Chương 2: Hoắc Vô Thường

Phương Sĩ Thiên? Chẳng lẽ mười tám năm nay Diêm Ninh vẫn luôn tới bái tế hằng năm là người này sao?

“Mẹ nó, dĩ nhiên là ngươi! Ngươi có biết vì đến bái tế cho ngươi, kì thi đại học cũng phải hủy không tham gia không? Mỹ nữ của lão tử, đại học của lão tử a!”

Diêm Ninh khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới mình bái tế Phương Sĩ Nhiên là có dáng vẻ này.

Vừa dứt câu, Phương Sĩ Thiên liền đột nhiên vung tay áo, Diêm Ninh tức khắc kêu thảm bay ra ngoài, rơi bên cạnh thi thể của xà yêu.

Chỉ nghe hắn kêu lên quái dị, lại chạy về bên cạnh Phương Sĩ Thiên, hét lớn:

“Ngươi làm cái gì đấy, Ta nói cho ngươi biết, từ nhỏ tim đã không được tốt nếu ta có bất trắc gì ta….”

Phương Sĩ Thiên miệng hơi mỉm cười: “Ngươi có thể làm gì ta nào?””

“Ta…. Cmn sẽ không thắp hương cho ngươi!” Diêm Ninh nói xong, liền một chân đá đổ toàn bộ hương đèn bên mộ.

Ánh lửa vừa tắt, Diêm Ninh đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo cả người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Sĩ Thiên sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

Diêm Ninh tức khắc có chút chột dạ, nhưng hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp, leo lên khó xuống, vẫn mạnh miệng nói, “Ngươi nhìn ngươi xem, không phải chỉ là mấy cây hương đèn thôi sao, đâu đến nổi làm mặt ngươi khó coi như vậy, ngươi nói hai câu dễ nghe, ta liền đốt lại cho ngươi.”

Phương Sĩ Thiên đột nhiên bay đến bên cạnh Diêm Ninh, kéo tay hắn nhanh chóng rời đi, giống như đang cố trốn tránh cái gì đó.

Diêm Ninh kinh hô: “ Ngươi làm cái gì đó? Đừng mang ta xuống âm tào địa phủ a! Ta cũng không muốn nghe ngươi nói lời dễ nghe nữa, ngươi buông ta ra, ta liền đốt hương cho ngươi, đốt luôn cho ngươi vài cô em xinh đẹp luôn a!”

“Đinh linh linh ——”

Lúc này, trên sườn núi vang lên từng trận âm thanh của lục lạc, theo sao, kèn xô na, la thanh, bạt thanh, dần dần vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn, muốn đâm thủng màng tai của Diêm Ninh

“Bây giờ khuya khoắt như thế này lại có người làm tang sự?” Diêm Ninh che lỗ tai kinh hô.

“Không” Phương Sĩ Thiên buông lỏng tay ra, sắc mặt âm trầm mà nói, “Là hắn tới.”

“Ai?”

“Phạm Vô Cứu”

“Không quen biết nha”

“Hắn còn một cái tên, nhân gian thường gọi là Hắc Vô Thường.”

Trên sườn núi không biết bao giờ giấy vàng bay đầy trời, sương mù nhàn nhạt đem triền núi bao phủ lấy, trong sương mù sáu cái thân ảnh trắng bệch chậm rãi xuất hiện, trên vai bọn họ khiêng một cỗ hắc kiệu, đang từ từ đi đến trước mặt Diêm Ninh.

Diêm Ninh có chút sợ hãi, đợi đến sáu người kia đi vào, càng là sợ đến mức phá vỡ thế giới quan!

Sáu người khiêng kiệu kia, lại là sáu người giấy mặc tang phục! Người giấy biểu tình cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, hai má còn tô má đỏ tươi, chỉ nhìn một cái, đủ để cho người ta gặp ác mộng cả tháng liền.

Phía bên này, Diêm Ninh vô cùng hoảng sợ, sáu người giấy chậm rãi quỳ xuống, cỗ hắc kiệu từ từ hạ xuống đất, còn có thanh âm của Phạm Vô Cứu: “Phương Sĩ Thiên, lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ.”

Phương Sĩ Thiên nhàn nhạt nói: “Tới thật là nhanh.”

Mành kiệu bị một bàn tay tái nhợt xốc lên, một nam tử toàn thân mặc hắc y, tay cầm tỏa hồn liên bước xuống.

Nam tử đầu lưỡi có ba thước dài, tròng mắt chỉ lành lạnh chỉ còn màu trắng, đầu mang một cái mũ cao dài, đúng là Hoắc Vô Thường Phạm Vô Cứu trong truyền thuyết!

Phạm Vô Cứu thanh âm có chút khàn khàn:”Tiểu tử này chính là hắn?”

“Biết rõ còn cố hỏi.” Phượng Sĩ Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Vậy đem hắn giao ra đây, ngươi biết đối nghịch cùng Diêm Vương sẽ có kết cục gì.” Phạm Vô Cứu trên mặt không chút biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

Diêm Ninh có chút không vui: “Ta càng nghe càng hồ đồ, hai ngươi có thể hay không giải thích một chút, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Phương Sĩ Thiên liếc mắt nhìn Diêm Ninh một cái, theo sau là bên tai Diêm Ninh vang lên thanh âm: “Hắn là tới bắt ngươi, nếu không muốn chết, liền nghe theo ta.”

Diêm Ninh trong lòng hoảng hốt, Hoắc Vô Thường chính là câu hồn sứ giả, bị hắn bắt về nhất định là không có kết cục tốt.

Hắn trộm nhìn qua Phạm Vô Cứu, phát hiện Phạm Vô Cứu vẫn thờ ơ như cũ, lúc này mới minh bạch những lời của Phương Sĩ Thiên nói chỉ có một mình hắn nghe được.

Phương Sĩ Thiên còn nói thêm: “Chờ lát nữa ta ngăn cản Phạm Vô Cứu, ngươi liều mạng chạy xuống núi, chạy trốn đến Ngô Môn y quán ở trong trấn, nhớ lấy, không được quay đầu lại!”