Năm 270, Lưu Bị cùng vợ tổ chức đại thọ 90 tuổi.
Năm 280, Lưu Bị cùng vợ tổ chức đại thọ 100 tuổi.
Năm 290, Lưu Bị cùng vợ tổ chức đại thọ 110 tuổi. Móm hết cả răng rồi :))
Năm 291, tiến nhập không gian hệ thống, câu thông : "hệ thống, sao ta chưa chuyển qua thế giới khác."
Hệ thống : "Sau khi chủ nhân nói "Nhiệm Vụ Đã Hoàn Thành Ở Thế Giới Này" thì hệ thống mới có thể chuyển qua thế giới mới."
Lưu Bị một đầu hắc tuyến nói : "Sao không nói sớm, ta cũng chơi chán rồi, đi thôi. Nhiệm Vụ Đã Hoàn Thành Ở Tam Quốc."
Sau đó thì linh hồn rời thể, biến mất khỏi thế giới này, để lại biết bao tiếc thương cho con cháu.
------- ---
Một tác giả (không rõ là ai, có thể là ta bịa ra) từng viết :
Ở thế giới hiện đại, con người luôn nói chúng sinh bình đẳng. Ai cũng như ai, ai cũng được hưởng quyền lợi công dân. Nhưng trong thâm tâm vẫn luôn có những tị nạnh nho nhỏ giữa mỗi người.
Lúc tiểu học, trong nền giáo dục bắt buộc của nước nhà, tôi đoán mọi người đều được dạy rằng tất cả con người đều bình đẳng. Dẫu vậy, ở đâu rồi cũng sẽ có những chênh lệch giữ người và người.
Tại sao thằng nhóc ngồi trước tôi lại cao hơn tôi?
Tại sao cậu học sinh ngồi cạnh tôi không thể trả lời một câu hỏi đơn giản như thế khi bị giáo viên hỏi?
Tại sao học sinh ngồi phía sau tôi không thể im lặng và vâng lời giáo viên?
Nhưng mà, bản thân luôn phải nhắc nhở chính mình “Hãy trở thành một đứa trẻ ngoan” nếu như không muốn về tới nhà sẽ bị bố mẹ trách phạt.
Ngay cả khi nhận ra mấy đứa bạn đâu có giống như mình, khác biệt rõ ràng như vậy, cũng phải nói với bản thân "mọi người đều quan trọng như nhau", bởi họ đều sợ, nếu như mình chê bai mấy bạn khác không bằng mình thì mình sẽ bị coi là “Đứa trẻ hư”.
Vì vậy, “Đứa trẻ ngoan” phải học tập, làm việc chăm chỉ để không trở thành “Đứa trẻ hư”.
Chỉ cho tới khi chuẩn bị cho kì thi trung học, tâm hồn của “Đứa trẻ ngoan” mới trở nên coi thường “Đứa trẻ hư” và bắt đầu xa lánh chúng. Vì những “Đứa trẻ hư” kia không thể thi đậu vào trường của “Đứa trẻ ngoan” được.
Để tiếp tục có thể là “Đứa trẻ ngoan” trong môi trường toàn những người giỏi này, đòi hỏi phải tuân theo yêu cầu của người khác và không được phép phản bội mọi kỳ vọng trên vai của mình.
Ở trong môi trường coi trọng kết quả hơn mọi thứ khác thế này, hiển nhiên họ sẽ khinh thường những học sinh yếu kém. Mặt khác, những “Đứa trẻ ngoan” cũng không bao giờ tự ngạo mình là kẻ thông minh. Bởi lòng tự kiêu ấy từ lâu đã bị nghiền nát dưới chân của những “thiên tài” thực sự.
Trong khi họ phải vùi đầu khổ học, những thiên tài này đã lấy được quyền tham gia vào các cuộc thi Olympics Toán hay Vật Lý quốc tế. Hay như những đứa thi "Đường lên đỉnh Olympia" chẳng hạn, chúng cũng là "Thiên Tài" trong lòng mấy đứa chung trường.
Chung một phòng học với những “con nhà người ta” người luôn có câu trả lời đúng như một phần tự nhiên của cuộc đời, cạnh tranh bằng cách “làm việc chăm chỉ” là không khả thi.
Song, dù họ có nhìn vào điều này bằng quan điểm méo mó đến đâu, họ mới chỉ học được một vài điều tối thiểu nhất để lý giải hiện thực.
Mặc cho thí sinh có nguyện ý hay không, cũng phải hiểu được điều này. Muốn thu nhập cao được như cha mẹ, thì tối thiểu cũng phải vào được một trường đại học danh giá và tìm được một công việc xuất chúng.
Vậy nên họ dần trở nên giống như những đứa trẻ khác, đầy dục vọng cải thiện bản thân. Càng sợ mình sẽ tê liệt khi bị trượt ngã, họ càng bám víu chặt chẽ vào bàn học.
Thi đậu vào đại học.
Thì sẽ phải sống trong thế giới hoàn toàn mới, nơi "đứa trẻ ngoan" phải vật lộn để vượt qua những cuộc cạnh tranh, khi nó vừa chạm chân vào ngưỡng cửa đại học tiếng tăm, luật chơi lại một lần nữa bị thay đổi.
Dù muốn hay không, hầu hết những người trong nhóm này buộc phải nhận ra rằng thế giới sẽ đánh giá bạn bằng “Những gì bạn làm được” thay cho “Thành tích tối ưu”.
Đối mặt với sự thay đổi của luật chơi, chỉ những ai có khả năng thích ứng tốt với môi trường mới có thể thích nghi với nó. Một mặt phục tùng, lợi dụng kẽ hở và đùa bỡn quy tắc, một mặt lại bị trói buộc bởi quy tắc.
Cho nên mới nói, không hề có bình đẳng tuyệt đối giữa người với người, mà sẽ có chênh lệch giữa người với người, cũng như ta, làm tác giả, ngồi còng lưng gõ phím viết tiểu thuyết, mà chả mấy khi có ai chịu đọc cặn kẽ những câu chữ ta viết cả. Có người đọc câu này, có người bỏ qua không đọc.
Đạo đức nghề nghiệp? Phong cách cá nhân? Sự sáng tạo? Chừng nào còn được trả lương xứng đáng, mọi thành viên hữu ích trong xã hội sẽ không bao giờ đặt câu hỏi về việc mình phải làm.
Đối với các công ty, họ sẽ trả lương cao cho những người đủ tài năng có thể thỏa mãn được đòi hỏi của họ.
Tùy tùng và tuân phục quy tắc công ty mà không chút nghi ngờ, đặt lợi ích lên hàng đầu. Tạo thành thói quen làm tay sai, quả thật không chút khó khăn.
Lo sợ mình sẽ trở thành Người Vô cảm? Sinh vật cơ khí? Máu lạnh? Vô nhân đạo?
Bạn sẽ chỉ lo lắng về những điều như thế lúc đầu mà thôi.
Tiếng thét thảm hại đến khó hiểu hay nỗi sợ hãi trước những kẻ rơi vào sự điên rồ, chênh vênh bên bờ vực của bạo lực, khi đã trở nên quen thuộc với nó rồi, nó cũng chỉ như việc phải đi học mỗi ngày mà thôi.
Tóm lại, Con người vẫn chỉ là những sinh vật ngu ngốc, dễ thích nghi mà thôi. Họ quá dễ dàng bị chi phối bởi những cảm xúc của mình.
------- ----------- ----
Đây là suy nghĩ trước đây của Tanya Chan. Bây giờ thì khác rồi.
]
Tanya Chan của chúng ta đã được gặp chúa, và có một cuộc đối thoại với Chúa. Vì sự cứng đầu không tin vào Chúa của mình mà Tanya yêu dấu của chúng ta bị lưu đày tới một thế giới hoàn toàn mới, và phải cố gắng thích nghi với nó, cố gắng sống sót. -------- ------------
Hắn đã nói cái gì với Chúa để bị lưu đầy ư ??? Hắc hắc.
Sau khi hắn đuổi việc một tên nhân viên, và bị kẻ đó đẩy xuống đường ray xe lửa lúc tàu xắp xửa chạy qua. Chết là điều đương nhiên, nhưng trước lúc hắn "chết".
Mọi thứ đột nhiên dừng lại, đúng vậy, thời gian ngừng trôi. Chúa hiện thân với bộ dáng một lão già và ngài phàn nàn về kẻ tôn thờ "vô thần" này. (vô thần : không tin chúa, chỉ tin vào khoa học và logic) "Ngươi thực sự là một sinh linh ta đã sáng tạo sao?"
"Xin lỗi, nhưng ông là ai vậy?"
Ông già có vẻ ngoài bình thường mà có thể nhìn thấy ở bất kì cuốn tiểu thuyết nào, thở dài khi quan sát tôi. Có 3 câu trả lời khả thi nhất.
- Đầu tiên là tôi đã sống sót một cách kỳ diệu, đang được cứu chữa bởi bác sĩ và tình trạng không giải thích được này là do mắt hoặc não tôi có vấn đề.
- Thứ hai, đây là ảo tưởng hoặc áo giác lúc hấp hối. Kiểu cuộc đời đang nhấp nháy trước mắt tôi.
- Thứ ba, tôi mơ một giấc “Trang Chu mộng điệp”, và tôi vừa tỉnh dậy trong thế giới thực. Có lẽ là tôi ngủ quên lúc nào không biết.
"Ông già" mở miệng nói : "Ta thực sự cảm thấy ngươi nên vào bệnh viện tâm thần. Suy nghĩ toàn những thứ không đâu."
Ông ta có thể đọc suy nghĩ của tôi? Hắn thầm nghĩ, sau đó phẫn nộ, "ông già" xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của mình.
Ông lão tức mình nói : "Chính xác. Phải đọc tâm trí của những kẻ thiếu sự đồng cảm như ngươi thực bực mình."
"Thật đáng ngạc nhiên… Tôi không bao giờ nghĩ rằng ma quỷ thực sự tồn tại."
Ông già lẩm bẩm : "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại là nó hử?"
Chỉ có tồn tại như Chúa và Quỷ mới vượt qua khỏi thế giới nhận thức thông thường. Giả như Chúa thực sự tồn tại, thế giới này đã không phi lý đến như thế, người người điên cuồng vì chính bản thân mình. Vì lẽ đó, thế giới này không có Chúa. Nói cách khác, [Tồn tại X] trước mắt tôi là một con Quỷ. Chứng minh hoàn tất.
Hắn tự hào với bản thân là mình đã đúng.
Ông già : "…"
Sau một lát, ông lão bực mình nói : "Bọn mi. Thực sự muốn Đấng Sáng Tạo mình mệt chết đến thế à?"
Bọn mi? Dùng đại từ nhân xưng số nhiều. Nghĩa là còn những người khác ngoài tôi. Tôi có nên cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không phải duy nhất không đây?
Có một chút. Dù tôi không ghét nguyên tắc của bản thân cũng không có nghĩa là tôi thích phải như vậy.
Ông lão tiếp tục : "Liên tục như thế. Lũ linh hồn điên loạn như ngươi. Tại sao không chịu tín nhiệm rằng sự tiến bộ của nhân loại chỉ có thể đạt được thông qua việc cứu rỗi? Ngươi không muốn đi đến cõi Niết Bàn ư?" Nhân loại tiến hóa bằng sự tiến bộ của xã hội chứ? Như vậy nếu thật có kiếp sau.
Tôi sẽ nhắc mình sẽ cẩn trọng coi chừng phía sau lưng vào kiếp sau. Tôi cũng học được rằng con người còn có thể chia thành hai loại, một loại hành động hợp lý và một loại thì không, giống như loại thứ hai thì cần học lại môn Kinh Tế Học.
Ông lão tức mình nói : "…Quá đủ rồi."
"Bọn mi không biết một vừa hai phải là gì sao? Không một ai trong số bọn mi, đừng nói đến sự cứu rỗi hay Niết Bàn trùng sinh, ngay cả chút đức tin cũng không có thì sao ta phải cứu rỗi cho các ngươi đây?" Ông lão liên miệng nói : "Gần đây xuất hiện quá nhiều con người lạc lối khỏi chân lý, hoàn toàn không biết đúng sai!"
"Không phải là ta đã đưa các ngươi Mười Điều Răn hay sao?!"
Điều 1: Ta là Thiên Chúa của các ngươi, trước mặt ta, ngươi chớ có thờ các thần khác.
Điều 2: Chớ có dùng danh thánh Chúa mà làm chơi.
Điều 3: Ngươi phải nhớ giữ ngày Sabbath đặng nên làm ngày thánh.
Điều 4: Ngươi phải hiếu kính cha mẹ mình.
Điều 5: Ngươi không được hãm hại kẻ khác.
Điều 6: Ngươi không được phạm vào dâm tà.
Điều 7: Ngươi không được trộm cắp.
Điều 8: Ngươi không được làm chứng dối trá cho kẻ lân cận mình.
Điều 9: Ngươi không được chiếm đoạt vợ kẻ khác.
Điều 10: Ngươi chớ có thèm muốn của cải của kẻ khác.
Bằng một số loại khả năng ngoại cảm nào đó, những từ này đột ngột xuất hiện trong đầu tôi. Um, về điều này, nói sao nhỉ, nó thực khó khăn.
Sau cùng, tôi đã được sinh ra trong một xã hội đa tôn giáo, cũng đã quen cái gọi là “khoan dung tôn giáo” rồi. Dù ông có nói với tôi về Mười Điều Răn lúc này, nó chỉ làm tôi thêm rối rắm.
Không chỉ hiếu kính cha mẹ ? Tôi còn chưa bao giờ giết ai. Về mặt sinh học, tôi đã sở hữu bản năng tính dục đầy đủ của một người đàn ông kể từ lúc sinh ra. Một năng khiếu mà tôi không thể từ chối. Tôi sẽ im lặng thừa nhận nếu tôi là người đã gây ra nghiệp chướng, nhưng chính ông mới là “Đấng Sáng Tạo” chứ?
Ông lão thở dài nói khẽ : "Cả đời ta đều hối hận về sai lầm này!"
Tôi tự hỏi cuộc sống của thần sẽ trông như thế nào. Về mặt kỹ thuật, tôi thấy hơi hứng thú. Dầu sao, nó chỉ cùng một mức độ quan tâm và tò mò mà tôi từng dành cho những thứ khác. Tôi không hề có ham muốn hay khao khát giết người.
Ah, cảm giác headshot khi chơi trò FPS tuyệt vời thật đấy, nhưng nó không đồng nghĩa với việc ham muốn giết chóc của tôi mãnh liệt hơn người bình thường. Chưa kể tôi còn mang áp phích bảo vệ động vật và kêu gọi Bộ Y Tế giảm thiểu tỉ lệ đánh bắt trở về nhà.
Ông lão bực mình nói : "Coi như mi không hề làm, nhưng mi vẫn luôn có cái suy nghĩ đó trong đầu!"
Tôi không bao giờ trộm cắp hay ngụy tạo chứng cứ, tôi cũng không có sở thích cưỡng đoạt người yêu của kẻ khác.
Trên hết, tôi luôn là một người trung thực. Trung thực với nghĩa vụ của mình, tuân thủ pháp luật, không bao giờ làm bất cứ điều gì “vô nhân đạo”.
Nếu chiến tranh bùng nổ, có khi tôi sẽ nhận được Mặc Khải của Chúa kêu gọi tôi về quê chăn vịt. Thật không may, kinh nghiệm làm lính của tôi chủ yếu giới hạn trong trò chơi trực tuyến.
Ông lão cáu gắt nói : "Đủ rồi! Vì ngươi không hề ăn năn chút nào, ta sẽ trừng phạt ngươi!"
Gây phiền phức có giới hạn thôi. Tại sao tôi phải chịu phạt? Bất quá theo kinh nghiệm cá nhân, nếu một mực làm bộ không hiểu gì sẽ là một ý tưởng tồi.
Hắn giả bộ ăn năn nói : "Khoan, chờ đã"
"Câm miệng cho ta!"
Ông lão mệt mỏi nói : "Chỉ riêng việc quản lý 7 tỷ người đã vượt quá khả năng của ta rồi!"
Hắn thầm nghĩ, các ngươi phải sinh sản để lấp đầy trái đất – đó không phải là những gì đã được viết trong Kinh Thánh sao. Xét đến việc giới hạn kiến thức của mỗi người, tôi e rằng nhân loại hoàn toàn tuân theo lời dạy này một cách trung thực.
Ông lão xấu hổ nói :"Chuyện này…nếu thế gian tràn ngập những kẻ vô thần như mi, ta thực sự lỗ nặng!"
Tôi thực sự muốn phản đối. Tôi đâu có xấu xa đến vậy, xét theo nguyên tắc đạo đức của tôi và chuẩn mực xã hội hiện tại, tôi chắc chắn vượt quá tiêu chuẩn trung bình! "Mi không có đức tin, bị điều khiển bởi dục vọng, thiếu tôn trọng ta và hoàn toàn vứt bỏ đạo đức."
Lại nói, đó là lý do tôi nói rằng việc gia tăng dân số của loài người có vấn đề, chí ít cũng là tuổi thọ của toàn nhân loại có vấn đề. Bây giờ chúng ta đã có khái niệm về tuổi thọ trung bình, cũng có Mô hình phát triển của Malthusian luận về dân số.
Ông chưa từng đọc nó sao? Dân số loài người sẽ tiếp tục gia tăng như loài chuột, thật đáng sợ, đúng chứ? Chúng ta không cần làm gì đặc biệt, chỉ cần một phân tích đơn giản đã thấy rõ được lỗ hổng trong mô hình quản lý rồi. "Điều này có thể bù đắp bằng việc tăng đức tin!"
Ugh, Tôi đã nói đó là mô hình quản lý sai lầm mà. Không chỉ không đủ khả năng để phân tích tâm lý khách hàng, ông còn mắc phải lỗi cấu trúc từ giai đoạn lập kế hoạch kìa. "Tức là về cơ bản, ý của mi là, do mi sống trong thế giới hiện đại, là một người đàn ông, không biết đến chiến tranh và chưa đến mức cùng đường mạt lộ?"
…Eh?
Hắn chưa bao giờ cảm thấy tệ hại đến rùng mình chỉ vì vài câu nói đến thế.
"Vậy thì nếu ta ném mi vào một hoàn cảnh đảo ngược, đức tin và lòng thành kính của ngươi sẽ thức tỉnh?"
Err…chờ đã, ông không nghĩ mình kết luận quá nhanh sao? Bình tĩnh nào. Đúng là tôi có nhắc đến sự tiến triển của khoa học khiến cho niềm tin vào tôn giáo trở nên mơ hồ. Nhưng lạy Chúa. Xin đừng kích động như vậy chứ.
Phải rồi, hãy bình tĩnh đã. Ý tôi là miễn chúng tôi còn được Chúa ban ơn, mọi thứ sẽ đâu vào đó mà. Tôi đã hiểu rồi. Tôi hiểu lý do ngài quản lý chúng tôi theo cách này.
Đúng rồi, tôi hiểu cả mà, vì vậy ngài có thể vui lòng hạ tay xuống được chứ? Ah mà, nói tôi không biết chiến tranh là gì thì ngài nhầm rồi đấy ạ.
"Giờ mới tâng bốc ta thì trễ rồi!" Ông lão cười bí hiểm nói.
Không, làm ơn thưa ngài. Làm ơn nhớ cho. Thế giới này không hề có chút ma thuật hay phép lạ nào, những người khẳng định rằng họ đã tận mắt chứng kiến đều đáng ngờ. Liền ngay cả sự tồn tại của ngài cũng thế ạ! Ngoài ra, cả hai giới đều có nhu cầu tính dục như nhau. "Tốt, tốt. Ta hiểu. Hãy làm một thử nghiệm..."
Eh?
"Với đối tượng là ngươi!"
--- -------- ------------
Sau đó thì hắn trọng sinh trong hình dạng của một đứa con nít mới sinh, mà còn là con gái mới đau chứ.
Lưu Ý : tác giả có đạo văn do lười ngồi viết, ae bình tĩnh /lau