Sau đó thì đương nhiên là dọn dẹp chiến trường rồi. Có 3 tên bị thương nặng nên vì tiết kiệm dược phẩm mà tiện tay tặng 3 viên đạn ân huệ , xong xuôi chỉ việc đạo cái hố rồi chôn 7 cái xác xuống đó rồi trói 3 tên kia lại đem về.
Trước khi đi thì còn phải dọn dẹp nốt mất cái cây để giảm dấu hiệu chiến đấu nhất. Sau nữa giờ vẫn ko có cách vì đạn nho bắn lổ tổ chổ thì thôi bỏ cuộc đi về.
Lúc đi gắp gáp chứ lúc về nhạn hạ vô cùng, trừ 3 tên tù binh bị bắt khuân vác cả tá đồ . Sau khi lần mò về căn cứ thì cũng hỏi ra được ít chuyện về đám này.
……
Khôn thì ngồi trong căn cứ chờ mong ,còn đám ra đi thì phởn méo chịu được. Thấy đám phởn về thì cũng muốn nói mà thôi, an toàn là được.
Lê Nghĩa trong lúc đang tám chuyện với chỉ huy của tổ đội pháo về vấn đề gặp phải lúc vận hành pháo. Đang nói luyên thuyên thì ngó qua thấy vị chỉ huy nhỏ bé đang từ từ đi tới.
Như một phản ứng tự nhiên thì cả hai liền chạy tới rồi chào kiểu nhà binh :
Cả hai hô:" Chào chỉ huy"
Sau đó Lê Nghĩa nói thêm:
"Báo cáo chỉ huy, tác chiến lần này hoàn thành mỹ mãn, quân ta không thương vong, quân địch chết 7 bị bắt 3. Ngoài ra đây là một bài nghiệm quý giá cho đơn vị . "
Sau đó thì tổ trưởng tổ pháo liền lên tiếng:
"Báo cáo chỉ huy, lần này tổ đội pháo được bắn thực chiến, tất cả đều hoàn thành chỉ tiêu. Với kinh nghiệm quý báo có được thì tin chắc vấn đề kinh nghiệm không phải là vấn đề. "
Nghe thế thì Khôn cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
"Thế thì ổn rồi, hai đồng chí cố gắng đi. Có lẽ chúng ta sắp phải đi đấm nhau rồi đó"
Lê Nghĩa cùng tổ đội pháo liền hô to" Đã rõ" rồi đi đâu mất hút mà chả hỏi gì thêm. Họ biết mình nên hỏi gì và vào lúc nào.
…..
Khôn nói thế cũng chả sai, vì đám người xâm nhập này có lai lịch khá bất hảo. Chúng là một đám quân dự bị nhưng đội lốt là sơn tặc của đám Chian.
Bọn này thì sau khi phát hiện cứ đến vùng này thì các đoàn xe vận binh lại gặp vấn đề. Thế là chúng cho 1 đội quân sơn cước chuyên tản ra tứ lung tung để dò tìm . Mà hiện tại thì đám trinh sát ở khu của Khôn bị bắt, nguy cơ bị phát hiện rồi có biến hơi cao.
…..
Hết cách nên chỉ còn cách động viên chuẩn bị cho cuộc chiến vậy. Đầu tiên là triệu tập 30 người trong số 60 nô lệ hiện có trong căn cứ làm đội hậu cần.
Thêm nữa là Khôn biết trình độ chỉ huy trong các đơn vị vốn không tốt. Giờ Khôn đành cho chỉ huy đến cấp tiểu đội trưởng phải đến Quân Doanh huấn luyện sơ cấp chỉ huy thêm 1 tuần để đảm bảo chất lượng.
Riêng Lê Nghĩa là người trước kia thử nghiệm cái huấn luyện sơ cấp chỉ huy . Giờ Khôn lại lôi Lê Nghĩa ra cho huấn luyện trung cấp chỉ huy mức tối thiểu, cũng tức là tiểu đoàn trưởng.
Phải nói là từ đó tới giờ , Khôn nhờ Nghĩa hơi bị nhiều. Không có quyết định huấn luyện Nghĩa để có sơ cấp chỉ huy thì Khôn có mà ăn hành cả củ.
Còn về cái sơ rồi trung cấp chỉ huy là gì thì cũng dễ hiểu. Như đã biết, chiêu mộ chỉ có lính nghĩa vụ. Muốn cao hơn phải huấn luyện mới ra. Quân Doanh chính là mấu chốt ở việc đó, vì nó là nơi duy nhất huấn luyện được quân.
Dể hình dung thì từ đại đội trở xuống là sơ cấp, từ tiểu đoàn đến lữ đoàn là trung cấp, từ sư đoàn đến quân đoàn là cao cấp. Cái bật cuối cùng là từ tập đoàn quân đến phương diện quân là siêu cấp , và cái cấp này thì đừng nói là đắt, nó còn méo cho huấn luyện vì yêu cầu thì 100 triệu người chưa chắc một người đáp ứng nổi.
Trước vì để thử nên đá Nghĩa vào Quân Doanh rồi huấn luyện đến cấp trung đội. Nay thấy dư tiền với thử nên đá Nghĩa vào lần hai và chơi tới cấp tiểu đoàn.
…..
Sau một tuần sóng gió thì cũng trôi qua. Bộ binh với pháo binh thì huấn luyện trong binh doanh liên tục, dân quân do đám nô lệ lập thì huấn luyện cũng chả kém dù chỉ là vũ khí lạnh.
Riêng đám hậu cần chuyên tái chế đạn thì mấy hôm nay như muốn giết người vậy. Để tăng phòng ngự cho căn cứ ,cũng như là vừa tập bắn vừa kiếm ăn. Đám từ dân quân đến bộ binh từ 3 trung đội đều nhiệt tình đi săn quy mô lớn.
Thế là đám xưởng đạn lại tất bật thay ca làm liên tù tì. Trước chỉ có đạn đã khổ , giờ đến đám dân quân xài tên nỏ mới đau cả đầu. Vì đảm bảo hoả lực nên Khôn đã cho toà quân khi sản xuất một loại nỏ dành cho đám dân quân .
Loại nỏ này thì tầm 2kg và có cánh cung cùng thân bằng gỗ, còn lại thì là kim loại giúp tiết kiệm kim loại mà vẫn duy trì sức mạnh. Cái loại này thì được cái là tụi nó xài tên ngắn nên dễ mang vác. Thêm việc tầm bắn 200m đổ lại nên cũng rất chi là này nọ.
…..
Sau cả tháng bận rộn thì cuối cùng Khôn cũng chờ được đến lúc lãnh tiền. Như đã nói thì Khôn có một nhà máy điện thuộc hệ thống. Cái nhà máy này tiện ở chỗ xây thì đắt nhưng cắt ra miếng. Nói chung bất cứ cái gì cháy được là đều dùng được để tạo điện.
Bởi thế nên trong căn cứ thì chỉ cần cháy được mà không dùng thì đến rác cũng vào mồm nhà máy điện. Cũng nhờ vậy mà tự dưng cái nhà máy điện thành cái lò đốt rác lúc nào không hay.
Nhà máy điện cao 15m cùng dạng hình vuông diện tích 250m2. Nhà máy có công suất tối đa là 5 MW cùng sản lượng tối đa là 30MW. Nói chung với khả năng liên kết nếu nhiều nhà máy gộp chung lại theo kiểu module hoá thì cái công suất này rất ổn .
Nhà máy như đã nói thì hễ cái gì cháy được là xài được nên thường gỗ là thứ được dùng nhiều nhất . Nhưng Khôn đã lập trình để gỗ cháy thành than thì nhà máy sẽ thải than ra để nhân công sản xuất than gỗ.
Chắc ai cũng biết là khi đốt gỗ thành than hồng thì chỉ việc đắp lên than một lớp tro ẩm , lúc đó than sẽ từ từ nguội lại cho ra than đen . Nguồn than đó Khôn dùng để dự trữ vì so với gỗ, than có nhiệt lượng cao hơn rất nhiều.
Sau này nếu muốn luyện kim thì với việc than đá của vùng này bằng không, số than gỗ này là rất cần thiết. Nhờ thế mà số than dự trử ở mấy cái kho luôn chật kín dù mỗi kho luôn được đào xuống 10m× cao 10m từ mặt đất× rộng và dài 10m .
…..
Nói luyên thuyên nãy giờ thì tóm lại tiền đâu. Tiền từ điện thừa của nhà máy điện bán cho hệ thống. Như đã biết thì điện khó lưu trữ và thừa điện thì chả có gì để dùng.
Nên khi hệ thống hỏi "Dư điện bán em không anh ê" . Câu trả lời là " có bạn ê". Như một hộp đồng thì hễ điện bị thừa ở đâu thì hệ thống thu mua hết . Nhờ thế tháng trước Khôn có thêm 2000 điểm để ăn. Nay thì với số người tăng 30 nên gỗ cũng nhiều hơn. Trực tiếp được nhận 3500 tiền điện.
….
Đang ngồi chờ tiền thì cuối cùng âm thanh từ hệ thống cũng tới:
" Báo cáo ngân sách tháng 2 tới rồi thưa ký chủ"
Nghe âm thanh thân thương hết sức đó thì Khôn liền vui vẽ nói:
" Nói đi hệ thống ơi"
" Tổng ngân sách ban đầu là 30.000 điểm. Chi ra 20.000 chiêu mộ quân đội , 1.000 để nghiên cứu M1875 sơn pháo cùng chi tiêu cho căn cứ 1500 điểm, nên suy ra thất thoát 22.500 điểm. Tiền kiếm được từ nhà máy điện là 3.500 điểm. Nói chung bù trừ lại ký chủ còn 11.000 điểm . Ký chủ à, tháng này chi hơi đậm rồi đó. "
Nghe cái sớ của hệ thống Khôn cũng chỉ đành cười trừ nhưng tim chảy máu. Thật sự không chi không được vì sắp choảng tới nói rồi. Qua không lâu sợ đám Chian lại kiếm chuyện cho xem.
…..
Có tiền về thì đương nhiên là Khôn ngó đến tuyến đường bên ngoài khu rừng. Để phải nói thì có lẽ đây là một quyết định mạo hiểm. Vâng ,Khôn muốn làm một con đường thông ra ngoài tuyến đường đó để kết nối với thế giới.
Không nói đến việc là đoạn đường xong bị phát hiện, đến việc dọn ra tốn bao nhiêu công nó cũng là vấn đề. Vì như đã nói, đoạn gần nhất ra tới tuyến đường dài ít gì cũng 5km mà toàn gập ghềnh.
Để khắc phục thì Khôn nghĩ ra một cách. Cách này thì cũng tiện mà từ tốn là chơi theo kiểu tằm ăn dâu. Cứ dọn từ căn cứ dần ra, đầu tiên chặt cây rồi dùng xe đem tới nhà máy điện đốt làm than cũng như cung cấp điện.
Sau đó thì chuyển sang đào xới để kéo gốc cây nhằm tạo điều kiện làm phẳng mặt đường . Từ đó ta có một đoạn đường đất 2 luồng rộng khoảng 5m đủ cho 2 xe di chuyển song song.
Cứ như thế thì một nhóm chặt cây , một nhóm vận chuyển và một nhóm làm đường . Cứ làm dần rồi cũng xong, theo Khôn tính toàn cũng tầm 1 tháng là xong.
Mà vấn đề lớn nhất hiện tại là vì sắp choảng nhau nên quân đội ko thể dùng. Mà chỉ có hơn 60 nô lệ lại còn có già yếu rất khó làm ổn. Để giải quyết chỉ có tăng người thôi.
Tăng, tăng cách nào , chiêu mộ là không thể . Tăng có nhiều cách, và cướp là một trong số đó. Cướp ở đâu ư, rất nhiều chỗ là đằng khác. Chính là các căn cứ nhỏ và toán cướp. Đừng quên số 30 người lúc tháng đầu Khôn có là từ cướp mà ra.