ nhất là mạng người, lời hứa như thế là quá tốt . Dẫu sao còn sống là còn tất cả, có chết thì cũng có tiền an táng hơn là an táng tập thể như đám kia. ( số quân tử trận Khang cho vào Nhà Máy Điện hoả thiêu, sau đó cho vào bình gốm đem đến khu nghĩa trang chôn. Còn đám đối đầu thì Khang chỉ đào hố xong quăng xuống , kế thì chôn lại )
…….
Giờ này Khôn đang đau xót mà bù lại số quân. Tổng thương tích là 37 quân, cứu vớt chỉ có 17 quân chứ còn lại là hi sinh và không thể chiến đấu. Đồng nghĩa với 20 quân loại biên trong đó 10 hi sinh.
Trong văn phòng tại Tòa Căn Cứ . Nhìn số liệu thế thì Khôn đành gọi hệ thống ra vậy:
Hệ thống có đó ko á hệ thống.
Hệ lập tức xuất hiện và nói:
Đây nè ký chủ, có gì khống đấy.
Khang liền duỗi lưng ra sau ghế rồi nói:
Ta muốn chiêu mộ thêm quân. Trước tiên bù vào 20 quân thiệt hại đi.
Hệ thống đáp một cách nhanh chóng:
Xác nhận, 4.000 điểm đã được khấu trừ và 20 quân đang được chiêu mộ.