Bởi vì Dương Liễu bệnh nặng không thể xuống bếp, công việc trong tiệm đều dồn hết trên người Diêm Ninh cùng Y Y, hay người bận túi bụi từ sáng đến khuya, Y Y rốt cuộc chịu không nổi, làm cho Diêm Ninh tạm thời phải sửa lại phong thủy.
Giữa trưa, hai người đã mệt đến kiệt sức, nằm vật lên bàn uể oải, mà trong tiệm còn có hai vị khách nhân chưa có rời đi.
"Diêm Ninh ca ca, ngươi sửa phong thủy quá lợi hại, chúng ta nên thuê vài người phục vụ mới được." Y Y hữu khí vô lực mà nói.
Diêm Ninh phi thường nghiêm túc gật gật đầu: "Hôm nay ta nhận được hàng trăm cuộc điện thoại đặt hàng, nhưng trong tiệm đều không làm cho xuể, càng miễn bàn đi giao cơm. Đúng rồi, hôm nay chúng ta kiếm lời nhiều không?"
"Trừ bỏ phí tổn cùng số lẻ, cùng liền có thể nhiều hơn hai ngàn một chút...." Y Y bất mãn mà nói.
"Nữa hày liền lời hơn hai ngàn, một tháng chẳng phải là muốn đếm tiền đến mỏi tay!" Diêm Ninh trợn trắng mắt, "Ngươi đừng có không cao hứng, chiều nay không tiếp tục kinh doanh, Dương Liễu tỷ tỷ đã an bài hết rồi, tối nay ngươi về cô nhi viện ngủ qua đêm."
Y Y vừa nghe, lập tức bất mãn: "Ta vì cái gì mà phải đi về! Ta muốn lưu lại chiếu cố Dương Liễu tỷ tỷ..... Từ từ, các ngươi vội vã đem đuổi ta đi, chẳng lẽ hai người các ngươi....."
Y Y nói nói, đôi mắt liền chớp chớp, tỏ ra bộ dáng "Ta hiểu được" nhìn Diêm Ninh.
Diêm Ninh vỗ lên đầu nàng: "Đừng suy nghĩ lung tung! Ta là cái loại người này sao?"
Y Y lắc lắc đầu, lại đột nhiên gật gật đầu: "Ngày hôm qua không cảm thấy vậy, nhưng hiện tại càng xem càng thấy giống!"
"Thiếu chút nữa thôi," Diêm Ninh cười cười, "Ta đêm nay chuẩn bị thiết lập thiên la địa võng, bắt lấy tiểu quỷ tối hôm qua, miễn để phát sinh sự tình, nếu ngươi ở lại nơi này, ta còn phải phân tâm bảo hộ an nguy của ngươi."
Y Y lúc này mới phản ứng, mặt lo lắng hoang mang: "Tiểu quỷ tối hôm qua thật là đáng sợ, ca ca ngươi có tin tưởng đối phó được nó không? Thật sự nếu không đối phó được, chúng ta dọn đi thôi, dù sao có ca ca ngươi ở đây, tùy tiện đến chổ nào đó bài trí phong thủy, sinh ý lại rực rỡ thôi."
Diêm Ninh lắc lắc đầu: "Dọn đi là phương pháp đơn giản nhất,nhưng cũng là phương pháp không có trách nhiệm nhất. Chúng ta đi rồi, khẳng định sẽ có người khác đến nơi này, đến lúc đó tiểu quỷ quấn lấy người khác, khả năng nghiệm trọng còn sẽ sảy ra án mạng, nghĩ đến như vậy, ngươi còn nguyện ý để cho ta buông tay mặc kệ sao?"
"Không muốn!" Y Y nói, "Nhưng việc này thật sự rất nguy hiểm."
"Yêm tâm đi!" Diêm Ninh tự tin vỗ ngực, "Ta chính là Mao Sơn Ngô Môn đại đệ tử đơn truyền đợi thứ mười ba a!"
Bởi vì trong tiệm ít người, Diêm Ninh lại không cố tình áp chế thanh âm, nội dung tự nhiên lọt vào tai hai vị khách nhân trong quán.
Hai vị khách nhân này ăn mặc rất tùy ý, nhưng ngôn ngữ hành động lại nghiễm nhiên có khí chất quân nhân. trong đó có một người làn da ngăm đen, khuôn mặt kiên nghị, đôi mày kiếm không giận tự uy, hắn nghe thấy Diêm Ninh nói, không khỏi quay đầu, lặng lẽ đánh giá Diêm Ninh.
Diêm Ninh đang nói chuyện phiếm cùng với Y Y, đột nhiên cảm giác được chính mình bị một ánh mắt bén nhọn nhìn chăm chút, không tự chủ được mà theo ánh mắt quay lại nhìn, liền thấy vì khách nhân kia, hắn ngẩn người, rồi sao đó hữu hảo mà cười.
Khách nhân thu hồi ánh mắt, trong mắt có thần sắc khác thường, hắn quay qua vị tráng hán đồng hành nói: "Đằng Nghị, mời vị tiểu ca kia tới đây."
Vị tráng hán tên Đằng Nghị kia tóc hớt đinh, còn mang mũ lưỡi trai, thân thể tráng kiện, cao lớn, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại có một bóng dáng thân kinh bách chiến.
Nghe được mệnh lệnh, hắn không có bất luận nghi ngờ gì, liền đứng dậy đi tới trước mặt Diêm Ninh, lớn tiếng nói: "Vị tiểu ca này, ông chủ của ta thỉnh ngươi đi qua nói chuyện vài câu."
Y Y bị việc Đằng Nghị xuất hiện đột xuất làm hoảng sợ, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thở phì phò, Diêm Ninh có chút không vui mà nói: "Việc gì?"
"Ngươi đi qua đó mới có thể nói cho ngươi." Đằng Nghị trả lời.
"Hiện giờ trong tiệm không có ai, có chuyện gì nói thẳng là được rồi." Diêm Ninh mông đều không nhích một chút, ca lơ phất phơ mà nói.