Chương 3: Biến lớn_Khủng bố

Dạo gần đây xuất hiện thông tin khiến cả Châu Âu chìm trong thấp thỏm, lo lắng.

Một tổ chức khủng bố không biết mọc lên từ bao giờ liên tục bày ra hàng loạt vụ đánh bom liều chết ở các quốc gia lớn khiến số tử và số thương dần tăng lên theo cấp số nhân.

Lại một việc khiến các quan chức nhà nước phải điên đầu.

Lúc nằm bắt được thông tin này, Khuynh Tâm đang cùng Miểu Miểu đi mua sắm trong trung tâm thương mại tại New York. Màn hình lớn trong khu trung tâm phát lên tin tức khiến Khuynh Tâm không khỏi tò mò ngoái đầu lại xem.

Bị thương về người vô cùng nghiêm trọng.

Chưa xác định được danh tính các hung thủ v.v...

"Chị Khuynh Tâm, chị Khuynh Tâm!" Miểu miểu hươ hươ tay chắn tầm mắt Khuynh Tâm, lại phát hiện cô không hề để ý liền trực tiếp vỗ vai cô.

"A, hả? "

"Chị đang nghĩ gì thế? "

"Ừm, tin tức vừa nãy...haizz, thôi không có gì..."

"Xì, chị toàn để ý không đâu! Nè! Chị thấy bộ nào hợp với em? Váy xòe hay đầm ôm?" Miểu Miểu bĩu môi, lại nhanh nhảu giơ ra một váy một đầm.

"Ờ, váy xòe. "

"Vậy hả? Vậy để em thử" Miểu Miểu vừa đưa đầm ôm cho cô nhân viên, vừa chạy đi thử váy.

Khuynh Tâm đứng một bên vừa tùy tiện lựa lựa mấy cái áo treo trên mắc, vừa lắc đầu cười cười...

Xuất giá tới nơi rồi mà tính khí vẫn cứ như trẻ con.

Ring Ring!

Là chuông điện thoại...

Khuynh Tâm vẫn ngắm nghía một hồi rồi rút điện thoại ra...

"Alo! Kris, có chuyện..."

"Alo PIPER! Cô nghe tôi nói trước đã! Hiện giờ tôi cần cô giúp một việc"

Khuynh Tâm: "...." Gì vậy? Tận thế à???

"Kris, anh biết là tôi đang nghỉ phép mà..." Cô đưa tay vò vò tóc, khó chịu nói.

"Có một vụ đánh bom sẽ xảy ra ở New York, tại khu trung tâm thương mại SIS. Tôi nghe nói cô bây giờ cũng ở New York, làm ơn yểm trợ giúp tôi! Thời gian rất gấp, bây giờ tôi đang lái xe qua đó."

"Cái gì? Anh nói..."

OÀNH!!!!

Á!

Khuynh Tâm còn chưa kịp nói hết câu thì một tiếng nổ vang lên kinh thiên động địa làm cô xém chút nữa đánh rơi điện thoại.

"Khuynh Tâm! Tiếng gì th....xẹt xẹt~"

"Alo, Kris, Kris!

Mẹ kiếp! Nghỉ phép mà cũng không yên!!!"

Khuynh Tâm bực mình nhìn màn hình điện thoại, lại cứng người khi màn hình hiện lên kí hiệu mất sóng!

Không xong! Bom nổ làm gián đoạn sóng điện thoại.

Lẽ nào....!

"Chị Khuynh Tâm! Em nghe có tiếng bom nổ, chuyện gì thế?!" Yên Miểu Miểu hoảng hốt vén rèm từ phòng thay đồ gọi với ra.

Hiện tại cả trung tâm đang hỗn loạn bởi tiếng bom nổ, chỗ các cô không ngoại lệ, mấy cô nhân viên bỏ cả cửa hiệu chạy ào ra ngoài như thú rừng nghe phải súng thợ săn. Dĩ nhiên cũng không thiếu tiếng la hét chói tai.

Khuynh Tâm nghe Miểu Miểu gọi thì mặt càng tối, phóng vào phòng thay đồ kéo tay Miểu Miểu rồi chạy nhanh ra ngoài.

"Chị Khuynh Tâm, rốt cuộc có chuyện gì???" Miểu Miểu bị Khuynh Tâm kéo đi mà đầu óc cứ quay mòng mòng.

Cô cắn răng, lúc lâu mới nói:

"Khủng bố"

"Cái gì?!!!"


Hiện tại họ đang ở tầng 3 khu trung tâm, dọc theo hành lang đầy rẫy người đang cố gắng chen chúc xô đẩy chạy ra thang cuốn, lối thoát để xuống được tầng cuối cùng. Số khác lại lựa chọn cửa thoát hiểm, khác nữa là cầu thang máy.

Vụ nổ ban nãy cách chỗ Khuynh Tâm đứng bảy dãy hàng, toàn bộ cửa hàng cùng các khu lân cận bị phá hủy hết, thậm chí khu hành lang tầng 4 và tầng 2 gần đó cũng không tránh khỏi liên lụy.

Một đám người dẫn đầu chạy tới thang cuốn, tiếng mắng chửi, la hét, giằng co liên miên không dứt. Những tưởng có thể thuận lợi đi xuống nhưng không....

ĐOÀNG!!!

"Aaaaa aaaa..."

Thang cuốn đột ngột dừng, người đàn ông mặc Hoddie đen với mũ chùm và khẩu trang che kín mặt bất thình lình rút súng hướng lên trời bắn một phát, tiếng nổ súng bất ngờ khiến tất cả mọi người theo phản xạ lập tức ngồi thụp xuống, bịt tai và la hét sợ hãi...

Ở Mỹ công dân được phép sử dụng súng nhưng phải hợp pháp, chứ không như thế này.

Người đàn ông mang súng thét to, âm lượng đủ khiến Khuynh Tâm đang kéo Miểu Miểu nửa quỳ trên hành lang cũng phải nghe thấy: "Chúng mày khôn hồn thì im miệng hết cho tao! Đứa nào dám hét hả?!!!"

"....." Bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ, ai nấy bây giờ đều thức thời khóa miệng không dám hó hé câu nào, chỉ có sự run rẩy.

Tên áo đen vẻ mặt thỏa mãn, chĩa súng vào đám người rồi lia tới lia lui: "Sợ hả? Hahahaha, đúng là một lũ nhát cáy! À, tao cấm chúng mày di chuyển nghe chưa!? Đứa nào gan to thì 'say goodbye' với cuộc đời đi nhá! Haha!"

Đâu đó trong đám đông có tiếng sụt sịt nức nở, một vài tiếng cầu xin tha mạng lọt vào tai gã áo đen khiến gã khó chịu nạt nộ: "Câm hết! Không tao bắn chết!!!"


Khuynh Tâm cắn răng trừng mắt nhìn tên áo đen, lại hơi quay đầu liếc chín mười tên áo đen khác đang lăm le sau lưng cô, mỗi thằng còn cầm một khẩu súng lục, mắt láo liên đảo qua đảo lại. Sau cô vẫn còn nhiều người khác nữa nên khoảng cách giữa cô và chúng vào tầm 8 đến 9m.

Bọn này chơi lớn thật!

Khuynh Tâm thầm nghĩ.