Chương 1: Buôn lậu_Triệt phá

**Mùa đông tháng 11, lạnh lẽo và rùng rợn.

"Hiện tại Châu Á đang xuất ra một lượng lớn hàng lậu, chủ yếu từ Trung Quốc. Hề hề, Anh Chu, lợi nhuận từ vụ làm ăn này đủ để đi bar cả đời" Trong phòng vip huyền ảo đèn màu cùng làn khói vương vấn không trung, một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi tựa vào thành ghế, miệng phì phèo điếu Cuba đã ngốn quá nửa. Ông ta vừa nhả khói, lại vừa vòng tay ôm lấy cái eo con kiến đang không ngừng cọ xát lên người ông ta, dáng vẻ thỏa mãn ngập phần thô bỉ.

Người đàn ông đối diện được xưng là Anh Chu lại không hó hé nửa câu, từ đầu tới cuối vẫn luôn tập trung đánh bi-a.

Phát gậy!

Nâng lên.

Cúi người căn chỉnh góc độ của trái bóng.

Rồi lại phát!

"...."

Gã mập ngồi kia khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vui...

Đang nói về chuyện làm ăn mà cái tên ôn thần này lại chẳng thèm để tâm, thật sự làm gã mất hứng!

"Anh Chu, nếu anh tham gia vào vụ này, tôi đảm bảo bốn phần mười lợi nhuận sẽ thuộc về anh. "

Gã giặm điếu xì gà xuống gạt tàn, tiếp tục nói lời "đuôi chó".

" Bảy phần mười"

"Hả? "

"Tôi không thỏa hiệp lần ba. Được thì duyệt, không được thì cút!" Anh Chu lạnh giọng, mắt nhìn chòng chọc vào trái bóng màu đỏ mang số 13.

"Nhưng Anh Chu, bảy phần có phải hơi....nhiều rồi không? " Gã mập dè dặt lên tiếng.

Cọc!

Trái bóng số 13 nhanh chóng trôi tuột xuống lỗ.

Anh Chu nhếch môi liếc xéo người mà hắn luôn cho rằng là "cục thịt thối rữa": " Nhiều? Tam Mao, ông có biết qua mặt bộ phận hải quan khó khăn mức nào không? Ông bảo một chức cục trưởng hải quan như tôi dễ làm lắm à?

Mỗi ngày có rất nhiều người xin xỏ tôi cho lọt hàng cấm này nọ, thậm chí là heroin, tôi đều đồng ý. Đương nhiên, điều kiện luôn luôn là tám phần mười không đổi. Nhưng, tôi lại nể giao tình hai năm của chúng ta mà giảm cho ông một phần. Đây đã là giới hạn. "

Mỗi một lời hắn nói như cái chày mạnh mẽ dã xuống chút giãy dụa cuối cùng của Tam Mao khiến gã á khẩu không thể nói năng bất cứ điều gì. Cuối cùng gã đành hậm hực chấp nhận điều kiện, tổn thất lợi nhuận là điều gã không mong muốn, nhưng nếu hoàn cảnh đã ép buộc thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Anh Chu buông gậy lên mặt bàn, đi tới bên cạnh ghế thả người xuống, còn không quên kéo lấy một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh.


Thủ đô nước X

Đoàng!

Viên đạn chuẩn xác lướt qua mặt tên quan chức đầu hói, lại xuyên qua ghế xoay ghim lên vách tường.

Tai gã đầu hói nhỏ máu, nhưng gã không mấy để tâm, khuôn mặt tái mét vì sợ không ngừng nhăn nhó hoảng loạn, chẳng còn tiết tháo quỳ xuống nắm ống quần chủ nhân của tiếng súng kinh hoàng ban nãy...

"Cầu xin cô đừng giết tôi! Đừng giết tôi mà! Tôi, tôi nói, tôi nói aaaaaa!"

Người phụ nữ khẽ "ả" một tiếng, hơi cúi người túm lấy chỏm tóc sau gáy ông ta thô bạo giật mạnh, miệng nhếch thành đường cong hoàn hảo. Xinh đẹp, cuốn hút là vậy nhưng ở thời khắc này lại chẳng khác gì Tu La "Vậy nói nghe thử xem..."

Gã hói nuốt nước bọt ừng ực, run rẩy "Là Chu cục trưởng hải quan cho thông qua, tôi, tôi chỉ biết có vậy! Không biết thêm gì nữa! Cầu cô tha cho tôi! Cô muốn gì tôi cũng đáp ứng!"

Nói xong, nước mắt cá sấu bắt đầu lăn xuống.

Người phụ nữ chán ghét quay đầu nhìn chỗ khác, một giây sau lập tức cúi sát xuống, ánh mắt chim ưng phóng chòng chọc ông ta, sát khí ngập tràn không che dấu.

"Tam Mao, ông thân là quan chức nhà nước mà lại làm ra loại hành động đáng ghê tởm như vậy, định trốn tội?! Ngỡ à?!"

Cô gằn lên, lạnh lùng ngẩng đầu gí nòng súng vào mi tâm ông ta.

Trên thân súng, là một bát tự âm dương vô cùng nổi bật.

Cả hắc đạo lẫn bạch đạo, không ai không biết kí hiệu này đại diện cho ai.

Đóa hồng gai yêu kiều nhưng không kém phần quỷ quyệt, PIPER.

"Không, KHÔNG!!!"

Đoàng!