Chương 44: Nhận thức

"Bang!Bang!Bang!" Hình Chính vỗ tay, đứng dậy đi đến bên Đằng Nghị, thấy Đằng Nghị không có việc gì, lúc này mới nói, "Vị tiểu ca này, vừa rồi đã đắc tội, ta ở chổ này xin lổi ngươi, còn không biết tôn tính đại danh của tiểu ca?"

Diêm Ninh bĩu môi: "Ngươi hẳn là làm quan đi, giọng điệu nói chuyện quá quan liêu, như vậy không tốt. Ta tên Diêm Ninh, gọi là Diêm Diêm Vương."

Đối mặt với Diêm Ninh khinh thường, Hình Chính cũng không có quá mức so đo, trước đó nhận thấy ánh mắt Diêm Ninh, đã làm cho Hình Chính giật mình, mà Diêm Ninh lại nhẹ nhàng giải quyết Đằng Nghị, càng thêm làm cho Diêm Ninh bất phàm.

Đối với nhân tài, Hình Chính luôn trọng thị.

"Tên hay," Hình Chính cười cười nói, "Ta tên Hình Chính."

"Chưa từng nghe qua, rất nổi danh sao?" Diêm Ninh lắc lư đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Y Y đang tránh ở một bên.

Y Y lúc này đã há to miệng, ánh mắt lo lắng mà nói: "Diêm Ninh ca ca, hắn hình như là đại đội trưởng đặc cảnh của thành phố ta."

"Ai da da!" Diêm Ninh vừa nghe, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, nhanh chóng đứng dậy, giữ chặt tay Hình Chính, ra bộ dáng người quen lâu ngày không gặp mà nói, "Nguyên lai là Hình Chính đại đội trưởng a, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Đằng Nghị ở một bên khinh thường mà nói: "Rõ ràng vừa rồi còn không quen biết, hiện tại lại nói kính ngưỡng đã lâu, thật là dối trá."

Diêm Ninh không chút để ý: "Ta cùng đại đội trưởng đây tuy mới gặp nhưng thân quen như bạn cũ, ngươi thế nào biết được?"

Diêm Ninh biết rõ quan hệ có bao nhiêu quan trọng, vị Hình Chính trước mắt này không phải là người mình có thể chọc đến được, cho dù trong người có một thân bản lĩnh, gặp phải nhân vật như vậy, cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hơn nữa vừa rồi là do chính mình đã mạo phạm hắn hơn một lần, nếu lại không biết tốt xấu, thì tuyệt đối là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hình Chính cũng bị Diêm Ninh chọc cười, hắn đối với Đằng Nghị xua xua tay, ý bảo đừng nhiều lời, rồi nói với Diêm Ninh: "Tiểu ca thân thủ bất phàm, xin hỏi sư môn ở đâu a?"

Nhắc tới sư môn, Diêm Ninh nhăn mày lại, cười nói: "Ta đây chỉ là ở nông nông luyện tập vài ba kỹ năng mèo quào, đâu dám múa rìu qua mắt thợ, làm gì có sư môn hay sư phụ gì."

Hình Chính lại nói: "Chính là khi nãy ta nghe giống như tiểu ca ngươi nhắc tới 'Mao Sơn' 'đơn truyền đệ tử' nha, chẳng lẽ ta nghe nhầm?"

Diêm Ninh trong lòng âm thầm lần lượt hỏi thăm mười tám đời Phạm Vô Cứu, quả nhiên trang bức sẽ bị sét đánh mà, không nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy, hắn nặn ra vẻ mặt hớn hở mà nói: "Ta chẳng qua cùng tiểu muội muội khoát lác thôi, đúng không, Y Y?"

Y Y đứng ở một bên, gật đầu không được lắc đầu cũng không xong, không biết nên phối hợp như thế nào với Diêm Ninh.

Một màn này đều lọt vào mắt của Hình Chính, hắn càng tin tưởng Diêm Ninh có bản lĩnh.

Hắn làm việc nhiều lăm như vậy, tiếp nhận trọng án nhiều không xuể, trong đó đại đa số đều phá giải, nhưng có một số bộ phận, lại làm cho hắn bất lực.

Loại trọng án này phần lớn tình tiết nghiêm trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa lại không hề để lại dấu vết, cũng không có người tình nghi, tất cả đều phủ bụi trong phòng hồ sơ.

Những năm gần đây ra bắc vào nam, nên những thứ nên thấy hay không nên thấy Hình Chính đều đã gặp qua, tự nhiên biết được trên thế giới này có rất nhiều sự tình bí ẩn, tin đồn về Mao Sơn, hắn cũng đã được nghe thấy, mà vừa rồi hắn nghe được Diêm Ninh nhắc đến Mao Sơn, nên lập tức bị hấp dẫn chú ý đến.

Diêm Ninh bày ra thân thủ, càng làm hắn khẳng định, vị tiểu ca trước mắt này nhất định có bản lĩnh phi phàm.

Hình Chính thấy Diêm Ninh không có trả lời, cười lắc lắc đầu, từ trong túi lấy ra một danh thiếp, phóng tới tay Diêm Ninh: "Đây là điện thoại cá nhân của ta, hôm nay gặp mặt quen biết một hồi, xem như là có duyên phận, về sau này ngươi có yêu cầu ta cần hỗ trợ gì, hãy gọi đến số này cho ta."

Cầu Kim Phiếu. Mọi người giúp mình để mình có động lực bạo chương nào.