Vị tráng hán trước mắt này tuổi xấp xỉ cùng với Diêm Ninh, nhưng thể hình so với hắn cao lớn hơn nhiều, nhưng cũng không chút lễ phép đối với Diêm Ninh.
"Kêu ngươi đi qua liền đi qua đi, đại nam nhân mà như bà mụ!" Đằng Nghị có chút không kiên nhẫn.
Diêm Ninh vừa nghe, cũng liền nổi nóng, hắn ghét nhất người khác nói hắn bà bà mụ mụ:
"Nếu là bổn tiệm chiêu đãi không chu toàn, tiểu đệ liền ở chổ này nhận lỗi với hai vị, nhưng nếu hai vị là muốn đến gây chuyện, thỉnh chủ động đi ra bên ngoài, ta sợ cửa hàng chúng ta nhỏ, không chịu nổi."
Đằng Nghị nói: "Ta sẽ không đánh ngươi."
"Ta cũng chưa nói rằng ta sẽ bị đánh." Diêm Ninh cười cười.
Đằng Nghị tính tình ngay thẳng, cũng hiểu ra ý tứ Diêm Ninh, hắn đi theo vị nam tử này đã ba năm, chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy, tính nóng lập tức bạo đầu, duỗi tay liền chụp cổ áo Diêm Ninh, muốn mạnh mẽ đem hắn mang đi.
Nhưng Diêm Ninh lại nhẹ nhàng cười, quỷ dị mà vặn vẹo cổ, làm cho bàn tay Đằng Nghị bắt vào không trung.
"Thế nào? Còn muốn thẹn quá đánh người! Nhưng ta nói trước cho tốt, hư hao gì liền tính cho các ngươi!" Diêm Ninh cũng máu trào lên não, không để ý khuyên can của Y Y, đem nàng đẩy qua một bên, không cam lòng yếu thế mà nhìn chằm chằm Đằng Nghị.
"Có chút ý tứ." Vị khách nhân phía sau Đằng Nghị trong mắt toát ra hứng thú nồng hậu, thực lực của Đằng Nghị hắn biết như thế nào, vừa rồi Diêm Ninh vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ tránh thoát bàn tay Đằng Nghị, tất nhiên không phải sự trùng hợp.
Đã ba năm qua không có phát sinh sự tình thú vị như vậy.
Thân phận của vị khách nhân này, nói ra cũng đủ cho ác nhân ba con phố vội vàng tránh xa ba thước, hắn chính là đại đội trưởng hình cảnh đặc biệt thành phố Kiến Châu—— Hình Chính.
Mà Đằng Nghị là hắn từ trong hàng ngàn hàng vạn đặc cảnh tinh anh tuyển chọn ra, đã từng giành quán quân liên tục ba lần môn đối kháng trong quân đội, hiện tại là trợ lý của Hình Chính.
Vậy mà hiện giờ một tên phụ vụ trong quán mì nhỏ này, lại cùng hắn động thủ, chừng này chẳng lẽ còn không đủ có ý tứ sao?
Đằng Nghị cũng phi thường ngoài ý muốn, hắn trộm mà quay đầu lại nhìn lãnh đạo một cái, phát hiện Hình Chính khẽ gật đầu, tức khắc trong lòng có tự tin.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, lần nữa nhào đến Diêm Ninh, mà Diêm Ninh lúc này đá mạnh góc bàn, thân thể lùi về phía sau, Đằng Nghị tức khắc vồ hụt, Diêm Ninh thừa dịp này chuẩn bị công kích phía thân dưới Đằng Nghị, Đằng Nghị cũng là người thân kinh bách chiến, tự nhiên liền hiểu được ý tưởng Diêm Ninh, hắn mạnh mẽ xoay người, dùng đầu gối cản chân Diêm Ninh, lúc này mới chặn lại được một kích.
Nhưng tuy rằng chặn lại được, sắc mặt Đằng Nghị lại cực kỳ khó coi, Diêm Ninh vừa rồi nhìn như một chân vô lực, lại đem đầu gối hắn đá đến tê dại. gần như mất đi tri giác!
Đằng nghị cũng minh bạch Diêm Ninh không phải người bình thường, liền lập tức bày ra thế tấn, hắn từ trên bàn rút ra một chiếc đũa, đảo lấy che trước ngực, một tay khác còn lại là đở trên mặt, tùy thời chuẩn bị ngăn cản công kích trí mạng của Diêm Ninh.
"Đánh nhau mà thôi, đâu đến nổi phô trương như vậy sao?"
Diêm Ninh cười lạnh một tiếng, đột nhiên từ phía sau nâng ghế lên, hung hăng mà hướng Đằng Nghị ném tới.
Đằng Ngị không nghĩ tới đang đường hoàng so chiêu cùng Diêm Ninh lại lập tức biến thành côn đồ đường phố đánh nhau, chiếc ghế dựa va vào trên cánh tay Đằng Nghị, lập tức chia năm xẻ bảy, Đằng Nghị bị đánh đến thất điên bát đảo, còn chưa kịp phản ứng, Diêm Ninh đã xuất hiện phía sau hắn, vỗ nhẹ vào cổ tay hắn, Đằng Nghị đau đớn buông tay, chiếc đũa kia liền rơi vào tay Diêm Ninh, ngay sau đó liền nhẹ nhàng xẹt qua cổ Đằng Nghị.
"Một cái ghế, một ngàn khối tiền, nhớ rõ tới quầy tính tiền, muốn hóa đơn thì ta sẽ in hóa đơn cho ngươi.
Diêm Ninh cười cười nói, hắn nhẹ nhàng buông tay, chiếc đũa liền trở về trong tay Đằng Nghị, Đằng Nghị sửng sốt hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta thua."