Chương 11: Ký sinh trùng

Diệp Luyến cảm nhận được mùi thơm của thịt tươi sống nhân loại nhưng Thanh Minh kế bên, nàng cũng chả dám đi, sau mấy tuần đi theo nàng biết nếu hắn không cho phép mà đi thì chắc chắn Thanh Minh sẽ giết mình.

"Oa" Vũ Vũ thức dậy, đêm qua nàng thức khá khuya, nên hôm nay Vũ Vũ thức dậy trễ, đáng ra nàng ngủ thêm chút nữa những bên ngoài có những tiến ồn ào nên làm Vũ Vũ thức dậy.

Nàng ngồi dậy, lấy ra bàn chải đánh răng, chai mước, kem đánh răng từ balo ra, cái balo này thường là Thanh Minh đeo, lúc ngủ thì để xuống.

Vũ Vũ đánh răng đây là thói quen mà chị nàng đã tập cho nàng, dù là tận thế thì Vũ Dao vẫn tập thói quen này cho Vũ Vũ, sau khi chị đi "không về" thì Vũ Vũ vẫn giữ thói quen này như một cách nhớ chị.

Thanh Minh cảm nhận được con mồi đến rồi, cuộc săn bắt đầu, hắn nhìn Diệp Luyến, truyền đạt ý nghĩ của mình cho nàng, 'bảo vệ con bé' làm xong hắn, Thanh Minh đi lại cánh cửa, vừa hay là lúc Khôi Vĩ mở cánh cửa ra.

Khôi Vĩ mở cửa ra, hắn muốn tìm Thanh Minh tính sổ, nhưng chưa kịp làm gì vừa mở cửa ra một cú đấm vào giữa mặt của Khôi Vĩ, Khôi Vĩ rùng mình vì hắn cảm nhận được khí tức của tên vừa đánh hắn là một kẻ giống hắn nhưng huyết mạch cao cấp hơn hắn và mạnh hơn hắn.

[Sử dụng thống lĩnh tang thi]

Khôi Vĩ bỗng nhiên cảm giác được tang thi toàn bộ tang thi đã mất kết nối với mình, Khôi Vĩ bị một bàn chân đá văng đi trúng vào bức tường.

Bọn tang thi bị Thanh Minh khống chế bọn chúng quỵ xuống thả đám người ra, bọn chúng nhân cơ hội giết những con tang thi này, vừa thoát chết bọn học sinh cũng có chút thay đổi, một kẻ cầm lấy thanh katana của Minh Hạ giết những con tang thi.

Khôi Vĩ thấy tình hình bỗng nhiên thay đổi 160 độ thì không tin được, rõ ràng hắn đang chiến thế thượng phong, rõ ràng hắn mới là bá chủ, tại sao kẻ kia vừa xuất hiện tình hình đã khác, Khôi Vĩ không cang tâm.

Mà Thanh Minh không cho Khôi Vĩ phản ứng lại, Thanh Minh đã dịch chuyển lại gần rồi đấm một cái thẳng người của Khôi Vĩ, lực lượng của Thanh Minh đấm phá nát cả tường, người của Khôi Vĩ dính vào bức tường rơi xuống, giữa đường ngoài khách sạn.

Khôi Vĩ ngã xuống lực rơi làm mảng tường kia va chạm mạnh vào lưng của Khôi Vĩ, xương của hắn gần như gãy hết, Thanh Minh nhảy xuống khi gần đáp xuống đất thì dịch chuyển để không nhận sát thương.

Thanh Minh đi lại gần Khôi Vĩ, hắn cảm nhận được năng lượng của kẻ này còn hơn cả nhân loại thức tỉnh, mùi thơm của năng lượng phát ra từ viên thi thạch bên trong đầu của Khôi Vĩ Thu hút lấy Thanh Minh, hắn chuẩn bị giết Khôi Vĩ.

"Ặc ặc bình tĩnh chúng ta là đồng loại mà" Khôi Vĩ nói, hắn biết mình không phải đối thủ của Thanh Minh, đây không phải cuộc chiến mà giống cuộc đi săn hơn, mà hắn là con mồi, Khôi Vĩ biết được Thanh Minh là đồng loại nhưng cao cấp hơn mình, ý định trả thù cũng bị dập tắt, hắn muốn lấy lý do đồng loại để được Thanh Minh tha mạng.

"Đồng loài?...mày...xứng" Thanh Minh nói, trí thông minh của Thanh Minh đủ nhận thức về câu nói của Khôi Vĩ, tên này cũng xứng gọi hắn là đồng loại, luận về sức mạnh cũng không bằng, luận về huyết mạch cũng không bằng.

Khác với Diệp Luyến tuy huyết mạch thấp hơn hắn nhưng còn được Thanh Minh xem là đồng loại khi có sức mạnh vượt trội hơn hắn, còn tên này có gì, đặc trưng yếu kém, sức mạnh yếu kém, huyết mạch thấp.

"Cút đi...tránh xa ta ra" Khôi Vĩ vơ va lại tay, hắn sợ hóa hóa điên, xương tay gãy nhưng hắn mặc kệ vẫn vơ va lại đuổi Thanh Minh đi, Thanh Minh triệu hồi hai cây thương ra, gâm xuống hai tay của Khôi Vĩ để hắn không chống chả, lực lượng của Thanh Minh gâm mạnh xuống, Khôi Vĩ cũng không thể cử động càng lúc càng hoảng sợ.

Hắn cố gắng điều khiển tang thi xung quanh để cứu mình nhưng rõ ràng kỹ năng khống thi của hắn không bằng kỹ năng thống lĩnh tang thi của Thanh Minh, tuyệt vọng vô cùng tuyệt vọng.

"Đừng làm ơn xin ngươi...aaaaaaaaaa" Khôi Vĩ rung sợ không thôi, vì hắn biết Thanh Minh muốn gì, muốn ăn thịt của hắn để bổ sung năng lượng, lẫn lấy thi thạch bên trong đầu của mình.

Thanh Minh muốn tận hưởng một thú vui của kẻ săn mồi, tra tấn con mồi, cánh tay của hắn đã sớm hóa thành vuốt sắt nhọn hoắt, nó từ từ, cái vuốt di chuyển lên ngay đầu của Khôi Vĩ ánh mắt hắn nhìn theo mà sợ hãi như muốn tiểu ra quần.

Cái vuốt nhọn hoắt kia chậm rãi xuyên qua lớp da thịt, chậm rãi từ từ xuyên qua hộp sọ của Khôi Vĩ, cảm giác đau đớn như muốn chết đi sống lại, nó chậm rãi từ từ mà không giết Khôi Vĩ ngay, đây chính là cảm giác thú vị của thú vui của kẻ săn mồi.

Cảm giác càng lúc càng đau hơn, vuốt của Thanh Minh nó đã xuyên qua hộp sọ của Khôi Vĩ, nó đang đi xuyên qua não của Khôi Vĩ, dần dần lại gần hơn với thi thạch bên trong đầu của Khôi Vĩ.

"Aaaaaaa" lúc Thanh Minh chạm được vào viên thi thạch bên trong não của Khôi Vĩ, thì cũng là lúc mà Khôi Vĩ đau đớn nhất, Thanh Minh cầm chặt rồi lôi mạnh ra bên ngoài, những sợ dây thần kinh của viên thi thạch vừa đứt cũng là lúc Khôi Vĩ chết.

Thanh Minh nhìn viên thi thạch màu tím đen trong suốt rồi bỏ vào miệng của mình, một dòng năng lượng thuần khiết chảy vào bên trong cơ thể của mình.

[Hấp thu được thi thạch biến dị cấp 1, hấp thu được mãnh vỡ ký ức, thành công thôn phệ đặc trưng: trí thông minh, 30% năng lượng cần cho thăng cấp].

Bỗng nhiên đầu của Thanh Minh đau lên một cảm giác một cảm giác quen thuộc xuất hiện bên trong đầu óc đơn giản nhưng một đứa trẻ của Thanh Minh.

[Sử dụng thi ngâm]

"Gàoooooo" Thanh Minh ôm đầu gào hét trong đau đớn mà vô thức sử dụng kỹ năng, cảm giác như não đang khắc lên những vết nhăn lên vậy, mọi người nghe tiếng hét thì một cảm giác sợ hãi ập đến.

[Đủ điều kiện mở khóa toàn bộ mảnh vỡ ký ức].

Thanh Minh có lại được trí thông, càng có vô số ký ức có lợi cho sau này, hắn như hổ mọc thêm cánh, khi sở hữu trí thông minh của nhân loại, sức mạnh của chủng loài đế của tang thi, hắn cũng ngụy trang lại cái chết của Khôi Vĩ.

Sau hồi thì tiếng hét dừng lại mọi người nhìn xuống thì Khôi Vĩ đã chết, đầu bị Thanh Minh đạp nát bét ra đầy kinh dị, não văng tứ tung ra đầy đường, đám người tưởng tiếng hét là của Khôi Vĩ trước chết.

Thanh Minh đi lên lại hành lan nhìn đám người mệt mỏi và máu thịt chảy đầy sàn, cả đám kinh dị nhìn Thanh Minh, bọn họ không ngờ chỉ cầm Thanh Minh xuất hiện thì tình thế thay đổi 160 độ.

Ánh mắt của Thanh Minh đầy lạnh lùng, mặt của hắn còn dính cả máu càng tô thêm vẻ đáng sợ cho Thanh Minh, Minh Hạ đứng lên đi lại gần Thanh Minh Mình cúi đầu xuống nói: "cảm ơn anh...hic...hic cảm ơn".

Minh Hạ khóc lóc, nàng chưa bao giờ yếu lòng như thế, Thanh Minh xuất hiện như một vị cứu tinh của tất cả, Thanh Minh nhìn Minh Hạ rồi nhìn đám người, trong đầu có một ý nghĩ, hắn thở dài một hơi hướng Minh Hạ nói:

"Ngươi không cần cảm ơn ta, nếu ngươi không muốn như ngày hôm nay ngươi phải mạnh hơn, không chỉ tay, chân mà còn là ý trí, nếu cảm thấy đi không nổi với đống ký sinh trùng dưới chân thì bỏ tụi nó lại đi, ngươi không mạnh thì chỉ có nước là chết mà thôi" Thanh Minh nói ám chỉ, đám học sinh cũng biết ký sinh trong lời của Thanh Minh chúng là bọn chúng, đám học sinh bị nó là ký sinh trùng thì tức giận nói lại:

"Hừ, rõ ràng là anh có thể cứu mọi người sớm hơn, mà anh lại không cứu, để hai người kia chết".

"Anh có thể cứu sớm hơn, vậy mà chờ hai 2 người chết rồi mới cứu là có có gì".

"Nếu anh cứu chúng tôi sớm thì 2 người đã không chết, Minh Hạ cũng không bị đánh ra nông nổi này".

"Anh nghĩ có chút sức mạnh muốn gì nói à".

"Tao nói sai bọn ký sinh trùng, nếu không có bọn mày thì cô ấy đã dễ dàng giết được hắn một cách dễ dàng rồi, tao có sức mạnh thì tao muốn nói gì thì nói đấy" Thanh Minh triệu hồi cây thương chỉ đám người làm bọn họ sợ hãi không dám nói thêm điều gì.

"Ta phải đi rồi, ở lại thấy đám ký sinh trùng này lại gai mắt, ta hi vọng sẽ gặp lại ngươi lần nữa, lúc đó ngươi sẽ mạnh hơn lúc này, Tạm biệt(thức ăn tiềm năng)" Thanh Minh nói rồi quay người đi, Minh Hạ lúc này rất mạnh, nhưng nàng muốn tiến xa hơn thì phải khắc phục nhược điểm là có quá nhiều ký sinh dưới chân, hắn muốn Minh Hạ mạnh hơn là vì muốn ăn nàng.

Tên: Minh Hạ.

Loài: võ nhân, là chủng tộc hiếm có, sức mạnh của chủng loài này vượt xa nhân loại bình thường, bên trong cơ thể chứa thứ gọi là chân khí, cơ thể cứng rắn.

Cấp: 1.

Chiến lược tổng: 12.

Đặc trưng: chân khí 40 năm, khi kích hoạt sẽ cường hóa được sức mạnh, kích hoạt 1% thì tăng sức mạnh lên 0,4 lần, hiện tại sinh vật sử dụng tối đa 50%.

Võ kỹ: kiếm kỹ vạn hoa rơi, kiếm kỹ anh đào bay, kiếm kỹ anh đào nở hoa ba thức...,

Kỹ năng: thông thạo kiếm, giác quan nhạy cảm.

Chỉ cần này bản thông tin của Minh Hạ thôi mà Thanh Minh đã thèm khác mùi vị của nàng không thôi, nếu ăn thịt nàng thì chắc chắn rất ngon, năng lượng cũng rất nhiều, nhưng chưa phải lúc, Minh Hạ chỉ có cấp 1 thôi cần thêm thời để phát triển, lúc đó càng ngon hơn.

Có được trí thông minh nên Thanh Minh biết kìm chế, lại thêm những mảnh vỡ ký ức cũng được kích hoạt, mảnh vỡ ký ức đáng giá nhất có kẽ là tên trùng sinh giả kia.

Rất nhiều ký ức có lợi cho sau này, ví dụ như có thể bồi dưỡng ra người thức tỉnh, bằng cách cho người chưa thức tỉnh ăn tinh thạch, dị quả hoặc các vật chứa nguồn năng lượng tiến hóa.

Tùy vào thứ ăn vào để kích hoạt thức tỉnh, năng lượng càng cao cấp càng nhiều thì thức tỉnh dị năng càng mạnh.

Ngoài thông tin kia ra, còn những thông tin về những kẻ thù mới trong tương lai nữa, Thanh Minh tò mò không biết những con mồi này sẽ có vị gì nữa.

Còn nữa hắn muốn đi tìm cho Vũ Vũ một thứ giúp nàng trở thành người thức tỉnh, cũng không sợ nàng bị tang thi tấn công, hoặc không tự bảo vệ được, thoát khỏi suy nghĩ Thanh Minh mỏ cửa ra.

"Anh ơi chúng ta phải đi sao" Vũ Vũ núp trong phòng nghe thấy hết thì hỏi, khác với ánh mắt lạnh lùng lúc nãy thì ánh mắt của Thanh Minh bây giờ rất ấm áp.

"Ừ, chúng ta đi thôi, ở đây không còn chỗ chúng ta với lại còn phải tìm chị cho em nữa, ở lại sao tìm chị cho em" Thanh Minh nựng nịu má của nàng nói, Vũ Vũ cũng giật mình quên đi còn phải tìm chị, nàng nhanh nhẹn lấy balo lên đưa cho Thanh Minh, hắn cũng đeo lên.

"Anh bế em đi cho nhanh" Thanh Minh nói, Vũ Vũ ngoan ngoãn leo lên để Thanh Minh bế mình, anh mắt hắn lạnh lùng nhìn đám người, rồi quay đi, Diệp Luyến đi theo sau lưng, sau hồi lâu mọi người cũng bình ổn lại dọn dẹp xác tang thi lẫn hai người bạn.

Minh Hạ lấy lại thanh katana của mình trong lòng nghĩ về lời nói của Thanh Minh, lẫn đạo của bản thân, đúng rồi nếu mình muốn mạnh hơn thì phải vứt bỏ ký sinh trùng, vớt bỏ những gánh nặng đó, trong thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu.

Đứng trước mộ của Ninh Quang, Minh Hạ tự nói với bản thân 'nếu mình không mềm lòng giết Khôi Vĩ ngay liệu cậu có chết không, chung quy vẫn là do tôi quá yếu', Minh Hạ thở dài một hơi rồi nhìn đám người đằng sau nói: "ngày tháng sau này có lẽ các cậu nên tự đứng bằng đôi chân của mình, tôi đi đây".

"Minh Hạ sao cậu lại nghe lời của hắn ta".

"Cậu ở lại đi".

"Không có cậu sao chúng tôi sống".

"Nếu Không có tôi các cậu không sống được sao" Minh Hạ hỏi đám người, bọn họ mới nói:

"Đúng vậy, không có cậu thì sao chúng tôi sống".

"Đúng không có cậu sao chúng tôi dám lấy đồ ăn".

"Vậy đúng như anh ta nói rồi còn gì, ký sinh trùng, không có vật chủ thì sẽ chết" Minh Hạ nói lại làm đám người không biết nói thêm gì nữa, nàng mệt mỏi rời đi khỏi nơi đó.

Một cảm giác thoát khỏi ràng buộc lan truyền khắp đầu óc của Minh Hạ có lẽ Thanh Minh nói đúng, muốn mạnh hơn phải bỏ lại sau lưng ký sinh trùng...