Chương 30: 29 : 20 Loạn Thế Kết Thúc.

Chiến dịch này được Lưu Bị đặt tên là "Làm một lần ăn cả đời chiến dịch".

Chiến thuyền Tam Dực Lâu, có tổng thể 3 cột buồm lớn, từ đáy thuyền lên tới boong thuyền là 20m, thuyền dài 35m, rộng 15m.

Được làm từ gỗ cứng có mạ một lớp sắt thép mỏng ở bên ngoài, phòng ngừa hỏa công, bên cạnh đó phía mũi chiến thuyền còn bọc một lớp thép dày để phục vụ cho mục đích phá hết mọi rào cản phía trước.

Lưu Bị triệu hồi hơn 1000 chiếc từ hệ thống, cho đám thủy quân luyện tập liên tục suốt 3 năm chỉ để luyện tập cách chèo lái chiến thuyền, còn bày binh bố trận thì không cần, mặt sông không quá lớn, 3 chiếc chiến thuyền là đã xem như gần kín.

Mọi sự đã chuẩn bị xong xuôi, cho lính lên thuyền. Xuất phát.

Mặc dù Ngụy - Ngô đã kết minh, nhưng thủy quân của Ngụy quốc quá yếu, so với 2 nước còn lại. Ngô có Thủy quân mạnh đấy nhưng sao mà so được với hạm đội 1000 chiến thuyền Tam Dực Lâu của Thục đây?

Thế là ngày mùng 10 tháng 5 năm 215, Lưu Bị sau hơn 8 năm từ ngày hắn thống nhất đất Thục, kiên nhẫn chờ đợi chuẩn bị kĩ lưỡng tất cả, hắn đã phát động cuộc đại chiến đầu tiên sau khi thế chân vạc Tam Quốc hình thành.

1000 chiếc chiến thuyền to lớn, lấp kín hơn 10 km đường sông, dọc theo dòng Trường Giang tiến thẳng về hồ Động Đình nằm sát Xích Bích, xuyên phá được Xích Bích tức là xuyên phá phòng tuyến đầu tiên của Đông Ngô. Điều này đồng nghĩa với Đại quân của Lưu Bị có thể một đường xuyên thẳng tới trái tim của Đông Ngô là thành Kiến Nghiệp.

1000 chiếc chiến thuyền Tam Dực Lâu có thể chuyên chở theo 20 vạn đại quân.

Bên cạnh đó, hắn còn cho thêm 200 chiếc Đầu Hạm ở phía sau vận chuyển hơn 1 vạn bảo mã của đám Thiên Kỵ Binh theo cùng,

Được tin hạm đội của Lưu Bị đã trên đường tiến tới, đô đốc Chu Du của Đông Ngô một mặt gấp gáp liên lạc với Tào Tháo, yêu cầu đại lượng viện trợ cho Đông Ngô, một mặt nhanh chóng báo tin cho Tôn Kiên, để hắn đưa ra quyết định hợp lý.

Tào Tháo hay tin, hắn trầm ngâm một chút sau đó cho người báo lại cho Đông Ngô, hắn sẽ nhanh chóng xuất quân viện trợ, hắn điều 3 vạn kỵ cho Tào Hồng để hắn làm tiên phong, ngày đêm lên đường.

Bản thân Tào Tháo thì tự mình xuất lĩnh 15 vạn đại quân hành quân cấp tốc hướng tới Sài Tang, cùng Đông Ngô hội quân phòng thủ. Hứa Xương giao lại cho Tuân Úc tiếp quản.

Tại sao trong lịch sử lại chọn đánh ở Xích Bích, đơn giản vì ở chỗ này, có rất nhiều chỗ cửa sông eo hẹp, quanh co. Bên cạnh đó lại có nhiều cỏ dại mọc hai bên bờ sông, cũng nhiều đoạn cỏ mọc dưới lòng sông, chiến thuyền lớn rất khó di chuyển. Là một địa điểm cực tốt để đối phó với đám đại cự đầu trọng lượng lớn kia.

Ngày 25 tháng 5 năm 215, Chu Du tập hợp 8 vạn Thủy quân tinh nhuệ đóng quân ở Phàn Khẩu gần với thành Sài Tang, còn về phần Tôn Kiên, hắn tự mình dẫn theo Tôn Sách và chúng tướng tới Hán Khẩu hội minh với Tào Tháo. Tôn Quyền ở lại Nghiệp Thành xử lý công vụ.

Tào Tháo mang theo 20 vạn đại quân, đa phần chỉ là lính bộ binh, thuận tiện cho mai phục ở hai bên bờ sông, chờ đánh úp, còn chuyện Thủy chiến thì Đông Ngô phải tự lo.

Hai đại minh quân bàn bạc nhiều ngày, đã quyết định đánh lớn ở đoạn sông sau Xích Bích, chỗ này quanh co khúc khuỷu, thuận lợi cho Thủy quân tinh nhuệ của Giang Đông tiến hành cầm chân địch quân, có thể cho đại lượng cung thủ mai phục hai bên bờ sông, tiến hành xạ tiễn.

Chu Du đã tìm hiểu kĩ chiến thuyền của Thục quân, Hỏa công là kế sách cuối cùng hắn nghĩ tới, chiến thuyền như vậy, đứng yên cho đốt cả giờ cũng chưa chắc gì đã bắt lửa.

Chỉ còn cách dùng cung tên, đại lượng cung binh tập trung bắn hạ bọn họ mà thôi. Nếu để hạm đội này của Lưu Bị lọt qua được đến Sài Tang, hầu như đã là một đường thẳng tuột xuôi thẳng tới Nghiệp Thành. Như thế Đông Ngô của hắn coi như đã xong phim.

Một ngày này, Chu Du đang chau mày suy nghĩ cách tốt hơn, bỗng hắn nghe có tiếng trẻ con reo hò, chỉ thấy đám sửu nhi này đang cầm đá ném xuống mai của một con rùa, con rùa chỉ biết thu mình, nằm im chịu trận.

Linh quang lóe lên, hắn nảy ra một ý kiến tuyệt vời, nếu như có thể....có thể cầm chân đám chiến thuyền to lớn kia, như vậy, sao không dùng xe bắn đá ? Đá lớn có thể phá đổ tường thành, cũng có thể dùng để ném vỡ chiến thuyền.

Khóe miệng treo lên nụ cười thật tươi, hắn nhanh chóng cho người báo tin với Tôn Kiên và Tào Tháo, cấp tốc họp bàn.

Sau khi nghe được kiến giải của Chu Du, hai vị đại vương Tào - Tôn cười lớn, nói đây là một ý tưởng mang ý nghĩa chiến lược trong cuộc chiến này. Thế là liên minh Tào - Tôn bắt đầu công cuộc chế tác xe bắn đá, ngày đêm vận chuyển đá tảng về hai bên bờ sông.

Lúc này Hạm đội của Lưu Bị đang làm gì ?

Đám lãnh đạo của Thục Quốc gồm có Ba huynh đệ Lưu Bị, Gia Cát Khổng Minh, Từ Thứ, Triệu vân đang cười nói vui vẻ, ăn nhậu thả ga ở trên chiến thuyền.

Gia Cát Lượng cười nói : "Nếu như Lượng tính không nhầm thì lúc này đám liên quân Tôn - Tào đã đóng quân ở Hán Khẩu chờ chúng ta đến, hắc hắc."

Nghỉ một nhịp, giọng giễu cợt nói : "Đám ngu ngốc, đâu có biết chiến thuyền chỉ là công cụ vận tải, 20 vạn tinh binh trên nó mới là lực lượng chủ đạo. Chúng ta đâu có ngu mà từ bỏ lợi thế trên bộ, đi đánh nhau đường thủy với họ. Hắc hắc, một khi đến hồ Động Đình chúng ta sẽ cho bộ binh đổ bộ xuống, một đường bí mật hành quân. Làm gỏi hết đám ngu xuẩn này." Lưu Bị híp híp mắt lại, thâm ý nhìn Triệu Vân, nói : "Tử Long, trận này ta cho đệ 1 vạn Thiên Kỵ Binh đi tiên phong, đừng bôi nhọ tên tuổi Thiên Kỵ Binh của chúng ta." Triệu Vân nghiêm túc nói : "Chủ công yên tâm, ta sẽ dùng 1 vạn tinh kỵ này phá tan phòng tuyến của bọn chúng. Cho tên tuổi của Thiên Kỵ Binh một lần nữa vang dội khắp thiên hạ." Trương Phi và Quan Vũ vì không được làm tiên phong nên cũng chả mấy quan tâm, hai người huynh một chén, đệ một chén, thi thoảng đưa đùi gà trong tay lên gặm một miếng.

Lưu Bị nhìn 2 tên cà lơ phất phơ này, cười nói : "Hai đệ cũng có việc đây."

Nói xong thì thầm vào tai Quan Vũ, sau đó thâm ý liếc nhìn hắn.

Quan Vũ kinh ngạc một chút, sau đó cười khà khà, thì thầm vào tai Trương Phi, Trương Phi to mồm kinh ngạc hỏi : "Đại ca, làm như thế không phải là muốn diệt luôn Đông Ngô và Tào Ngụy?" Lưu Bị gật gật đầu, hắn nói : "Một khi hạm đội này vượt qua Xích Bích, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tiêu diệt cặn kẽ được Đông Ngô, sao không nhân cơ hội này, đớp một miếng lớn, diệt luôn Tào Tháo?" Gia Cát Lượng nói thêm vào : "Tam tướng quân, ngài cứ theo lệnh mà làm, không cần suy nghĩ nhiều đâu, việc toan tính thế cục thiên hạ cứ để ta và chúa công lo là được." Trương Phi cười to nói : "Đúng , đúng. Việc nặng óc võ tướng chúng ta không cần phải nghĩ, cứ để đám văn nhân các ngươi bày mưu. Hắc hắc."

Mưu kế đã thành, Lưu Bị cập bến hồ Động Đình.

Ngay lập tức cho quân lính dựng trại, sau đó điều Triệu Vân đi vòng 1 đường thật dài ra sau Ô Sào, tập kích chiếm đóng thành này.

Bên cạnh đó hắn cho Quan Vũ dẫn theo 3 vạn Thiên Thương Binh đi về hướng bên phải bờ Trường Giang, diệt gọn đám mai phục quấy nhiễu ở Xích Bích.

Trương Phi có phần của mình, hắn được Lưu Bị cho 3 vạn Thiên Kỵ Binh (mới gọi ra từ hệ thống) , đi làm công việc quét dọn sạch sẽ đám tàn binh của Tào Tháo.

An bài xong xuôi, 4 ngày sau, Lưu Bị cho hạm đội tiến lên, thẳng hướng Xích Bích.

Đúng như dự kiến, gặp phải mồi nhử của Đông Ngô, dẫn dụ tới khúc quanh trước Hán Khẩu.

]

Lưu Bị đứng trên chiến thuyền chỉ về phía trước thâm ý nói với Gia Cát Lượng : "Chiến thuyền của chúng ta nặng nề, chậm chạp. Khổng Minh cũng biết chứ."

Gia Cát Lượng gật gật đầu, nghiêm túc nói : "Đúng thưa chủ công, chiến thuyền này của ta chỉ thích hợp đánh ở địa hình có mặt nước rộng lớn, một khi lọt vào khúc quanh thì sẽ mất đi mọi lợi thế, trở thành một con rùa mắc cạn." Lưu Bị mỉm cười nói, "Khúc quanh trước mắt, một khi ta tiến quân vào." Ánh mắt của hắn híp lại, sát khí hiện ra, trầm giọng nói : "Sẽ bị đám liên quân cho lên làm gỏi." Gia Cát Lượng gật đầu nói : "Đúng vậy, nếu là thần, thần sẽ cho đại lượng cung binh mai phục ở đó, hỏa tiễn có thể đốt cháy chiến thuyền."

Lưu Bị là người đến từ hậu thế, hắn biết rất nhiều trận thủy chiến lớn, trong đó có một trận cực lớn của thủy quân Việt Nam ở trên sông Bạch Đằng, họ cho đóng xuống lòng sông một số lượng lớn cọc bọc thép ở trước cửa biển, lợi dụng thủy triều che đi, một khi triều xuống, hắc hắc, các ngươi sẽ là cá ở trên thớt, mặc cho người ta chặt chém.

Còn có nhiều trận khác, một trận nổi tiếng khác là ở trên hẻm núi ném đá xuống....khoan, ném đá xuống ? ồ, thì ra là thế, có thể tận dụng khúc quanh này, dùng xe ném đá? Vậy thì sẽ mang lại hiệu quả tuyệt đối, chiến thuyền mặc dù được bọc thép nhưng nó cũng làm từ gỗ, không thể chịu được đá từ máy ném đá. Chết chắc.

Lưu Bị trầm ngâm rồi nói cho Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng kinh hoảng nói : "Nếu bọn họ dùng máy ném đá mai phục chúng ta, vậy thì 1000 chiến thuyền này không thể qua được Xích Bích rồi." Lưu Bị gật đầu nói : "Đúng vậy." Sau đó hắn cười lớn nói : "Thế nên ta mới cho bộ binh đi trước dẹp hết đám mai phục ở hai bên bờ sông, như vậy chúng ta có thể thoải mái đi rồi." Lời vừa nói xong, phía bên phải sau khúc quanh bỗng nhiên khói bốc lên nghi ngút, tiếng hô xung phong vang dội.

Lưu Bị thâm ý nhìn về phía trước, trầm giọng nói : "Nhị đệ đã tìm được đám mai phục rồi, chúng ta cho quân đổ bộ đi tiếp viện cho hắn thôi."

Gia Cát Lượng gật đầu, phát tín hiệu. Lập tức, 1000 chiến thuyền cập bờ, 10 vạn đại quân của Lưu Bị xuống đất. Lưu Bị đứng trên chiến thuyền từ từ tến tới, 10 vạn đại quân theo ngay sát sau, đến trước khúc quanh, Lưu Bị xuất kiếm, chỉ thẳng phía trước.

10 vạn đại quân 10 vạn Thiên Bộ Binh, người người hiểu ý, không một ai nói gì, chạy nước rút xông thẳng lên phía trước. Băng qua rừng rậm như trên đất bằng, tiến thẳng về chiến trường ngập lửa phía trước.

Lại nói, Triệu Vân dẫn theo một ngàn Thiên Kỵ Binh tập kích Sài Tang, trên đường hành quân thấy có đại lượng nhân mã của địch di chuyển về Hán Khẩu, kéo theo rất nhiều xe ngựa, không biết vận chuyển gì. Hắn cho người đi thám thính địa điểm tập kết của địch rồi báo lại cho Quan Vũ.

Còn mình thì y theo lệnh của chúa công, thẳng tiến hành quân tới chiếm lấy Sài Tang, chặn đường lui của Tôn Kiên.

Chiến trường là một cuộc đồ sát nghiêng về một phía, 3 vạn Thiên Bộ Binh với Thiên Cương Chiến Giáp làm khiên, Thiên Thương Binh làm mũi nhọn tiến công, cộng với sức tấn công tuyệt đối đến từ Thiên Cung Nỗ Binh, kết hợp lại tạo thành một cỗ máy thu gặt nhân mạng.

Cỗ máy này đi qua nơi nào, nơi đó chỉ còn lại thi thể của lính Đông Ngô và Tào Ngụy. Càn quét hầu như mọi chướng ngại chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, thiệt hại do tập kích bất ngờ mang lại đem tới là không thể tưởng tượng nổi, hơn 5 vạn liên quân đã toi mạng, số còn lại đang nhanh chóng lui lại, chạy thoát thân.

Quan Vũ thân mang tuyệt kỹ, võ lực vô song, nay lại thêm một set Hỗn Độn Long Giáp, hắn là vô địch trên mọi mặt trận, tay xách theo Thanh Long Yến Nguyệt Đao, dưới khố cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, lao vun vút trên chiến trường, liên tục gặt hái "quân công".

Tôn Kiên và các võ tướng khác thì sao ?

Bọn họ cũng đã thử dùng chiến thuật "quần công", 8 vị đại tướng võ lực kinh thiên lần lượt là 4 vị Chu Thái, Lữ Mông, Tôn Kiên, Tôn Sách của Đông Ngô và 4 vị Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Trương Cáp của Tào Ngụy hợp lại vây công.

Chưa đánh thì còn kiêu ngạo khinh thường, nhưng khi giao chiến rồi mới biết, công kích của mình còn không phá được giáp của người ta, người ta chém một phát, một tướng ngã ngựa, chết không thể chết hơn được.

Ngắn ngủi vài hiệp, đã thiệt hại Chu Thái, Lữ Mông, Lý Điển, Trương Cáp bốn bị tướng tài. Chỉ còn lại 4 người chật vật thúc ngựa bỏ chạy, trong lòng bốn người thầm thề, Lữ Bố ở Tỵ Thủy Quan cũng không đáng xách dép cho tên này.

Tự nhiên ở trên thế giới lại lòi ra một tên quái vật đánh không chết, còn có sức mạnh kinh khủng như vậy, đối địch với hắn trên chiến trường không khác gì tự đi tìm ngược cả.

Thế là hơn 30 vạn liên quân ngắn ngủi giao tranh với 3 vạn Thiên Binh của Lưu Bị nếm đủ thiệt thòi, để lại 7 vạn xác người, cấp tốc lui lại, tìm đường lui quân.

Triệu Vân ở Sài Tang trông ngóng đại quân của Tôn Kiên. Cũng không cần bao lâu, nửa ngày thời gian, đại quân 10 vạn người của Tôn Kiên đã lui lại đến Sài Tang. Triệu Vân cười ha hả, xuất lĩnh 1 vạn Thiên Kỵ Binh gồm 200 Trọng kỵ - 500 Khinh Kỵ - 300 Cung Kỵ tiến ra "nghênh tiếp".

Tôn Kiên thấy thành Sài Tang mở cửa, một vạn Kỵ Binh giáp bạc lao ra thì ngạc nhiên, sau đó nhìn lên phía trên thấy cờ cắm trên thành đã đổi thành chữ Lưu từ lúc nào, trên mặt cười khổ, nhìn Chu Du ở bên trái hỏi ý.

Chu Du cau mày, sau đó thì nói : "Ta nghĩ nên giao tranh, quân số của ta gấp 10 lần họ, ta cũng không tin 10 vạn Giang Đông tinh binh lại không đánh lại 1 vạn kỵ binh của Lưu Bị." Tôn Kiên cũng có ý này, hắn phất tay ra hiệu, 10 vạn tinh binh lao lên.

Thời gian như ngừng lại, hai bên binh sĩ khuôn mặt kiên nghị, thấy chết không sờn, không có sợ hãi dù chỉ một chút, mà chỉ có ý chí kiên định. Tinh binh là vậy, theo lệnh mà làm, không cần quan tâm kết quả.

Nhưng họ vẫn chỉ là binh lính võ lực 70-75 mà thôi, chênh lệch với đám quái vật võ lực 90-95 đâu phải chỉ một điểm, chưa nói đến trang bị chênh lệch người ta giáp kháng được cả đao thương, mình thì giáp mỏng teo, một chém là vỡ.

Lại còn binh chủng chênh lệch, người ta cưỡi ngựa, chạy qua một cái mình cũng đủ gãy tay gãy chân, ít nhất cũng xô ngã mình rồi mặc cho vó ngựa giày xéo.

Đây cũng hoàn toàn một cuộc đơn phương đồ sát, Triệu Tử Long tay cầm ngân thương, không chút thương tình, đột phá thẳng vào trung quân, hướng thẳng Tôn Kiên, Tôn Sách, Chu Du xông tới.

Đám lão tướng Hoàng Cái, Kiển Thạc cũng liều mình xông lên ngăn cản, nhưng họ đâu phải đối thủ của Triệu Vân, Long thương xuất ra một thương một mạng, hai hiệp ngắn ngủi qua đi, Triệu Vân hầu như không chút dừng lại, đâm thẳng vào trung quân của 10 vạn quân Đông Ngô.

Tôn Sách biết kẻ này võ lực cực cao, kể cả phụ thân và mình có liên hợp lại cũng không thể ngăn cản, liều mình lao lên, dốc hết sức ngăn kẻ đó lại.

Triệu Vân thấy một tiểu tướng mặt còn non choẹt liều mình lao lên, cũng không nỡ giết, xuất thương đâm thủng bả vai, đập gục quăng xuống cho một tên thân binh bắt lại. Tiếp tục lao lên bắt giữ đầu não Tôn Kiên.

Trận chiến kéo dài chưa tới nửa canh giờ, phần thắng nghiêng hẳn về một phía, sau khi Tôn Kiên và Chu Du bị bắt sống, cùng với Tôn Sách trước đó thì ba vị lãnh đạo trung ương của Đông Ngô đã bị bắt sống.

Đông Ngô bây giờ xem như đã xong.

Còn về Tào Tháo thì sao, hắn cho quân lui cấp tốc, giờ đã đi được khá là xa rồi. Vượt qua một thông đạo nhỏ giữ hai dãy núi lớn, tiếp tới là bình nguyên rồi sẽ về tới lãnh địa của hắn. Đang định thở phào một hơi, thì một tiếng tù và vang lên. Sau đó thì Trương Phi dẫn theo 3 vạn Thiên Kỵ Binh tiến ra chặn đường. (ngờ ngợ phải không, đúng rồi, chỗ này là ải Hoa Hung, nơi Quan Vân Trường thả Tào Tháo đi.)

Tào Tháo vừa thấy một tướng giáp đỏ đầu đội hắc khôi giáp thì biết là Trương Phi, trong lòng ngán ngẩm. Nhìn lại phía sau, hơn 15 vạn đại quân, sắc mặt ai nấy cũng mệt mỏi, sĩ khí tiêu điều. Cười khổ, quay đầu lại nói với quân sư Tuân Du của hắn : "Mọi người ngồi nghỉ đi, chúng ta đầu hàng Huyền Đức công." Tuân Du sắc mặt khẽ kinh biến, kinh ngạc hỏi Tào Tháo : "Chúa công, chúng ta có 15 vạn người sao lại đầu hàng?"

Tào Tháo lắc đầu nói : "Ngươi biết vị tướng trước mặt kia là ai không? Hắn là Tam đệ của Lưu Bị, một mình một ngựa bắt sống Lữ Bố, sau lưng của hắn là 3 vạn Thiên Kỵ Binh của Lưu Bị, 1000 người thôi đã đủ diệt sạch 1 vạn bộ binh tinh nhuệ của ta rồi. Ta không muốn 15 vạn quân lính của mình bỏ mạng vô ích ở nơi này, ngươi hiểu chứ?" Tuân Du cười khổ nói : "Không nghĩ ra, thật không nghĩ ra, chúng ta đã trốn được tới đây rồi mà còn bị bắt lại. Không cam tâm a."

Tào Tháo nói : "Nếu có kẻ có thể thoát khỏi tay Lưu Bị, ta mới thấy là lạ đấy."

Tuân Du kinh ngạc nhìn Tào Tháo sau đó nói : "Vậy sao chúa công lại chọn đích thân xuất quân?"

Tào Tháo cười ha hả nói : "Loạn thế cũng nên dừng lại rồi, một vị minh quân văn võ song toàn, lại yêu dân chư con như Lưu Bị ngươi có từng thấy hay nghe được từ trong sử sách chưa? Hắn lên làm vua có lẽ cũng là thiên ý." Tuân Du chau chau mày sau đó hai hàng lông mày dãn ra, thi lễ nói : "Du đã hiểu."

Tào Tháo thúc ngựa tiến lên nói to : "Người tới là Tam tướng quân sao?"

Trương Phi cười ha hả nói : "Chia cách bấy lâu, Tào Thừa Tướng vẫn khỏe chứ?"

Tào Tháo thúc ngựa lại gần hơn, nói : "Tào mỗ nay đã là cá nằm trong chậu, còn gì để nói nữa đâu."

Trương Phi gật gật đầu, thâm ý nhìn lão Tào nói : "Lão Tào a, không phải ta muốn đoạn tuyệt đường sống của lão, mà đây là ý của Đại ca cùng với tên mặt trắng kia, không thể không làm theo." Tào Tháo ngạc nhiên hỏi : "Tên mặt trắng?"

Trương Phi tiến tới vỗ vai Tào Tháo nói : "Đúng nha, nghe đại ca ta gọi hắn là Khổng Minh tiên sinh, đúng rồi, tên của hắn là Gia Cát Lượng, cái tên thư sinh đó, được đại ca ta khen là thông minh hơn người, là mưu sĩ đứng đầu của thiên hạ." Tào Tháo khi nghe tới đoạn Lưu Bị khen Khổng Minh thì biết mình gặp phải đối thủ thế nào rồi, một người mà được Lưu Bị khen là đứng nhất thiên hạ thì kẻ đó đúng là đệ nhất thiên hạ rồi.

Tào Tháo cười khổ nói : "Không nghĩ ra, thật không nghĩ ra. Tính toán của chúng ta không có một chút tác dụng nào, cho quân mai phục tính kế đủ đường, vẫn bị Đại ca của ngài nắm thóp, dắt mũi dẫn đi." Nghỉ một nhịp Tào Tháo nói : "15 vạn người phía sau lưng ta, xin Tam tướng quân chiếu cố nhiều hơn, bọn họ cũng đã quá mệt mỏi rồi."

Trương Phi cười nói : "Thiên Bộ Binh băng núi vượt rừng như trên đất bằng, Thiên Cung Binh nhất tiễn nhất mạng, Thiên Kỵ Binh hoành tảo bát hoang. Tào Tháo a Tào Tháo, ngươi biết tại sao mỗi binh chủng của Đại ca ta đều có một chữ Thiên Không?" Tào Tháo chau mày sau đó nói : "Là vì bọn họ mạnh mẽ thái quá, vượt trội tất cả?"

Trương Phi cười vỗ vãi lão Tào nói : "Không phải, mà là bọn họ trước giờ giao chiến chưa mất một người nào cả, thương nặng cũng chưa hề có? Ngươi biết vì sao không ? Vì bọn họ thật là Thiên Binh." Nói xong chỉ chỉ lên trời, thâm ý nói : "Đại ca của ta 6 tuổi Hầu Gia, 7 tuổi Thái Thú Liêu Đông, ngươi nghĩ huynh ấy là ai? Huynh ấy là Đại Tướng Quân của Thiên Đình phái xuống dẹp yên loạn thế này. Bây giờ ngươi hiểu tại sao huynh ấy có được lực lượng mà ngươi không thể so sánh rồi chứ?" Tào Tháo cười khổ nói : "Không nghĩ ra, không nghĩ ra ta lại cùng với một vị Thiên Tướng trên Thiên Đình đấu chọi. Không thể chiến thắng là điều tất nhiên rồi." ------ ------------

Sau trận Xích Bích 1 tháng, Đông Ngô đầu hàng, 1 tháng nữa Tào Ngụy đầu hàng.

Lưu Bị đến kinh đô Hứa Xương tiếp đón Lưu Hiệp.

Lưu Bị gặp được Lưu Hiệp, thi lễ nói : "Bị tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Lưu Hiệp nào dám chậm trễ, nhanh chóng chạy tới nâng tay Lưu Bị lên, ôm chầm lấy hắn nghẹn ngào nói : "Hoàng Thúc, ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi tới đón ta sao?" Lưu Bị mỉm cười nói : "Đúng vậy, thần tới đón Hoàng Thượng về đây."

------- -----

Năm 216, 3 nước Thục - Ngụy - Ngô kết thúc chiến loạn. Lưu Bị được Thiên Tử phong làm Thái Bình Vương. Đất phong Kinh Châu.

Năm 217, Đại Hán lập lại hòa bình. Chức vị Thừa Tướng của Tào Tháo vẫn được giữ nguyên, Lưu Bị sau khi lên làm Thái Bình Vương thì cũng kiêm luôn chức Đại Tướng Quân. Còn Gia Cát Lượng làm thượng thư, trợ thủ đắc lực phụ giúp Tào Tháo quản lý công vụ, phò trợ Thiên Tử quản lý đất nước.

Các mưu sĩ còn lại cũng lần lượt được phong chức, người làm thái thú, kẻ làm huyện lệnh. Đi khắp nơi cai quản đất nước.

Năm 218, dân chúng trở về cố hương, an cư lập nghiệp. Năm này Thái Diễm tiếp tục mang bầu đứa con thứ hai của Lưu Bị, đản sinh một tiểu công chúa cho hắn. Lưu Bị đặt tên cho con là Lưu Huyền.

Năm 219, trị an lập lại trên đất Hán, trên khuôn mặt của bách tính, ai ai cũng ý cười đầy mặt, vui vẻ hạnh phúc. Nghiên cứu ra phương pháp luyện xi măng, nhà nhà tường gạch cốt thép kiên cố. Đồng thời, Thiên Tử ban bố chiếu lệnh miễn thuế 3 năm cho toàn bộ dân chúng.

Bách tính mừng rỡ reo hò, tung hô vạn tuế anh minh.

Năm 223, Thái Diễm mang bầu đứa con út của Lưu Bị, là con trai, Lưu Bị đặt tên là Lưu Bách. Cùng năm, đội thám hiểm tìm ra được đảo quốc Nhật Bản, tiến hành phổ cập kiến thức cho dân bản địa.

Năm 225, nghiên cứu thành công thuốc nổ đen. Cùng năm, nghiên cứu ra động cơ hơi nước. Chế tạo tàu hỏa chạy bằng hơi nước.

Năm 227, nghiên cứu thành công phương pháp tinh lọc dầu. Cùng năm, nghiên cứu ra động cơ đốt trong đầu tiên. Chế tạo chiếc xe hơi đầu tiên chạy bằng động cơ xăng.

Năm 230, nghiên cứu thành công động cơ phản lực, chế tạo chiếc máy bay đầu tiên.

Năm 235, đám lão già tụ họp.

Tôn Kiên, Tào Tháo, Lưu Bị họp lại nhậu nhẹt một bữa. Ôn lại chuyện cũ, cười nói rôm rả, năm nay mỗi người cũng đã là người già, đã 50-60 hết rồi.

Tào Tháo đã già lắm rồi, hắn định xin nghỉ hưu sớm, về với con cháu.

Tôn Kiên cũng cười khà khà nói, chức Thái Thú Giang Đông cũng nên nhường lại cho con thứ Tôn Quyền, hắn và Tôn Sách định cùng Chu Du qua bên Nhật Bản chơi một vòng.

Nghe thấy đám Tôn Kiên định đi nhật bản , Lưu Bị cười ha hả xin đi cùng. Thế là hai nhà Tôn - Lưu dẫn theo một đám con nít, đi qua quốc đảo Nhật Bản chơi đùa. Định cư ở đó, an hưởng tuổi già.