"Phi vụ buôn bán hàng lậu đã bị phát hiện ở hải quan nước Y, một trong những mắt xích quan trọng của các vụ buôn lậu trái phép xuyên biên giới, lần này, chính phủ nước Y có lời khen ngợi đối với chúng ta" Người đàn ông trung niên ngồi dựa trên ghế tựa, chống cằm cười thỏa mãn.
"Phải, lần này PIPER làm rất tốt, không uổng công FBI chúng ta đào tạo cô ấy" Đối diện là một nam nhân ngoài ba mươi, dương dương tự đắc vắt chéo chân.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt bầu không khí hào hứng bên trong khiến hai người đàn ông vội thu lại tâm tình của mình.
"Vào đi! "
Cửa mở, bên ngoài là một nữ nhân với phong cách ăn mặc vô cùng cá tính: áo T-shirt và quần jean rách.
Thật tình, FBI cũng có quy tắc của FBI, ngay cả sếp còn phải mặc áo vest quần âu, nhưng cả gan dám bê nguyên bộ "cái bang" vào trụ sở, cũng chỉ có một người...
PIPER.
"Cô tới rồi, khỏi mất công chúng tôi gọi cô, ngồi đi" Ông sếp trung niên giơ tay chỉ vào ghế ngồi cạnh người đàn ông trẻ tuổi.
"Không cần"
Cô thản nhiên đi tới bàn làm việc của sếp, gác chân ngồi lên.
Hai người kia tối mặt, nhưng không nói gì, dù sao họ cũng quen rồi.
"PIPER..."
"Bảy phần mười!" Cô nhàn nhạt ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Hả?"
"Bảy phần mười lợi nhuận, không nói nhiều, có đưa hay không?" PIPER nhướng mày, nâng cao tông giọng.
Lợi nhuận ở đây, là tiền hoa hồng mà chính phủ nước Y đưa cho tổ chức.
Cô lấy bảy phần mười lợi nhuận, không phải quá đáng.
Tiền sửa sang vũ khí.
Tiền tìm kiếm thông tin.
Tiền giết người...
Phải, tiền giết người.
Nếu cộng cả vào, bảy phần đối với cô vẫn còn quá ít!
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, ngầm gật đầu thỏa hiệp, mặc dù trong lòng có chút không lỡ.
"Được, bảy phần mười lợi nhuận là của cô..." Ông sếp cắn răng lên tiếng.
"Tôi, còn muốn một tháng nghỉ phép! "
"Gì cơ?! Nè Văn Khuynh Tâm! Đây không phải cái chợ mặc cô ngã giá thế nào thì ngã!" Nam nhân trẻ tuổi phát khùng đấm mạnh lên mặt bàn, gằn giọng mắng.
Khuynh Tâm mặt lạnh chẳng buồn để ý đến y, vận dụng hết kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời mà cô mong muốn.
Cuối cùng, vẫn là: "Được! Tùy cô!"
"Tốt, nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây" Cô đứng lên, quay người tiêu sái ra ngoài, trước khi mở cửa còn buông một câu lạnh tanh: "Còn nữa, tên thật của tôi, không một ai trong số các người được phép gọi!"
Sầm!
Trên đỉnh tòa nhà cao nhất của thủ đô nước Z, thấp thoáng hai bóng đen đang chuyển động.
Cả hai đều là nữ, cao xêm xêm nhau, tầm 1m7, mặc đồ bó sát màu đen. Thoạt nhìn, có thể nghĩ hai cô đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng nào đó. Nhưng không...
Đây chẳng qua chỉ là thú vui mà thôi.
Thú vui thách thức sự mạo hiểm, không dành cho phụ nữ có thai và trẻ em dưới tuổi vị thành niên.
Thú vui nghe có vẻ rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể leo lên một kiến trúc chọc trời, selfie hay quay video các thứ các thứ mà không cần dùng đến đồ bảo hộ.
Thú vui này, còn được gọi là rooftoper.
Khuynh Tâm một tay bám chặt vào cọc nhọn dài hơn hai mét trên đỉnh tòa nhà, vừa giơ tay kéo người còn lại lên.
Tòa nhà này, cao hơn 2000m. Một nơi lí tưởng cho các rooftoper.
"Chị Khuynh Tâm, lâu lắm chị không gọi em đi đấy!" Thiếu nữ vừa được kéo lên mở miệng cảm thán, cô sở hữu một gương mặt khả ái dễ dàng gợi thiện cảm cho người khác.
Khuynh Tâm nhếch miệng cười trừ, mắt dõi theo khoảng trời lồng lộng, gió mạnh làm mái tóc ngang lưng của cô tung bay mãnh liệt...
"Mai đi tiếp không? "
Yên Miểu Miểu hào hứng cười lớn "Có chứ!!!"
Thời điểm này, vừa vặn là hoàng hôn. Trên có mặt trời sắp khuất dạng, dưới có ánh đèn lập lòe lỗ chỗ.
Nửa sáng nửa tối, nửa hư nửa thực.
Sự kết hợp luôn tạo cho cô một khoái cảm khó tả thành lời.
Khuynh Tâm ngồi xuống bậc thềm, chân đong đưa giữa không trung.
Tin không? Chỉ cần nhích ra ngoài thêm một chút nữa thôi, cô sẽ tan xương nát thịt không nghi ngờ.
Cô bình thản nhấc máy ảnh đang đeo trước ngực, bắt trọn khoảnh khắc rồi bấm.