Chương 12: Trại tị nạn

"Diệp Luyến...hic...rốt cuộc em...hic...ở đâu" Võ Hùng bên trong chiếc xe, bới móc đóng xác chết bên trong tìm người yêu, nhưng khiến hắn thất vọng chỉ tìm thấy được cái kẹp tóc của nàng.

"Aaaaaaaa" Võ Hùng ôm lấy kẹp tóc của nàng mà gào hét trong bất lực, bên trong xe đầy xác chết có những xác chết không lành lặn, Võ Hùng cũng biết từng có một tang thi rất mạnh đã tàn sát trong đây và ăn thịt mọi người trong xe.

Hắn ôm lấy 1 hi vọng là nhìn thấy lại mặt của nàng bên trong đóng xác chết, virus tiến hóa còn có 1 công dụng đó chính là bảo quản xác chết, dù đã 1 tháng nhưng các xác chết trong xe vẫn còn khá mới.

Võ Hùng muốn tìm nàng để chôn cất nhưng mãi không thấy chỉ tìm được cái kẹp tóc bị rơi lại, thậm trí hắn không nhìn được nàng lần cuối nữa.

Tiếng hét của Võ Hùng thu hút chú ý của những con tang thi xung quanh, hắn cầm lấy con dao lên, khống chế vài con tang thi giúp mình, Võ Hùng đang rất tức giận.

Hắn điên cuồng xả giận vào đám tang thi, những cú chém bổ xuống đầu những con tang thi xấu số bằng tất cả sức mạnh của sự tức giận, tang thi đã xếp thành núi, xả giận xong thì Võ Hùng cũng mệt mỏi quỵ xuống.

"Ta phải mạnh hơn, mạnh hơn để không còn hối tiếc nào nữa, ta mạnh hơn để sống thật tốt trong thế giới này, và sống thay phần của nàng nữa" Võ Hùng bóp chặt kẹp tóc của Diệp Luyến nói, sau đó lấy một sợi dậy cột lên kẹp tóc sau đó đeo lên người như một sợi dây chuyền.

Võ Hùng lấy ra những viên thi thạch bên trong đầu của tang thi nuốt vào bên trong, năng lượng tiến hóa bắt đầu tràn ngập vào bên trong nhân thạch của Võ Hùng, giới hạn của Võ Hùng bắt đầu phá.

Hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của mình đã nâng lên một cấp so với trước kia, luồng năng lượng bạo phát, năng lực mới của Võ Hùng vừa được mở khóa.

Đó chính là chia sẻ, cho phép hắn tập trung sợi tinh thần vào 1 cá thể tang thi, cá thể đó cùng hắn sẽ tạo thành 1 mối liên kết đặc biệt cho phép cả hai chia sẻ tinh thần, sức mạnh với nhau.

Khác với liên kết bình thường với tang thi, có thể dễ dàng ngắt liên kết, liên kết này là vĩnh cửu cho đến khi một trong hai chết đi, nếu một trong hai người mà chết, kẻ còn lại sẽ chịu một công kích tinh thần cực mạnh, nặng thì chết, nhẹ thì điên.

"Năng lực này rất mạnh như cần tìm 1 cá thể tang thi mạnh để phát huy" Võ Hùng đánh giá năng lực mới của mình, sau đó hắn chuẩn bị đi.

Hắn thở dài một hơi nhìn cái xe, rồi quay đi, Võ Hùng trong lòng vẫn nhớ nhung hình ảnh Diệp Luyến, nhưng hắn phải cố quên để đi về phía trước.

...bên khác.

Trại tị nạn.

Trong tận thế không có gì là miễn phí cả, nhất là khi thức ăn khan hiếm, khu tị nạn này được chia ra làm 3 tầng khu vực

Đầu tiên là khu vực dân thường, là khu vực đầy những người bình thường, được chia ra làm 3 khu, khu vực lính và người lao động, người lao động thì làm việc quần quật để đổi lấy cái ăn, đơn thuần chỉ là chén canh, bát cháo trắng, hoặc có thể làm lính để đổi lấy nhiều thức ăn hơn, hoặc tự ra ngoài tìm vật phẩm để trao đổi thức ăn.

Nhưng lợi ích luôn kèm theo nguy hiểm, làm lính khá nguy hiểm nếu bị điều động đến các quân khu nguy hiểm nhưng lính canh tường, lính trinh sát, may mắn thì vào được các quân khu an toàn hơn như, lính làm vườn, trồng trọt, canh các khu vực, như khu vực mua bán trao đổi, khu vực thức tỉnh giả, người ra ngoài cũng vậy, nguy hiểm dễ dàng bị tang thi giết, làm lao động vẫn là an toàn nhất.

Khu thứ hai trong khu dân thường là khu mua bán trao đổi, đây là khu vực mua bán trao đổi vật phẩm giữa người ra ngoài với nhau hoặc trực tiếp với trại tị nạn, được những người lính bảo vệ rất an ninh.

Khu vực chợ đen, là khu vực diễn ra những giao dịch ngầm, vô kỷ luật, ở đây bán đủ thứ, bán dâm, bán nô lệ, súng..., là khu vực ăn chơi của các tầng lớp trên của khu tị nạn.

Khu vực chính thứ hai, khu vực thức tỉnh giả, là khu vực dành riêng cho những thức tỉnh giả, họ thường chọn làm việc cho khu tị nạn để được cung cấp thức ăn, thù lao rất khá, nhưng bị ràng buộc.

Hoặc thích tự do thì có thể lập nhóm ra ngoài làm nhiệm vụ cho khu tị nạn, làm nhiệm vụ thì không cần bị khu tị nạn ràng buộc.

Khu vực chính phủ của trại tị nạn, được chia ra nhiều khu vực khác nhau, khu trồng trọt, khu luyện binh, khu ngân khố, khu nghiên cứu, khu đầu não.

Quan trọng nhất là khu vực trồng trọt, cung cấp lương thực cho cả trại tị nạn mấy vạn người này.

Mà nông sản cung cấp yêu cầu phải nhanh và liên tục, cũng may thông qua các nghiên cứu, bọn họ đã tạo ra một loại cây trồng có tên khoai đỏ, phát triển rất nhanh, không quá khó chồng, lẫn cung cấp nhiều khi thu hoạch, tuy không có vị nhưng giải quyết được vấn đề lương thực.

Vấn đề hai đất và nước, nước có thể dùng thi thạch để thanh lọc, đất thì không như vậy, chất dinh dưỡng trong đất sau mỗi lần trồng trọt sẽ cạn kiệt dần đi.

Vừa may là họ nghiên cứu ra được những người thức tỉnh hệ dị hình thuộc tính trị liệu có thể phục hồi lại chất dinh dưỡng của đất đai sau mỗi mùa màng, nhưng hệ dị hình thuộc tính trị liệu rất hiếm.

Trong trại chỉ có 4 người, Thanh Liễu và 3 người khác là thức tỉnh giả hệ dị hình thuộc tính trị liệu, 4 người này được khu tị nạn cưng như cưng trứng vậy, khác với 3 người kia Thanh Liễu có làm thay không cũng không sao, những thời gian ăn ở không thực sự quá chán cũng như nàng sẽ nghĩ về chuyện buồn, nên nàng mới làm một số công việc để không chán và không có thời gian nghĩ về chuyện buồn.

...khu huấn luyện.

Dũng Khôi cầm cây thương ánh sáng, nhắm mắt thở dài một một hơi, mở mắt ra ba con robot kích hoạt bắt đầu di chuyển, trên thân những con robot súng bắn ra những viên đạn với tộc độ cực nhanh.

Dũng Khôi vừa tránh né vừa quan sát đường đi của các con robot, những viên đan liên tục bắn ra, Dũng Khôi né tránh rồi ném cây thương về phía sau, cây thương trúng 1 con robot.

Cây thương ánh sáng ngay lập tức tan biến rồi xuất hiện lại trên tay của Dũng Khôi, hắn di chuyển nhanh để tránh né đường đạn của hai con robot, sau đó nhảy lên, ném cây thương ánh sáng về bên trái.

Dũng Khôi đã nắm bắt được đường di chuyển của mấy con robot rồi, lại một con bị cây thương của Khôi Vĩ phá hủy, Dũng Khôi lao lên, chỉ còn một con duy nhất, đường di chuyển của hắn cũng gần đường di chuyển của con robot kia.

Dũng Khôi quét ngang qua trúng vào con cuối cùng, kết thúc trận chiến nhưng không phải hắn thắng mà là robot đã thắng khi nó đã bắn vào đầu của Dũng Khôi trước khi bị phá hủy.

Mô phỏng kết thúc, những con robot biến mất, căn phòng trở lại bình thường, căn phòng này được gọi là phòng mô phỏng chiến trường.

Đây là 1 trong những thứ của tàn tích cổ đại lưu lại, căn phòng cho phép tạo ra những ảo ảnh robot tùy vào độ khó sẽ xuất hiện bấy nhiêu con cũng như độ mạnh yếu của bọn chúng, nó có thể rèn luyện phản xạ lẫn tốc độ của người bên trong.

"Con ra rồi, cầm lấy" Dũng Khải đợi Dũng Khôi bên ngoài rất lâu cuối cùng cũng ra, sau đó ông ném cho Dũng Khôi hai túi, một túi đầy thi thạch cấp 1, một túi đầy thi thạch cấp 2, Dũng Khôi thắc mắc trong túi này là gì: "cha, bên trong là...".

"Tinh thạch, con hấp thu bằng cách ăn để nâng cao sức mạnh của mình đi, sử dụng cái trắng trước, rồi đến cái vàng" Dũng Khải nói rồi quay người đi.

"Vâng ạ" Dũng Khôi cũng quay về phòng của mình để hấp thu, sau cái chết của Thanh Minh thì Dũng Khôi tập luyện điên cuồng để trở nên mạnh hơn.

Dũng Khôi cũng biết trong thế giới này chỉ có sức mạnh mới là lời nói hữu hiệu nhất, nếu chẳng may khu tị nạn bị tang thi tấn công mà hắn quá yếu thì cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.

Hắn phải trở nên mạnh hơn, quay về đến phòng, Dũng Khôi ngồi lên giường, sau đó lấy ra một viên tinh thạch trắng bỏ vào bên trong miệng.

Nguồn năng lượng ào ạt tràn ngập vào bên trong, sức mạnh, sức mạnh, Dũng Khôi cảm nhận được sức mạnh đang lan truyền khắp cơ thể trên từng cơ bắp.

Dũng Khôi vui mừng vì cảm nhận được sức mạnh tăng lên không ít, Cha quả nhiên không lừa hắn, sức mạnh của hắn tăng lên khi hấp thu đám tinh thạch này.

một viên lại một viên, mỗi một viên bỏ vào bên trong miệng sức mạnh của Dũng Khôi lại tăng lên một tầng, sau hồi lâu hấp thu Dũng Khôi cảm nhận nó chạm đến đỉnh rồi, hắn cảm nhận được tinh thạch trắng vô dụng với hắn rồi.

"Đến lược tinh thạch màu vàng rồi" Dũng Khôi nói rồi bỏ 1 viên tinh thạch vào bên trong miệng, năng lượng cao cấp tràn vào bên trong.

Dũng Khôi nhắm mắt lại, hắn cảm giác được sắp phá bỏ được giới hạn rồi, nhưng vẫn thiếu gì đó, một viên lại một viên rồi thêm 1 viên nữa, mồ hôi chảy ra như suối.

Dũng Khôi cảm nhận được sắp phá rồi càng lúc càng gần, Dũng Khôi hét lên: "PHÁ".

Dũng Khôi mở mắt ra, luồng năng lượng giao động bạo phát, Dũng Khôi thở dốc ra, dù hơi mệt nhưng thứ đổi lại cũng đáng đó là mở khóa được năng lực mới.

Cho phép vũ khí tạo ra từ ánh sáng sẽ là bất kì thứ gì mà hắn muốn, súng, cung, kiếm, khiên, điều được, chứ không như trước kia chỉ có thể hóa thành một cây thương.

"Sức mạnh của mình gia tăng rồi" Dũng Khôi nói, sau đó đi tắm vì lúc hấp thu chảy quá nhiều mồ hôi, hắn cũng nên đi tìm Thanh Liễu nói chuyện một chút...