Minh Hạ một đường chém lên đến tầng 2 của khách sạn, hành lang cũng đầy ắp tang thi, những con tang thi nghe được âm thanh lẫn mùi của người sống thì lao đến tấn công, số lượng tang thì đầy cả hành lan, nó tràn ngập chặt cứng.
"Kiếm kỹ-vạn hoa rơi" Minh Hạ thật hiện kiếm kỹ mà ông đã dạy cho nàng, những môn kiếm kỹ đòi hỏi người sử dụng phải điều khiển thành thạo chân khí để sử dụng được, mà chắc chắn chân khí cần tiêu thao rất nhiều vì nàng chưa quá thành thạo điều khiển chân khí, nhưng quá nhiều tang thi Minh Hạ cũng sợ bạn bè mình có chuyện gì, suy cho cùng họ cũng là bạn bè mình.
Kiếm kỹ cho phép khi thi triển sẽ cường hóa sức mạnh của đòn tấn công lên nhiều lần so với đòn tấn công bình thường, Minh Hạ sử dụng đòn tấn công diện rộng để càng quét lũ này, sức mạnh của kiếm kỹ tùy vào lượng chân khí của người sử dụng lẫn độ thành thạo điều khiển chân khí.
Từ tay của Minh Hạ dòng chân khí bên trong cơ thể của Minh Hạ lan truyền xuống thanh katana, lưỡi của thanh katana chuyển sang màu hồng sắc, Minh Hạ thở một hơi dài.
Di chuyển đi như một cơn lốc xoáy màu hồng, Minh Hạ lao lên, đường kiếm của nàng chém ngang qua toàn bộ tang thi, những đường kiếm hoa lệ, đường kiếm chân khí tạo thành ảo ảnh hoa anh đào rơi xuống, chém lũ tang thi ra thành từng mảnh.
Những đường kiếm chém làm các bộ phận của tang thi tách rời khỏi thân thể của tang thi rơi xuống mặt đất, chỉ một chiêu mà toàn bộ tang thi đã chết, nhưng đổi lại chân khí của Minh Hạ đã giảm đi rất nhiều .
Tối đa Minh Hạ chỉ sử dụng được 50% chân khí thôi, chiêu thức này Minh Hạ chưa thành thạo nên sử dụng nhiều năng lượng hơn, nàng nhớ ông nói khi thành thạo chỉ cần sử dụng 1/100 chân khí là có thể sử dụng hết toàn bộ uy lực của kiếm kỹ này.
Nhưng nàng chưa thành thạo nên phải điều động đến 35/100 chân khí bên trong cơ thể, mà tối đa Minh Hạ chỉ sử dụng được 50/100 chân khí thôi, còn 15% chân khí vẫn có thể chiến đấu được, nàng tưởng giải quyết xong đám tang thi này cũng không sợ gì nữa, nẻn mới sử dụng chiêu tốn sức này để dọn chỗ tang thi này nhanh hơn, mà chân khí tiêu thao sẽ hồi phục lại sau khi dùng.
Chỗ chứa của chân khí là đan điền của người luyện võ, chân khí bên trong chỗ chứa sau khi sử dụng, thì chân khí sau thời gian sẽ hồi phục lại, nên Minh Hạ cũng không lo mấy, quan trọng là an toàn của đám người kia, chân khí có thể hồi phục mạng người thì không.
Đám tang thi ngã xuống thì Minh Hạ cũng có thể thấy được những người bạn của mình đang bị những con tang thi giữ lấy, gương mặt của họ đầy sự sợ hãi, thấy Minh Hạ thì vài người la lên:
"Cứu bọn mình với hu hu".
"Cứu cứu với".
"Minh Hạ cứu cứu".
Đám người thấy Minh Hạ như thấy được cứu tinh của mình, Minh Hạ thắc mắc tại sao đám tang thi này lại bắt người thay vì tấn công ăn thịt người, nhưng rất nhanh nàng sẽ có đáp án.
Bốp bốp bốp.
Một tiếng vỗ tay thu hút chú ý của Minh Hạ, lẫn trong đám tang thi là một người quen thuộc, một người đã sớm trở thành tang thi, bị nàng vứt bỏ bên trong siêu thị, hắn là Khôi Vĩ đã trở thành tang thi, làm nàng bất ngờ khi bộ dạng không khác mấy nhân loại.
"Đang bất ngờ à, bất ngờ vì thằng bị mày bỏ rơi xuất hiện ở đây à" Khôi Vĩ nói, hắn càng lúc càng muốn báo thù, muốn thoát khỏi cái bóng đứng sau lưng Minh Hạ, giờ sức mạnh cũng tăng lên nhiều, lại có thể khống chế tang thi, thì Khôi Vĩ khác gì vua trong tận thế này.
"Thả mọi người ra, tao còn có thể bỏ qua cho mày một mạng" Minh Hạ nói, nàng tự tin tên Khôi Vĩ này không phải đối thủ của mình, nàng không muốn tha cho hắn, nhưng nếu Khôi Vĩ cá chết lưới rách, muốn cùng chết với đám học sinh thì sao, nếu hắn muốn nàng cũng không ngại, chỉ cần giết hắn thật nhanh là được, dù chỉ còn có thể sử dụng 15%, nhưng nàng tự tin vào sức mạnh của mình dù biết Khôi Vĩ biến dị và rất mạnh.
"Vậy sao thử xem" Khôi Vĩ nói, hai tay hắn hóa thành vuốt sắc bén lao lên, Minh Hạ cũng biết câu trả lời của Khôi Vĩ là không, lao lên Minh Hạ sử dụng chân khí cường hóa sức mạnh của mình.
Keng keng keng.
Những đường kiếm va chạm vào vuốt của Khôi Vĩ, hắn cũng đã tính cả rồi, để đám tang thi bào mòn thể lực của Minh Hạ trước lẫn sức mạnh dị thường của nàng, cơ hội hắn thắng cũng cao hơn mà không thắng thì Khôi Vĩ cũng còn con tin.
Lực của Khôi Vĩ rõ ràng mạnh hơn của Minh Hạ lẫn Minh Hạ đã mệt khi đánh với đám tang thi trước đó nên bất lợi vào mọi mặt, nhưng cả hai vẫn đánh không ai trên cơ ai, vì Minh Hạ có một thứ mà Khôi Vĩ không có.
Kỹ thuật chiến đấu bài bản, nàng từ nhỏ đã theo ông học võ, dù lực lượng không bằng nhưng kỹ thuật cũng đủ làm Minh Hạ ngang với Khôi Vĩ, mà Khôi Vĩ chỉ là đánh theo bản năng mà thôi, nên dù mạnh hơn nhưng Khôi Vĩ vẫn không thể đánh bại Minh Hạ ngay.
"Con đĩ, chết đi" càng đánh càng làm Khôi Vĩ tức giận mất bình tĩnh hơn, rõ ràng rõ ràng là hắn có lợi hơn, thể lực, sức mạnh, đều hơn vậy tại sao tại sao vẫn không thắng được con khốn này.
Hắn điên cuồng tấn công loạn xạ về phía của Minh Hạ, hắn muốn thoát khỏi cái bóng tâm lý, hắn muốn mạnh hơn Minh Hạ, hắn muốn đè bẹp nàng.
Minh Hạ dùng kiếm đỡ những đòn tấn công của Khôi Vĩ, nàng được ông dạy phải bình tĩnh quan sát kẻ thù, không kẻ nào không có điểm yếu cả, chỉ là mình nhìn ra không.
Khôi Vĩ quá mạnh dù hắn tấn công theo bản năng lộ ra nhiều điểm yếu nhưng Minh Hạ cũng khó nhìn ra, khi hắn tức giận thì điểm yếu càng lúc càng lộ ra rõ hơn.
Minh Hạ bình tĩnh lại, tập trung phải tập trung, chỉ 1 giây thôi Minh Hạ sẽ hạ được con quái vật này, Khôi Vĩ dơ tay lên định đánh xuống Minh Hạ một cái mạnh vào người của nàng.
Minh Hạ cuối cùng đã nhìn ra được điểm yếu của hắn, ngay lập tức cây katana di chuyển xuống, chém một đường từ dưới lên, Khôi Vĩ lùi ra quỵ xuống vì vết thương trên người mình.
"Kết thúc rồi" Minh Hạ chém nhanh xuống định giết Khôi Vĩ Nhưng Hắn đã nhanh hơn nàng một bước, tang thi từ cầu thang ùa vào bắt hai người Ninh Quang lại khống chế, cậu bạn bên cạnh Ninh Quang sợ hãi, tang thi bắt giữ mọi người cũng nhe răng ra làm bọn họ sợ hãi la lên:
"Cứuuu".
"Cứuuu".
Minh Hạ mất chú ý bởi tiếng la của mọi người, Khôi Vĩ nhân cơ hội tấn công, đấm một đấm vào bụng của Minh Hạ, lực lượng làm nàng bay đập vào tường, thanh katana cũng văng khỏi tay.
Minh Hạ hộc máu, lực lượng lúc này có thể giết một người trưởng thành ngay lập tức, cũng may Minh Hạ có chân khí hộ thân, nhưng đó cũng là số chân khí cuối cùng của nàng, nó chỉ đỡ một nửa lực, nửa còn lại làm Minh Hạ bị thương hộc cả máu.
"Con điếm một đấm của tao không chịu được mà đòi giết tao", Khôi Vĩ nói, dù vết thương của Minh Hạ vẫn còn trên người nhưng hắn cố tỏ ra mạnh mẽ, đi lại gần tóm lấy tóc Minh Hạ kéo lên.
Bốp bốp bốp.
"Haha kiêu ngạo nữa đi" Khôi Vĩ tát vào mặt của Minh Hah rồi nói, hắn điều khiển lực lượng của mình lại để tát không chết Minh Hạ.
"Hừ, mày đến cuối cùng cũng chỉ là thằng hèn chỉ biết đánh lén mà thôi" Minh Hạ nói, càng làm Khôi Vĩ tức giận đá vào bụng nàng một cái, sau đó hắn bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ bệnh hoạn.
Ném con dao mà Minh Hạ ném lại cho mình ở trung tâm mua sắm xuống, sau đó nói: "nếu một trong số bọn mày giết nó thì tao sẽ tha cho bọn mày, thế nào 1 đổi 10 quá hời"
Mọi người nghe xong thì ý trí sống bùng cháy lên nhưng họ không có gan làm vậy, giết tang thi còn không dám làm thì đừng nói đến giết người, Khôi Vĩ thấy không ai lên thì bắt đầu nói tiếp: "tao cho bọn mày 10 giây, nếu không tao giết cả lũ"
"1"
Theo tiếng đếm thì nhịp tim của bọn người này càng nhanh, bọn chúng cứ nghĩ sẽ có người đứng ra thay mình giết người nên không chịu ra giết người.
"2".
"3".
"4".
"Để tôi".
Một âm thanh thu hút chú ý của mọi người, mà kẻ nói làm mọi người bất ngờ đó là Ninh Quang, ai trong đây cũng biết Ninh Quang thích thầm Minh Hạ, nhưng Ninh Quang sẽ giết Minh Hạ để giữ mạng ư.
"Hahaha được, đến cuối cùng cũng chỉ là đứa tham sống sợ chết" Khôi Vĩ vừa cười vừa nói, hắn biết Ninh Quang thích Minh Hạ, nhưng không ngờ thằng này cũng tham sống sợ chết, kẻ này muốn giết người mình yêu để được sống, đúng là kịch hay.
Khôi Vĩ điều khiển bọn tang thi để thả Ninh Quang ra, Ninh Quang đi lại cầm con dao lên đi về vừa Minh Hạ và Khôi Vĩ đang đứng, Ninh Quang cầm chặt con dao trong tay nhìn xuống Minh Hạ, Minh Hạ thở dài một hơi rồi nói: "không sao đâu, giết tôi cậu có thể sống tiếp thì cứ giết, tôi không giận đâu".
Ninh Quang nhìn người con gái mình yêu, nước mắt chảy xuống, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé thì hắn có thể làm gì khi mình quá yếu, nhưng nhưng nhưng, những câu nhưng tràn ngập tâm trí lẫn con tim hắn, nó không cho phép mình làm vậy.
Nhắm chặt mắt lại, Ninh Quang cầm dao dơ lên, Minh Hạ cũng Nhắm mắt chờ chết, mà lúc này Khôi Vĩ thích thú nhìn cảnh này, hắn còn cổ vũ Ninh Quang:
"Cố lên, đúng rồi, nhanh lê...."
Xẹtttttttttt.
Bỗng nhiên đường đi của con dao quay ngược lại, Ninh Quang hắn muốn vùng vẫy lần cuối, dù chỉ là hi vọng ảo tưởng thôi cũng được, hành động của Ninh Quang làm tất cả mọi người bất ngờ, kể cả Minh Hạ.
Cây dao đang gâm lên cổ của Khôi Vĩ, Ninh Quang lúc đâm xuống đã quay người lại đâm vào Khôi Vĩ, nhưng xui xẻo là chỉ trúng cổ thay vì đầu của hắn.
"Thằng chó mày làm cái đéo gì thế" Khôi Vĩ tức giận hét lên, nắm đấm của hắn đâm xuyên người của Ninh Quang, giữa thân của cậu ta xuất hiện một lỗ thủng lớn, Khôi Vĩ rút tay lại, Ninh Quang ngã xuống.
Hắn nhìn Minh Hạ miệng làm ra khẩu hình miệng vì hắn cũng chả còn sức phát ra tiếng nữa rồi, hắn muốn nói lòng mình cho đối phương:
"'Anh yêu em"' chỉ ba từ, chỉ ba từ mà Ninh Quang đã không giám nói suốt chừng ấy năm nhưng hôm nay là ngày hắn chết rồi thì tại sao lại không nói ra.
Minh Hạ nhìn Ninh Quang đã chết dưới mặt đất nàng kìm không được khóc, trong lòng tự hỏi, 'tại sao tại sao lại ngu ngốc như vậy tại sao không giết mình để giữ mạng chứ'.
Trong lúc nàng chìm vào những câu hỏi thì Khôi Vĩ rút cao dao ra, rồi lấy tay xuyên thủng đầu của Ninh Quang ra lấy viên tinh thạch, Minh Hạ thấy vậy thì hét lên:
"Khôngggggggggg" nhưng đổi lại là gì Khôi Vĩ nhìn nàng cười rồi bắt đầu ăn lấy xác của Ninh Quang, Minh Hạ chưa bao giờ cảm thấy bất lực nhưng thế này, trong lòng nàng bắt đầu cầu xin ai đó làm ơn cứu mình, thần linh cũng được ác quỷ cũng được cứu với.
Khôi Vĩ sau khi ăn thịt lẫn nuốt viên tinh thạch trong đầu của Ninh Quang các vết thương cũng hồi phục lại, không gian lúc này đầy vẻ tuyệt vọng liệu ai có thể cứu họ đây.
"Thịt thằng thích mày ngon lắm đó muốn ăn thử không hahaha" Khôi Vĩ dơ cánh tay của Ninh Quang lên nói, Minh Hạ đã mất hết hi vọng thật rồi, nàng không trả lời sắc mặt cũng không thay đổi gì.
"Quên mất thằng kia" Khôi Vĩ đang chọc Minh Hạ thì bỗng nhiên nhớ ra kẻ hắn hận nhất, ý nghĩ báo thù lần nữa bùng cháy lên, hắn nhớ phòng kế bên là chỗ ở của kẻ cửa đi lại mở cửa ra...