Chương 3: Hoắc Vô Thường 2

Diêm Ninh khóc không ra nước mắt: Ta chỉ đến dâng hương nến, đâu đến nổi chọc đến Diêm Vương gia gia nha? Bất quá hiện tại cũng không nghĩ quá nhiều, vô luận thế nào, chạy vẫn là tốt hơn so đến với địa phủ đi.

“Các ngươi đã nói xong chưa?” Phạm Vô Cứu Lạnh giọng nói, “Phương Sĩ Thiên, tội của ngươi còn chưa định xong, hiện giờ còn muốn tội càng chất chồng?”

Phương Sĩ Thiên chậm rãi đi đến Phạm Vô Cứu: “Ta vốn chỉ muốn nhìn thấy sư đệ nên mới ra tay tương trợ, nhưng hiện giờ ta đã hiểu ra được rất nhiều, có một số việc, trời không cho làm, người lại tất làm!”

“Tốt, tốt, tốt!” Phạm Vô Cứu lần đầu tiên tươi cười, bất quá nụ cười phi thường âm lãnh, “Ta đây liền đem hai người các ngươi mang về, để cho Diêm Vương gia tự mình định tội!”

Diêm Ninh vừa thấy hai người tình thế không ổn, liền nhanh chân bỏ chạy.

Phạm Vô Cứu thấy Diêm Ninh chạy trốn, bàn tay vung lên, câu hồn liên liền hướng Diêm Ninh bay tới, hung hăng mà đánh về phía lưng Diêm Ninh, Diêm Ninh tức khắc cảm giác trời đất quay cuồng, phảng phất toàn bộ linh hồn đều bị rút ra khỏi thân thể.

Nhưng vào lúc này, Phương Sĩ Thiên đột nhiên ra tay, tay không bắt được câu hồn liên của Phạm Vô Cứu, trong tay áo bay ra mười tám cái kim châm, thẳng tắp xuyên qua thân thể Phạm Vô Cứu, Phạm Vô Cứu đau đớn kêu lên một tiếng:

“Ngô Môn Quỷ Thuật, 108 kim châm trung quỷ, ngươi luyện thật thuần thục!”

Diêm Ninh ngồi dưới đất thở gấp vài hơi thở, lúc này mới khôi phục lại ý thức, vội vàng lại đứng lên, hướng chân núi mà phóng đi, nhảy lên chiếc xe máy để bên sườn núi, nhanh như chớp biến mất không thấy.

Phạm Vô Cứu mắt thấy Diêm Ninh đào tẩu, vội vàng phất tay, sáu người giấy nâng kiệu phía sau đứng lên, theo hướng Diêm Ninh đào tẩu mà đuổi đến, tốc độ so với oto còn nhanh hơn ba phần!

“Lưu lại cho ta!” Phương Sĩ Thiên lần nữa vung tay, 36 kim châm trong suốt bay ra, hướng thẳng đến 6 cỗ người giấy.

Phạm Vô Cứu cũng ra tay, một cái câu hồn liên ở không trung bay múa, chặn lại không ít kim châm. Nhưng số lượng kim châm quá nhiều, vẫn là đánh chết năm cái người giấy, chỉ còn độc nhất một cái người giấy truy về hướng Diêm Ninh.

Phương Sĩ Thiên nhìn người giấy đuổi theo kia, trong lòng hơi rùng mình: Diêm Ninh, sinh tử có mệnh, nhưng sự thành là do người, đây chỉ là môt cái bắt đầu —— bắt đầu từ người giấy này a.

Theo sau, câu hồn liên của Phạm Vô Cứu liền đánh tới, Phương Sĩ Thiên tránh không kịp, bị câu hồn liên chính diện đánh trúng, Phương Sĩ Thiên thân thể hư nhược đến ba phần, thoạt nhìn càng thêm trong suốt tái nhợt.

Phạm Vô Cứu lần nữa giơ câu hồn liên lên, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn tươi cười: “Ta trở lại bắt người, Phương Sĩ Thiên, ân oán giữa hai ta, đêm nay chậm rãi tính!”

…..

Diêm Ninh cưỡi xe máy, một đường phóng như bão táp, rất nhiều lần thiếu chút nữa là va vào vách núi bên đường, nhưng hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng chạy về đến bên trong trấn.

Hắn thật ra cũng nhớ rõ được Ngô Môn y quán là ở đâu, nghe nói chủ nhân tiền nhiệm của y quán tên là Diệp Niệm Xuân, cũng được coi là một danh y của thế hệ trước, nhưng bởi vì người này cực kỳ tham tài, không tiền không chữa, cho nên thanh danh cũng không tốt.

Mấy năm trước, Diệp Niệm Xuân đột nhiên mất tích, để lại y quán cũng theo đó mà hoang phế.

Nghe lão cha của Diêm Ninh kể lại, nếu năm đó không phải Diệp Niệm Xuân không chịu ra tay, thì mẫu thân của Diêm Ninh cũng sẽ không vì sinh khó mà chết, cho nên Diêm Ninh như thế nào cũng không quên được y quán này.

Đã là rạng sáng, trong trấn nhỏ đường phố hoang vu không một bóng người, Diêm Ninh phóng xe chạy như bay, cuối cùng ngừng lại ở bên ngoài một cái hẻm nhỏ.

Phía cuối con hẻm có một y quán, trước cửa có tòa bản hiệu. phía trên viết “Ngô Môn y quán” hai bên viết” Thuốc đến bệnh trừ diệu thủ hồi xuân”, “Chương nhân sinh tử diệp Diêm Vương sống.”

Diêm Ninh không kịp dừng xe máy, liền vọt vào ngõ nhỏ, một chân đá văng cửa y quán.

Đập vào mắt là một tòa dược giá, phía trên dùng chữ phồn thể để viết rất nhiều tên thảo dược, dược giá trước bàn còn một quyễn sổ cũ nát, bên cạnh còn một cái bàn tính.

Gian chính y quán cũ nát sập xệ, nơi nơi đều là mạng nhện, Diêm Ninh mở ra dược giá, bên trong chỉ thấy được mấy con chuột chết đã hư thối.

Xem ra nơi này đã thật là lâu rồi không ai đếm thăm, những thứ có thể lấy đều bị trộm sớm mang đi cả.

“Phương Sĩ Thiên a Phương Sĩ Thiên, ngươi mau chạy nhanh đến đây đi a” Diêm Ninh đóng lại đại môn, lại dọn hai cái bàn lớn, lúc này mới ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi đầy đầu mà lầm bầm.

Mùi vị ẩm mốc của thảo dược quyện mới mùi chuột chết, thật sự là không nói nên lời.

Diêm Ninh ngồi trong chốc lát, thật sự không thể chịu đựng được nữa, liền chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa sổ, nhưng hắn mới ngẩn đầu, liền thấy phía trên cửa số có một gương mặt tái nhợt, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Diêm Ninh….