"Mọi người thấy Minh Hạ đâu không" một nữ sinh hỏi, cô vừa tỉnh dậy thì không thấy Minh Hạ đâu thì hỏi, mấy nữ sinh kia cũng không biết Minh Hạ đi đâu vì cũng vừa thức, những nữ sinh bắt đầu suy nghĩ 'tìm thức ăn ư, một đống rồi tìm chi nữa' vô số câu hỏi hiện lên.
"Các cậu thức trễ quá lúc nãy Minh Hạ cùng hai bạn nam nữa đã đi đến trường cứu đám người kia rồi" một cậu nam sinh nói, bọn họ thức sớm nên biết.
"Dù bọn tôi khuyên bảo là 1 tháng đáng ra họ cũng phải chết đói rồi mới đúng, nhưng Minh Hạ không chịu cứ đi nên bọn tôi cũng hết cách" một nam sinh khác nói thêm vào.
Trong lúc mấy người kia đang nói chuyện thì bên dưới khách sạn một bóng người quen thuộc xuất hiện, bộ đồ học sinh bị cắn rách một bên phần vai, đôi mắt đỏ ngầu, đang đứng trên những con tang thi xung quanh nhìn lên khách sạn, đó là Khôi Vĩ đã biến dị thành tang thi.
Tên: Khôi Vĩ
Loài: biến dị tang thi trung cấp.
Cấp:1.
Chiến lược tổng: 84.
Đặc trưng: trí tuệ, cho phép giữ được trí thông minh của nhân loại sau khi bị biến dị thành tang thi, tuy không hoàn hảo nhưng cũng được tính là thông minh nhất trong loài.
Kỹ năng: giác quan cường hóa, khống thi, huyết mạch áp chế.
Thanh Minh trên cao nhìn xuống nhưng cho rằng là không đáng ngại bởi vì hắn có thể dễ dàng đè bẹp tên biến dị kia nhưng lúc này Thanh Minh đang làm biến, nên để đó lúc nào giết chả được, Thanh Minh đi vào tiếp tục ôm Vũ Vũ nghỉ ngơi.
"Mọi người, tang thi đang có rất nhiều, có rất nhiều tang thi bên dưới" một học sinh hoảng hốt nói, trong đầu đám học sinh nghĩ 'không biết tại sao bọn tang thi lại tấn công lên, cửa gần như bị khóa lại hết rồi vậy mà bọn tang thi lại tấn công vào được' những câu hỏi không lời giải hiện lên trong đầu bọn họ.
Tức nhiên là Khôi Vĩ mở cửa rồi, đám tang thi tràn vào bên trong, bọn chúng đánh hơi được mùi thịt sống nên nhanh chóng tấn công lên, thấy thế đám vô dụng cố gắng đóng cửa tự thủ bên trong phòng.
Một số nam sinh cầm cây gậy gỗ lên chuẩn bị khi tang thì đập gãy được cánh cửa tràn vào thì chiến đấu, trong lúc phòng bên cạnh đang nghìn cân treo sợi tóc thì phòng này, Vũ Vũ vẫn đang ôm Diệp Luyến cùng Thanh Minh ngủ ngon lành, như một gia đình thật sự, vì mùi của Vũ Vũ được hai cái mùi của hai tang thi cấp cao che đi, đám tang thi cũng chỉ xem hai mùi kia là tang thi bình thường.
"Chết tiệc đâu ra bọn tang thi này vậy" một cậu nam sinh chửi lên, không biết tại sao bọn tang thi lại xuất hiện nhiều như thế bên trong khách sạn nữa, cánh cửa cũng có dấu hiệu muốn gãy rồi.
Đùng đùng đùng.
Lực lượng của bọn tang thi rất mạnh lại rất đông bọn chúng liên tục đập cái cửa kia, cửa sắt còn không chịu nổi nói chi cánh cửa gỗ kia, nó nhanh chóng bị đàn tang thi phá hủy, bọn chúng trà vào bên trong, bọn nam sinh vô dụng cầm cây gậy cũng như không, tang thi tràn vào hoảng loạn vứt gậy chạy đi, vài người cầm lên đánh nhưng cũng vô dụng.
Khống chế hết bọn học sinh như nó không lập tức tấn công xé thịt lôi nội tạng uống máu của bọn chúng, mà bắt giữ bọn họ lại, hai con tang thi giữ một học sinh, mấy thằng học sinh vô dụng này bị bắt thì phản kháng được gì, chỉ biết được sự hoảng loạn mà thôi.
"Chào bạn cũ" một giọng nói quen thuộc vang vọng lên làm mấy người kia hướng nhìn theo giọng nói kia phát ra, là Khôi Vĩ một trong hai người bạn bị bỏ lại bở trung tâm mua sắm.
Hắn nhìn cũng chả khác mấy là con người, ngoài cặp mắt đỏ bất thường, thì màu da không có gì khác với bình thường, hoàn toàn không khác mẹ gì nhân loại cả, nhưng tất cả người trong phòng đều chắc chắn hắn không còn là nhân loại.
Vì vết cắn ngay vai đã hồi phục cũng như hắn không bị tang thi xung quanh tấn công, Khôi Vĩ tận hưởng ánh mắt bất ngờ của lũ hạ đẳng kia nhìn mình.
Hắn đã tiến hóa trở thành một giống loài vương trong tang thi, có khả năng điều khiển bọn này như tay sai vậy, với hắn đám học sinh này chỉ còn là lũ súc vật chả khác gì mấy con heo cả, chỉ đáng làm thức ăn cho hắn mà thôi.
"Mau thả bọn tớ ra, chúng ta là bạn mà, xin cậu đấy" một nam sinh nói, dù biết Khôi Vĩ đang biến dị thành tang thi nhưng vẫn nói chuyện được tức là hắn vẫn còn trí thông minh của nhân loại, nên cố gắng cầu xin hắn động chút lòng thương sót.
"Hahaha, bạn???, mày ảnh tưởng sức mạnh à, tao mà là bạn mày, bọn mày bỏ rơi tao ở trung tâm mua sắm giờ nguy hiểm gọi bạn nhận thân, hahaha, chuyện cười vui nhất tao từng nghe đó" Khôi Vĩ ôm bụng cười rồi nói.
Lúc hắn bị bỏ lại có ai nói là bạn kêu Minh Hạ giữ hắn ở lại không, giờ hắn mạnh rồi liền nhận thân để hắn tha mạng cho ư hắn khinh, bọn chúng nghe Khôi Vĩ nói xong cũng đuối lý không biết nói lại sao.
Khôi Vĩ chưa muốn giết bọn này vì hắn sẽ nuôi dưỡng chúng nhưng nuôi một bầy heo, vỗ cho bọn này béo tốt rồi thịt(đúng nghĩa là thịt chứ không ẩn ý gì đâu), thịt sống đối với tang thi chính là khát vọng thèm khát của tang thi, Khôi Vĩ nghĩ đến cảnh ăn từng miếng thịt sống, uống những ly máu tươi.
Càng nghĩ càng làm cho Khôi Vĩ phấn khích lên không thôi, nghĩ đến mùi thơm của thịt tươi đang ở bên trong miệng của mình trong tương lai làm Khôi Vĩ chảy cả nước bọt ra ngoài.
Gương mặt của hắn méo mó đi, nụ cười đến mang tai, lưỡi lè ra nước bọt chảy ra cả bên ngoài, đám người nhìn Khôi Vĩ như thằng biến thái vậy, bọn họ sợ hãi không thôi.
Khôi Vĩ đi vào kiểm tra kho lương thực của đám người, trong đó chứa đầy thức ăn, dành để nuôi bọn này cũng được mấy tháng, đến lúc đó con nào con nấy cũng béo tốt ăn thì còn gì bằng.
Càng nghĩ càng làm cho Khôi Vĩ đói bụng hơn, cảm giác đói khát càng lúc càng chiếm lấy tâm trí của Khôi Vĩ, cầm dao nà Minh Hạ ném lại thương hại muốn hắn tự xử, cầm chặt con dao trong tay Khôi Vĩ đi lại gần người một cậu học sinh, hắn đợi hết nổi rồi ăn trước 1 con vậy.
"Không đừng mà, tránh xa tao ra" cậu học sinh kia như biết được ý định của Khôi Vĩ thì vùng vẫy muốn thoát ra, bản năng của hắn cho biết mình đang gặp nguy hiểm, muốn chảy khỏi đây ngay lập tức, Khôi Vĩ cũng toại nguyện cho kẻ kia trước khi chết, hai con tang thi thả kẻ kia ra, hắn bắt đầu chạy đi.
"Haha chạy đi chạy đi tao xem" Khôi Vĩ cười rồi tóm lấy cổ của học sinh kia nói, gương mặt của cậu ta nổi lên sự hoảng sợ tột cùng, Khôi Vĩ cầm con dao kia lên lại gần cổ của cậu học sinh kia.
Càng lúc càng gần, nỗi sợ càng lúc càng tăng lên, cảm giác sợ hãi dâng cao lên, cổ bị bóp chặt càng lúc càng chặt hơn bao giờ hết, cảm giác sợ hãi làm chỗ dưới bắt đầu trào ra nước tiểu, ướt nhẹp của sàn nhà.
Khôi Vĩ thấy vậy liền chém ngay cổ của cậu nam sinh kia một đường, máu chảy ra từ cổ của cậu nam sinh, hắn liền mở miệng ra liếm láp uống vào chỗ máu chảy ra đầy thích thú, mặt hắn trợn trừng lên đầy vẻ sung sướng.
Dòng máu nóng hổi chảy vào bên trong kích thích vị giác của tang thi càng làm hắn sung sướng, cảm giác kích thích khi dòng máu ấm áp chảy xuống dạ dày, làm cảm giác đói khát giảm đi cảm giác thỏa mãn và sung sướng càng làm Khôi Vĩ thích thú.
Hắn mở miệng ra, cắn một mảng to xé rách thịt ngay phần cổ của cậu học sinh ra, máu bắn ra dính khắp mặt của Khôi Vĩ, hắn tận hưởng cảm giác mùi thịt tươi trong miệng, sự sung sướng lan ra khắp đầu óc của Khôi Vĩ.
Cắn một miếng liền muốn cắn miếng thứ hai, cảm giác của máu thịt người sống càng lúc càng hấp dẫn kích thích lấy bản năng của tang thi bên trong cơ thể Khôi Vĩ.
Máu thịt của người sống cũng thu hút bọn tang thi xung quanh nhưng bọn chúng đang bị khống chế nên không tấn công hay lại gần, những người kia sợ hãi cùng hoảng loạn khi thấy cảnh cậu Học sinh kia bị Khôi Vĩ ăn thịt, tiếng miếng từng miếng thịt bị Khôi Vĩ nuốt vào bên trong bụng càng làm cái học sinh bên trong muốn ói ra.
"Ọe....ọe...ọe" một nữ sinh kìm hết nổi cơn buồn ói, ói hết chỗ thức ăn ra bên ngoài, ánh mắt của cô nàng nổi lên đầy vẻ hoảng sợ kinh hãi cực độ.
"Tụi mày yên tâm vì tụi mày còn được sống thêm chừng nào tao đói bụng sẽ giết từng người bọn mày rồi ăn" Khôi Vĩ nói, sau đó lấy tay xuyên thủng đầu của cậu nam sinh kia, không hiểu sao bản năng kêu hắn làm vậy.
Lôi ra một viên tinh thạch bỏ vào bên trong miệng cảm giác thăng hoa đầy kích thích, nó càng kích thích hơn cả ăn thịt nhân loại sống.
Sau đó lấy tay móc rồi não của cậu nam sinh kia, bỏ hết vào bên trong miệng, ăn xong còn liếm láp từ ngón tay dính não của cậu nam sinh kia ngon lành.
Tiếp tục lôi cả trái tim ra bên ngoài bắt đầu cắn nuốt nói đầy thỏa mãn, cảm giác ngon miệng lan truyền khắp cơ thể của Khôi Vĩ.
"Gừ...aaaaaa" tiếng những con tang thi bên dưới thu hút lấy Khôi Vĩ, hắn đi ra ngoài nhìn ra cuối cùng cũng thấy kẻ cần thấy, trong lòng hắn cảm giác trả thù nổi lên.
Minh Hạ cùng hai cậu bạn đã trở về, thấy xung quanh khách sạn toàn là tang thi cũng bắt thấy hoảng loạn, nhưng rất nhanh Minh Hạ trở nên bình tĩnh trở lại.
"Hai ngươi lùi lại đi" Minh Hạ nói sau đó chân khi trong cơ thể lưu chuyển, Minh Hạ sau khi trải qua thứ gọi là ngộ đạo thì đã điều khiển cũng như tiếc chế chân khí trong cơ thể.
Có nghĩa là Minh Hạ không còn bị giới hạn giờ và giới hạn lần sử dụng chân khí trong ngày nữa đổi lại là lực lượng mà Minh Hạ có sẽ yếu đi hơn bình thường 50%, và tối đa chân khí điều động được chỉ 50% nhưng nó đủ rồi.
Giảm xuống 10% thì có thể duy trì cả ngày mà không sao, lúc chiến đấu thì tăng lên 25% nguy cấp lắm mở sử dụng 50%, nguy hiểm gần chết mới sử dụng 100%, Minh Hạ lướt ngang qua toàn bộ tang thi đều chết, dù không mạnh nhưng cũng đủ chém đôi bọn tang thi, bình thường vì chân khí quá cường đại nên Minh Hạ phải tự động tiếc chế lực lượng để không ngộ thương bạn, nhưng giờ có thể tự động tiếc chế chân khí cần dùng.
Rất nhanh Minh Hạ đã giải quyết được toàn bộ tang thi tập trung từ tầng 1 đến cầu thang lên tầng 2.
Khôi Vĩ từ trên nhìn xuống mà liếm môi không thôi, đợi Minh Hạ lên, vô số ý nghĩ chế biến Minh Hạ thành thức ăn hiện len trong đầu của hắn...