Chương 29: 28 : Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diễm Nhi

Sau nhạc đệm đêm tân hôn, Thái Diễm sau khi nếm được sung sướng từ trái cấm mang lại, nàng đã mạnh bạo hơn, không còn rụt rè như trước nữa.

Chờ chồng "tan ca" về nhà, nàng làm đúng nghĩa vụ của người vợ, chăm sóc từng ly từng tý một. Lưu Bị rất yêu mến cô vợ nhỏ này của mình, cưng nhiều bẹo má nàng một cái, trìu mến nói : "Diễm nhi hôm nay ở nhà có vui không?" Thái Diễm chạy ra sau lưng, bóp vai cho hắn, cười nói : "Ở nhà thôi mà, có gì vui đâu. Buồn chán thì thiếp ra ngoài dạo chơi, hì hì."

Lưu Bị nắm lấy tay ngọc nhỏ nhắn, kéo nàng lại phía mình, hôn nhẹ một cái lên má, cười nói : "Ăn cơm thôi, tối nay chúng ta còn có việc phải làm."

Thái Diễm biết hắn nói tới cái gì, má hồng dường như đỏ hơn, phụng phịu nói : "Làm gì chứ, đại bại hoại."

Lưu Bị cười hắc hắc, vô sỉ nói : "Đại sự nha, không làm thì làm sao mà sinh em bé được."

Thái Diễm cấu eo hắn một cái, quạo : "Gì chứ."

Hai người dùng bữa xong xuôi, Lưu Bị sai người chuẩn bị nước để mình đi tắm. Dù sao, ở ngoài cả ngày, bụi bặm cũng không ít, trời nắng nóng thì vã mồ hôi, cả người nhớp nháp, khó chịu. Tắm rửa với hắn đã là thói quen thường nhật.

Hắn cười xấu xa nói nhỏ vào tai Thái Diễm : "Diễm nhi, chúng mình tắm chung đi."

Thái Diễm nguýt hắn một cái, xấu hổ chạy ra khỏi phòng. Lưu Bị cười ha hả, chuẩn bị quần áo, tắm rửa.

Vào phòng, ngâm mình xuống thùng gỗ đầy nước ấm, thoải mái thở hắt ra một hơi.

Đang lim dim cảm nhận khoái cảm từ nước ấm mang tới, của phòng mở ra, Thái Diễm bẽn lẽn tiến vào, trút xuống quần áo, chỉ để lại trên người một chiếc yếm đào màu hồng và một quần lót nhỏ.

Xấu hổ quay mặt đi nói : "Chỉ lần này thôi đó."

Lưu Bị nhìn thấy nàng trút xuống gần hết quần áo thì xém chút chảy máu mũi, nuốt xuống một ngụm nước miếng giảm bớt sự khô khan cho cổ họng mà xem ra, hầu như không có một chút tác dụng.

Trợn to mắt nhìn thân hình nuột nà mà tối qua chưa kịp ngắm nhìn, hắn thầm thấy mình may mắn, may mắn cưới được cô vợ vừa xinh đẹp, thân hình ba vòng rất tuyệt, lại còn học rộng tài cao, biết kiếm ở đâu ra một nàng dâu hơn thế này?

Kinh ngạc qua đi, Lưu Bị cả người trần như nhộng chồm ra khỏi thùng nước, bế bổng Thái Diễm lên, nhẹ nhàng đẩy nàng vào trong, sau đó hắn cũng chui vào. Hai người ở trong thùng nước chàng ngắm nhìn nàng, nàng nhìn chàng một lúc, Lưu Bị cười khì khì, tiến tới hôn nàng một cái.

Cái tay hư hỏng kia, khẽ luồn ra sau lưng, tuột dây buộc ra, cởi chiếc yếm đào xuống. Đôi gò bồng trắng muốt đầy đặn lộ ra, trên nó còn hai hạt đậu nho nhỏ màu hồng xinh xắn.

Lưu Bị cúi xuống, há miệng ngậm lấy một hạt, hơi bặm bặm môi, Thái Diễm thở dốc một cái, tay ngọc ôm lấy đầu hắn, nàng cảm thấy cả người bỗng nóng rực lên.

Chiếc lưỡi tinh nghịch khẽ đánh qua đánh lại vờn quanh hạt đậu nhỏ, làm cho Thái Diễm cảm thấy muốn điên lên rồi, đầu óc nàng hầu như trống rỗng, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận một sự kích thích tột cùng như vậy, sướng quá. Tay ngọc càng ghì chặt hơn lên gáy Lưu Bị.

Cảm nhận nàng thích được "quan tâm" ở nơi nhạy cảm này, hắn càng quấy đảo nhiều hơn, đưa qua đẩy về, khẽ bặm bặm hai môi kẹp lấy hạt đậu nhỏ, bàn tay hư hỏng cũng không yên phận, chộp lấy một bên gò bồng, xoa nắn các kiểu.

Thái Diễm không nhịn nổi, thở trút ra "a" lên một tiếng, sau đó thì cả người nàng nóng rực lên, ưỡn đôi gò bồng kiêu ngạo lên, dường như cơ thể của nàng muốn biểu đạt, muốn nhiều hơn thế.

Lưu Bị không giỏi trong đọc ngôn ngữ cơ thể nhưng hắn cũng biết nàng khá thích như vậy, hắn cũng không dừng lại, tiếp tục công việc "đùa nghịch" nơi nhạy cảm này của nàng.

Được một chập, hắn đổi động tác, từ ngậm sang mút, hắn như muốn mút lấy dòng sữa ngon lành từ nhũ hoa của nàng vậy, Thái Diễm khoái cảm càng cao hơn, rướn người lên, tay ghì chặt hơn.

Tuy nhiên, Lưu Bị mút mãi mà không thấy sữa đâu, chỉ thấy chút ngọt ngào từ cơ thể nàng truyền qua mà không thấy sữa, hắn chợt nhớ ra, phụ nữ sau khi sinh em bé mới có sữa, mà thôi, nàng đã thích ta mút như vậy, ngại gì không mút thêm chút nữa.

Thế là Thái Diễm bị hắn "đùa nghịch" tầm nửa khắc nữa thì cả người xụi lơ, dường như vô lực. Nàng đã lên tới đỉnh núi Vu Sơn, thấy mình đưa nàng lên đỉnh Lưu Bị khoái trí, ôm nàng ra ngoài, lấy khăn lâu khô người cho nàng, cười xấu xa nhìn nàng.

Hai người tiếp tục công việc đang còn dang dở, hắn bế nàng lên giường, tham lam ngậm lấy môi hồng nhỏ nhắn, chiếc lưỡi tinh nghịch khẽ ra khỏi cửa đi tìm lưỡi hồng nho nhỏ của nàng, hai chiếc lưỡi dẻo quẹo quấn lại với nhau, mềm mại - mát mẻ - trơn tuột quyện vào nhau.

Hắn mang tới hết khoái cảm này đến khoái cảm khác, làm cho Thái Diễm cảm thấy mình thật hạnh phúc, dần dần nàng lại cảm thấy hứng khởi trở lại, cơ thể đang nóng dần lên. Đáp ứng hắn càng nhiệt tình hơn.

Tách nhau ra , Lưu Bị trìu mến vuốt ve tóc mai của nàng, nhìn nàng tràn đầy yêu thương. Được một lúc, hắn bế nàng lên, hai bàn tay to ôm trọn lấy cặp mông vểnh của nàng, khẽ bóp bóp một cái. Rồi hai bàn tay hư hỏng ôm lấy eo nhỏ của nàng. ]

Lưu Bị xuất ra vũ khí nam nhân của mình, thâm nhập vào giữa hai đùi thon, tìm lấy cánh cửa của động thiên nằm ẩn trong đám cỏ mượt mà. Khi hắn tìm được vị trí của nó, vũ khí của hắn thâm nhập vào, lần này nàng cũng không đau như trước, tuy có chút đau, nhưng cũng không kéo dài lâu.

Đợi một chút, hắn bắt đầu di chuyển, từng nhịp từng nhịp, lúc đầu chậm chạp, sau đó nhanh dần. Từng nhịp, từng nhịp mang theo tiếng thở dốc, mang tới khoái cảm vô hạn cho nàng. Chốc chốc hắn lại thay đổi nhịp độ, từ chậm rãi như rùa chuyển sang nhanh thỏ, rồi từ nhanh như thỏ chuyển tới nhanh như báo phi rồi lại chuyển sang chậm như rùa bò.

Sướng quá.

Nàng không nhịn được nữa, bắt đầu rên rỉ theo từng chuyển động của hắn.

"a...a..a..ưm...aaa...aaaaa...a..a..a"

"aaa...aaaaa...a....."

Khoái cảm từ nơi đó mang tới, làm cho nàng lần nữa đầu óc trống rỗng, nằm đó mặc cho hắn di chuyển, từng đợt từng đợt khoái cảm truyền tới, tim nàng đập càng lúc càng nhanh, rồi nàng lên đỉnh. Cơ thể run lên bần bật, làn da chuyển sang màu hồng, từng cơn từng cơn co giật truyền tới.

Lưu Bị giữ nguyên hung khí của mình ở đó, chờ nàng hết cơn co giật do lên đỉnh mang lại, hắn lại di chuyển tiếp.

Vẫn như thế, từng nhịp từng nhịp.

Thái Diễm cũng đáp lại hắn, hông nàng nảy lên nảy xuống theo từng chuyển động.

Miệng nhỏ khẽ mở ra, tiếp tục rên rỉ theo từng nhịp di chuyển.

"ư...ưm...ưm.....aaaaa..aa..a...aaa....a...."

"ưm...a...a...aaaa....ưm....ưm...."

Lưu Bị sau hơn một khắc, bắt đầu tăng mạnh tốc độ, làm cho đầu óc nàng lần thứ ba trống rỗng, miệng nhỏ rên rỉ liên tục, sau đó thì "aaaaaaa" dài một tiếng, lần này Lưu Bị cũng lên đỉnh cùng với nàng.

Xuất tinh dữ dội vào tử cung của nàng, hắn thỏa mãn nằm xuống bên cạnh nàng, trìu mến hôn nhẹ lên má nàng, ôm nàng vào lòng, nói nhỏ : "Huynh yêu muội nhất, Diễm Nhi." Thái Diễm ngọt ngào "ưm" một tiếng rồi cười nói : "Muội cũng yêu huynh nhất."

--- --------

Kết thúc một đêm "cày cuốc" cùng vợ ở nhà, sáng sớm tỉnh lại, Lưu Bị lười biếng vươn vai một cái, nhìn về phía Thái Diễm như con mèo nhỏ đang ôm lấy tay mình, hắn cười cười, khe khẽ di chuyển, rút cánh tay ra, hôn nhẹ lên trán nàng.

Dường như cảm nhận được gì đó, khóe miệng Thái Diễm kéo ra, giống như đang cười vậy, Lưu Bị càng nhìn càng yêu cô nàng hơn, hôn hêm một cái nữa, hắn mặc quần áo, ra ngoài.

Lưu Bị đi được một chút, Thái Diễm mở mắt, cười hạnh phúc, sau đó nằm nướng thêm một chút rồi dậy, chuẩn bị đón chào một ngày mới tươi đẹp.

--------- ------------ --

Cày cuốc hơn một tháng, cuối cùng cũng có tin vui, nàng đã có bầu. Thái Diễm vui lắm, gặp người nào cũng khoe.

Lưu Bị biết tin, bỏ dở công việc về nhà thăm vợ.

Quân thần biết được, vỗ tay chúc mừng.

------ ----------- ----

Một năm vui vẻ qua đi, đất Thục chuẩn bị đón chào một sinh mệnh mới chào đời, không biết là con trai hay con gái đây. Lưu Bị cũng không quan tâm lắm đến chuyện là con trai hay con gái, con nào cũng là con, đều có quyền nối nghiệp mình cả. Không thấy Võ Tắc Thiên sao?

Lưu Bị đi vòng vòng ở ngoài lo lắng cho vợ trong phòng đẻ, thời cổ đại mấy cái phong tục phụ sản sau khi sinh em bé phải nằm trên chậu than rồi ăn uống kiêng cữ hắn đã cho dẹp bỏ hết.

Thái Diễm trong phòng trán đẫm mồ hôi, nghiến răng cố gắng rặn đẻ. Bà đẻ thì ở sau cổ vũ nhiệt tình.

Một lát sau, một tiếng khóc trong trẻo vang lên, : "Oe...oe...oe"

Lưu Bị đi nhanh tới cửa phòng, thấy bà đỡ đã ra ngoài, trên tay bế một hài tử da thịt còn đỏ oẳn, quấn kĩ trong một chiếc khăn.

Thấy hắn tới, bà đỡ cười bảo : "Chúc mừng Huyền Đức công có người nối dõi, phu nhân sinh hạ một tiểu công tử."

Đám quân thần ở sau lưng vui mừng reo hò nhẩy cẫng lên, còn vui cả tết.

Lưu Bị trừng mắt với đám đó một cát, quát : "Im lặng, kẻ nào nháo sự ta hạ lệnh trục xuất khỏi phủ."

Thế là cả đám im bặt, không dám phát ra một tiếng động.

Lưu Bị cẩn thận tiếp lấy tiểu nhi tử trong tay bà đỡ, hắn mỉm cười nhìn con sau đó bế nó vào trong phòng thăm vợ. Dù sao, vợ hắn lần đầu sinh hạ, chắc là mệt lắm.

Vào phòng thấy Thái Diễm gần như vô lực nằm trên giường, có hai nha hoàn đang lau mồ hôi cho nàng hắn hạ lệnh cho hai người lui ra. Hắn bế nhi tử lại gần, trìu mến nhìn nó một chút sau đó đưa nó cho nàng bế, hắn thì ra bên cửa sổ mở ra cho phòng đỡ ngột ngạt.

Quay lại bên giường, thấy nhi tử đang "bú tí" mẹ, hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói : "Một đứa rồi, còn 9 đứa nữa.'

Thái Diễm quạo : "3 đứa thôi, thiếp trước đó không biết sinh con khổ như vậy, nếu biết sẽ khổ như vậy sẽ không nói là 10 đứa rồi."

Lưu Bị thấy nàng mệt mỏi, nên cũng cưng chiều nói : "ừ, 3 đứa thôi. Ta nghĩ ra tên để đặt cho con rồi, sau này con sẽ là Lưu Minh. Ta muốn con trai của ta là một vị quân chủ minh mẫn." Thái Diễm cười cười gật đầu, nói : "Vậy con sẽ tên là Lưu Minh."

Hắn còn công chuyện cần phải đích thân xử lí. Nên Lưu Bị trìu mến nhìn nàng một cái sau đó nói : "Nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi đây, tối sẽ về với mẹ con nàng." Thái Diễm biết phu quân trách nhiệm nặng nề nên cũng không cưỡng cầu, nàng cười nói : "chàng đi đi, tối về sớm một chút."

Lưu Bị gật gật đầu, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng, hôn lên chiếc má nho nho của nhi tử một cái, quay lưng rời đi.

------- --------- ------

Năm nay đã là năm 215, sau 3 năm kể từ khi tiểu Lưu Minh đản sinh, năm nay tiểu Lưu Minh đã được 3 tuổi, Lưu Bị nhìn con trai nghịch ngợm chơi ở trong sân, cười nói : "Tên tiểu tử này, thông minh mà quậy phá quá, không được một chút trầm ổn nào của ta cả." Hai huynh đệ Quan - Trương ở sau lưng trợn mắt nhìn hắn, huynh nghĩ tên tiểu tử đó cũng giống như huynh sao?

Thái Diễm ngồi bên cạnh hắn, cười nói : "Cứ để con chơi, nó vẫn là hài tử mà, quậy một chút có sao đâu."

Lưu Bị bĩu bĩu môi nói : "Con hư tại mẹ có khác, nàng mà cứ chiều nó vậy, sau này nó lại chả là nhị thế tổ?"

Thái Diễm ý cười càng nhiều, nói : "Gia sản của cha hắn để lại, đủ để cho nó phá cả đời. Với lại, ta không tin là chàng sẽ để con hư hỏng."

Lưu Bị cũng hết cách, nhún nhún vai xem như đồng ý.

Hắn quay sang nhìn Gia Cát Lượng nói : "Khổng Minh, công việc đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Gia Cát Lượng gật đầu nói : "Đã xong thưa chủ công, chỉ còn chờ mệnh lệnh của ngài."

Lưu Bị gật gật đầu, sau đó nói : "Phát động thủy quân, tiến quân Giang Đông, chinh phạt Tôn Kiên."

Đúng vậy, Lưu Bị định đánh Tôn Kiên trước, dù sao tên này vẫn kiêu ngạo về hạm đội thủy quân của mình. Lần này Lưu Bị định chà đạp niềm kiêu ngạo của hắn một phen, Thủy Chiến bắt đầu mở màn rồi.