Chương 3: Tiểu sinh Lưu Bị

Hắn thấy mọi người kinh ngạc nhìn hắn, cũng có hơi chút ngượng ngùng, dù sao thì hắn cũng không quen trang bức cho lắm. Trang bức nhiều sẽ quen thôi, tự động viên mình một chút.

Sau đó, chỉnh chu lại trang phục một chút. Cúi người thi lễ về phía lão giả, nói : “Tiểu sinh Lưu Bị, xin ra mắt tiên sinh. Không biết ngài có thể cho ta biết quý tính đại danh của ngài chứ ?”

Họ Lưu ? Chắc là một vị tiểu vương gia nào đó lén trốn người lớn ra ngoài chơi. Cũng chỉ có Hoàng tộc mới có thể đản sinh được nhân tài như vậy mà thôi. Đây là suy nghĩ của đa phần mọi người ở đây.

Lão giả cũng thi lễ đáp lại, nói : “Không dám, không dám. Tiểu lão đầu Thái Ung, xin ra mắt Tiểu vương gia, không biết phụ thân ngài là ai, cho ta dễ xưng hô.”

Ặc, ta khi nào lại biến thành tiểu vương gia rồi?

Lưu Bị ngẩn người ra.

Đám người thấy hắn ngẩn ra, à há. Chắc chắn là trốn nhà chạy đi chơi nên không dám nói tên.

Thấy hắn như vậy, Thái Ung càng chắc chắn là hắn trốn nhà ra ngoài chơi. Mà đã trốn nhà đi chơi thì sao, tất nhiên là muốn phóng thật xa, đi thật nhiều nơi, thăm thú đủ mọi cảnh vật rồi.

Thái Ung nói : “Tiểu vương gia ra ngoài chơi, đã đi được nhiều nơi chưa ?”

Lưu Bị ậm ờ một chút, nói : “Ách, ta cũng không phải Tiểu vương gia nào, ta chỉ là có một chút gắn kết với Hoàng tộc mà thôi.”

Thái Ung : “Ồ, vậy a. Tiểu vương g.. ách, vậy Lưu công tử đã đi chơi được nhiều chưa ?”

Thấy ánh mắt hiểu ý của hắn, Lưu Bị cũng không biết nói gì cho phải. Đành ậm ừ cho qua, kiếm cớ chuồn đi.

Thật không hiểu nổi đám văn nhân này, ta nào có phải Vương gia, ta chỉ là có chút thân thích mà thôi.

Thấy hắn vội vã chuồn mất, mọi người nhìn nhau cười ha hả. Thật đúng là một cậu nhóc thú vị, thông minh có tài, nhưng thiếu một chút lịch luyện, thiếu một chút chín chắn, tinh thần trách nhiệm.

Nếu mà để Lưu Bị biết họ nghĩ gì, hắn sẽ cười rớt răng.

Mọi người quay lại với chủ đề bức họa, đám người rối rít chúc mừng Thái Ung bước chân vào cấp bậc đại tông sư.

Không ai để ý đến cô nhóc, cô nàng chăm chú nhìn theo bóng lưng kia. Hắn rất đẹp trai a.

Lưu Bị cũng không để ý nhiều đến Thái Ung, giờ phút này hắn một lòng hướng tới Lư Thực – Lư Tử Kiền (cũng có tài liệu ghi là Lư Tử Cán). Vị này chính là sư phó ước định của hắn.

Lư Thực có thể nói là văn võ song toàn, tuy hắn không vượt trội hơn người, nhưng là người đưa ra được nhiều quyết sách chuẩn xác, đúng nơi đúng chỗ. Nên hắn rất có uy tín trong giới quan trường, được mọi người kính nể.

Lưu Bị hỏi thăm một hồi, sau một canh giờ mầy mò trong thành Lạc Dương, cuối cùng hắn đã tìm tới được Lư Phủ. Trước phủ có 2 con nghê lớn, tăng thêm tính uy nghiêm vốn đã có rất nhiều từ cái biển Phủ Thượng Thư.

Chỉnh chu lại trang phục, tiến tới trước của phủ, đập cửa 3 cái. Yên lặng chờ đợi.

Lát sau, phía sau cửa có động tĩnh, một người trung niên với khuôn mặt hiền lành ra mở cửa. Thấy hắn, người đó có chút ngạc nhiên, nói : “ Cậu đến tìm ai ?”

Lưu Bị : “Ta là Lưu Bị, nhà ở Trác Quận, hôm nay đến đây để bái phỏng Lư đại nhân. Phiền ông thông báo giúp cho một tiếng.”

Cậu nhóc này dáng người không lớn, nói năng đàng hoàng, không giống như đang nói dối. Nếu thật ở Trác Quận đến đây cũng rất xa, thôi thì giúp cậu ta một lần.

]

Người trung niên, cười nói : “Ta họ Trương, cậu có thể gọi ta là Trương quản gia. Cậu chờ một lát, ta vào thông báo cho lão gia.”

Lưu Bị nghiêm chỉnh chờ ở ngoài cửa.

Vị Trương quản gia, sau khi đóng cửa liền đi thẳng vào phòng sách. Hắn cung kính đứng ở ngoài nói : “Thưa lão gia, có một thiếu niên ở ngoài phủ, nói là nhà ở Trác Quận, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng lão gia.”

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Chờ một lát, không thấy lão gia hồi âm, hắn lắc đầu, chuẩn bị quay đầu ra ngoài thông báo cho Lưu Bị.

Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, một người trung niên thân mặc một bộ quần áo xám bước ra. Khuôn mặt đường đường, kiên nghị, hắn nói : “Ở tận Trác Quận mà đến được đây cũng không dễ dàng gì, cho cậu ta vào gặp ta......khoan đã, nửa canh giờ sau hẵng ra mở cửa, nếu cậu ta còn ở ngoài thì cho cậu ta vào gặp ta. Ta chờ ở sảnh đường.”

Trương quản gia cung kính đáp : “Vâng, thưa lão gia.”

Trong lòng vị quản gia thầm nghĩ, thiếu niên a, ngươi nên kiên nhẫn chờ, đừng vội bỏ đi, nếu không thì ta cũng không thể giúp gì hơn được. Hắn rất thích cậu nhóc đó, tuy mới là lần đầu gặp nhưng cậu ta để lại ấn tượng rất tốt với hắn. Cách nói chuyện rất đường hoàng chính trực, rất biết lễ nghi. Rất có tiềm năng a.

Lưu Bị kiên nhẫn đứng chờ gần một canh giờ ở ngoài cửa, mặc cho người qua đường chỉ trỏ. Hắn biết, bây giờ hắn chưa có danh tiếng gì, không được người ta để ý. Hắn thấy vị Trương quản gia kia rất tốt bụng.

Nếu Lư Thực không đồng ý gặp hắn, vậy vị Trương quản gia kia chắc hẳn sẽ ra ngoài thông báo cho hắn một lời. Đến giờ này vẫn chưa thấy vị Trương quản gia kia đâu, điều này nghĩa là Lư Thực không phải là không muốn gặp mà là đang muốn thử hắn, nếu hắn không đủ kiên nhẫn, sẽ không đạt được mục đích chuyến đi lần này.

Hắn lựa chọn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi. Dù sao, thời gian vẫn còn dài.

Sự thật chứng minh, quyết định kiên nhẫn chờ đợi của hắn là đúng. Một khắc sau, cửa mở ra, Trương quản gia tiến tới.

Trương quản gia hiền lành cười nói : “Rất tốt, lão gia đồng ý gặp cậu. Mời cậu theo ta.”

Lưu Bị nói : “Cảm ơn ngài. Xin ngài dẫn đường.”

Trương quản gia cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười dẫn hắn vào.

Đi một chập thì tới được sảnh đường, vị quản gia vào trước thông báo. Sau đó một giọng rất lớn vang ra : “Lưu Bị phải không, vào đây đi.”

Cũng không ngần ngại gì, hắn tự tin tiến vào.

Vừa vào, hắn thấy một người trung niên ngồi trên ghế chủ vị, người này làn da hơi rám nắng, khỏe khoắn. Khuôn mặt kiên nghị, dáng người cao gầy. Không nghĩ ra người này lại có giọng nói to như vậy, không hổ danh Lư Tử Kiền văn võ toàn tài.

Lưu Bị đi tới giữa sảnh, thi lễ với Lư Thực nói : “Vãn bối Lưu Bị, nhà ở Quận Trác, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng Lư đại nhân.”

Người này lại mang họ Lưu. Lư Thực nghi hoặc một chút, hắn hỏi : “Thiếu niên, cậu mang họ của Hoàng gia, phải chăng là người trong Hoàng thất ?”

Lưu Bị thật thà đáp : “Vãn bối là dòng dõi của Trung Sơn Tĩnh Vương – Lưu Thắng.”

Cậu bé này rất được, lần đầu đến bái phỏng mà lại không dùng dòng dõi Hán thất để đạt được chú ý của ta.

Lư Thực cười hỏi : “Thiếu niên, nhà cậu ở Quận Trác, cũng rất xa Lạc Dương, cậu đến cùng ai ?”

Lưu Bị : “Vãn bối đi một mình, vì bản thân có chút võ lực nên không cần người bảo hộ.”

Lư Thực : “ ồ, rất tốt, ta cũng biết chút công phu mèo cào, không ngại cùng ta luận bàn một chút chứ.”

Lưu Bị cung kính đáp : “Mong được đại nhân chỉ điểm nhiều hơn.”

Trương quản gia nhìn thấy cảnh này cũng chỉ cười khổ, không biết nói gì hơn, lão gia gần đây lên chức Thượng Thư, không có nhiều cơ hội để động tay động chân. Trong lòng cũng chỉ chúc thiếu niên Lưu Bị may mắn, nếu không may bị lão gia đả thương thì không tốt.

Hai người ra ngoài sân, mỗi người một phía. Chuẩn bị so tài.

Lư Thực cười nói : “Lâu ngày không động tay chân, thiếu niên, ngươi phải cẩn thận rồi.”

Lưu Bị mỉm cười, nói : “Mong đại nhân thủ hạ lưu tình.”

Lư Thực cười to một tiếng, hắn động.

Vai phải khẽ nhích, chân trái đạp một cái mạnh đẩy người phóng tới phía trước. Nhanh như chớp, đã lao tới trước mặt Lưu Bị, xuất ra một quyền, quyền này cũng không đánh chỗ hiểm, nhằm vào vai trái của Lưu Bị.

Lưu Bị không nhanh không chậm né người tránh thoát, tiện thế hai tay chạm sườn Lư Thực, đẩy một cái.

Lư Thực xoay người, đá xuống, nhằm phía chân trái, ý đồ gạt chân đốn ngã Lưu Bị.

Lưu Bị là ai, võ lực 320 nha. Hắn đứng thế trung bình tấn, khi chân Lư Thực đá trúng hắn, hắn nhanh chóng giữ vững, lấy trân trái làm trụ, tiến lên tiếp cận Lư Thực.

Tận dụng lúc Lư Thực ngạc nhiên, hơi phân tâm. Hắn tiến tới, 2 tay ôm lấy eo Lư Thực khóa chặt. Cười hắc hắc nói, : “Lư đại nhân không cần ngạc nhiên, vãn bối thiên sinh thần lực. Trụ vững được cũng là chuyện bình thường.”

Lư Thực thử lắc mình cố gắng thoát khỏi thế bị khóa chặt, sau vài lần thử đã thấy tốn công vô ích nên cười hào sảng nói : “Tốt, hảo tiểu tử, võ công không tệ, không tệ chút nào. Ta nhận thua.”

Lưu Bị cười nói : “Cũng là do ngài phân tâm nên ta mới có cơ hội.”

Lư Thực cười mắng : “ Haha, thua là thua, sao ta không dám nhận. Làm học trò của ta, thế nào ?”

Lưu Bị cầu còn không được, nhanh chóng lui ra sau 3 bước.

Chỉnh chu trang phục, thi lễ bái sư.

Sau đó thì tiếng cười hào sảng của Lư Thực vang vọng khắp phủ.

Xuân hết hạ sang, thu hết đông về.

Nháy mắt đã hết một năm, trong một năm này, Lưu Bị với chỉ số Trí Lực cực cao, vận dụng trí nhớ tuyệt với mà nó mang lại. Hắn đã hầu như học hết bổn sự của Lư Thực trong 6 tháng, đây là hắn còn chờ Lư Thực đến giảng. Nếu hắn thật tâm đào móc, sợ cũng chỉ 1 tháng là vắt kiệt lão Lư a.

Lư Thực cũng không dấu diếm, mang hết thực học truyền lại cho hắn. Nào là bầy binh bố trận, nào là thơ ca phú vần, đều mang ra hết truyền cho hắn.

Lư Thực cảm giác đứa học trò này của mình giống như một con Thao Thiết vậy, ném gì ăn nấy, bao nhiêu sở học của hắn mang ra, hắn đều tiêu hóa được hết. Đã thế, còn quái thai hơn là, Lưu Bị như học một biết mười, đưa ra nhiều kiến giải rất sáng tạo.