Chương 4: Ngạc nhiên chưa

Không phải ai cũng biết Lư Thực quê gốc là ở Trác Quận, nhưng Lưu Bị biết, đây cũng là một điểm giúp hắn tự tin đến bái phỏng Lư Thực.

Thu hoạch lớn hơn là được Lư Thực thu làm học trò. Điều hắn cần nhất hiện giờ là danh tiếng.

Đầu hạ năm Kiến Ninh thứ hai (năm 167 sau công nguyên).

Lưu Bị biết mấy hôm nay sẽ có một sự kiện lớn xảy ra.

Ngày rằm tháng tư năm nay, Hoàng đế ngự trong điện Ôn Đức. Một cơn gió to ầm ầm nổi lên, một con rắn xanh lớn xuất hiện trên xà ngang của cung điện, nó rơi xuống nằm vắt vẻo trên Long ỷ, đức vua vừa thấy, bị dọa kinh hoảng ngã ra phía sau.

Làm cho các quan trong triều bị dọa một hồi (vào triều không được mang vũ khí, ai dám tay không bắt rắn lớn, ngại sống lâu sao ?)

Được một hồi thì con rắn biến mất, sau đó sấm sét ầm ầm, mưa to gió lớn. Rít gào mãi đến nửa đêm mới hết, không biết bao nhiêu nhà cửa trong thành bị gió thổi đổ.

Hắn muốn dựa vào chuyện này làm một chút chuyện, nhằm tăng uy danh của mình lên.

Muốn vào được trong triều, không thể dựa vào ông thầy cứng đầu được, hắn chỉ có một cửa, thông qua hoạn quan – Thập thường thị.

Muốn vậy phải cần có cơ hội tiến cung, muốn được tiến cung thì dâng bảo vật là con đường nhanh nhất. Hắn mầy mò trong không gian của hệ thống, cuối cùng chọn ra được một món rất vừa ý. Vài bộ “Cẩm Y ngọc bào” ( ngọc tước, ngọc bào, ngọc đái, ngọc hài, ngọc yểm) , thêm đó là chuẩn bị 1 lượng lớn vàng bạc để “bôi trơn”.

Trước ngày xảy ra sự kiện khoảng 1 tuần, hắn lượn lờ bên ngoài cung chờ đợi thời cơ, chỉ cần có tiểu thái giám nào xuất cung hắn sẽ chộp lấy cơ hội ngay.

Đúng như dự kiến, sau khi tiểu thái giám mang về một bộ “Cẩm Y ngọc bào” và lượng lớn vàng bạc châu báu. Hắn có được sự chú ý của Trương Nhượng một trong Thập Thường Thị. Hắn muốn gặp riêng Lưu Bị để “bàn bạc” thêm.

Trước ngày xảy ra sự kiện 3 ngày, Trương Nhượng hẹn gặp hắn ở một khách điếm ngoài thành, việc này phải tiến hành trong bí mật.

Đúng giờ hẹn, hắn ngồi xe ngựa tiến tới địa điểm gặp mặt, thấy bên ngoài có tầm hơn 10 lính gác, cũng không ngạc nhiên, dù sao Trương Nhượng cũng là người khá có máu mặt trong quan trường.

Hắn rời xe, cho 2 hạ nhân (thiên binh cấp 7), mang theo 2 rương lớn đi cùng.

Vào trong khách điếm, thấy một người đã ngồi ở vị trí chủ vị, Trương Nhượng xuất hiện trong một bộ quần áo sậm màu, khuôn mặt trắng bệch không râu, đã xuất hiện vài nếp nhăn nheo. Thái dám a, cũng rất chú ý hình tượng bên ngoài.

Hắn cũng biết được điểm này, đã chuẩn bị từ trước một bình Dưỡng Nhan Đan (phục dụng 1 viên giúp kéo dài nhan sắc tuổi trẻ thêm 10 năm, trong bình có khoảng 20 viên). Hắn cũng biết tiểu J.J của mấy thái dám này đã bị “cắt” (chính xác hơn là cắt “bi”).

Nên cũng chuẩn bị trước một viên Tá Tinh Hoàn (giúp khôi phục năng lực đàn ông) nếu như đàn phán thăng hoa. Hắn cần một chức tướng quân, mua thì sẽ bị đàm tiếu nên tốt nhất là đút lót để được phong thưởng là tốt nhất.

Mang theo sự chuẩn bị đầy đủ, tự tin đến gặp mặt Trương Nhượng. Hắn cười nói : “Đã để cho ngài phải chờ, tiểu dân Lưu Bị, xin ra mắt Trương đại nhân.”

Vừa cười vừa đưa một hộp nhỏ cho tiểu thái giám, nhờ hắn mang cho Trương Nhượng.

Trương Nhượng cũng không khách khí, mở ra xem. Nháy mắt trong phòng sáng bừng lên, một viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay hài tử sáng loáng tròn chĩnh nằm trong hộp xuất hiện, phát ra những ánh sáng trắng nhu hòa.

Trương Nhượng đóng nắp hộp, đưa cho tiểu thái giám. Nhìn hắn cười bảo : “Ta biết ngài cũng là dòng dõi Hoàng Tộc, có điều chưa nổi danh mà thôi. Lần này ngài tới, chắc muốn nhờ ta giúp việc “nhận thân” phải không ?”

]

Lưu Bị cười nói : “Còn phải nhờ đại nhân giúp cho.”

Nói xong đánh mắt cho 1 người hầu cạnh, bưng 1 hòm lớn lên.

Hạ nhân tiến tới, đặt hòm xuống rồi mở nắp lên. Khi nắp hòm vừa mở ra, con mắt Trương Nhượng mở lớn. Trước mặt hắn là một hòm toàn ngọc nhà châu báu, với số lượng lớn như thế, thừa sức cho hắn sống 1 đời trong xa hoa phú quý.

Không nhịn được, liếc nhìn, còn một rương cũng không nhỏ ở bên kia.

Định thần, Trương Nhượng cười khan nói : “Vậy Lưu “đại nhân”, ngài muốn làm tới “chức” nào ?”

Lưu Bị đánh mắt ra hiệu cho người còn lại.

Hạ nhân bên phải bưng hòm tiến lên, như trước mở ra. Thêm một rương châu báu xuất hiện trong gian phòng kín.

Lúc này Lưu Bị nói nhỏ : “Tiểu dân cũng không muốn gì cao xa, một chức tướng quân là đủ rồi.”

Trương Nhượng cười càng tươi hơn, một chức tướng quân với quyền hành của hắn bây giờ chỉ cần nói là được. Còn chuyện “nhận thân”, càng đơn giản hơn. Mang theo một bộ Cẩm Y ngọc bào hiến lên cho Hoàng Thượng, như vậy đã xem như là xong.

2 rương châu báu này, xem như là “quà bồi dưỡng” cho hắn rồi. Hắn thấy quyết định tự thân tới gặp Lưu Bị lần này thật là kiếm lời to.

Gật gật đầu, Trương Nhượng cười nói : “Vậy thì Lưu tướng quân, lần sau gặp mặt, sẽ là ở trong triều rồi. Ha ha ha.”

Hai người cùng cười, vui vẻ khách sáo mấy câu, ai đi đường nấy.

Lưu Bị chỉ sợ Trương Nhượng lòng tham vô đáy nên mới chuẩn bị một ít “thủ đoạn” đề phòng, không nghĩ tới, Trương Nhượng cũng thật dễ “nói chuyện”.

Ngày hôm sau, có thái giám đến Lư phủ tuyên chỉ. Nội dung chủ yếu là xét thấy Lưu Bị tuổi nhỏ có tài, lại là người trong “Hoàng thất”, phong làm Tiền Tướng Quân, tiếp tục cố gắng.

Lư Thực cũng kinh ngạc, không nghĩ học sinh của mình thăng tiến nhanh thế, mới chưa đến 12 tuổi mà đã được phong quan ngũ phẩm, được vào triều diện kiến thiên tử.

Lưu Bị tiếp chỉ, không quên “bôi trơn” cho tiểu thái giám một chút, dù sao cái gì trơn tru cũng hoạt động tốt hơn. Thái giám tuyên chỉ nhận lễ cười tít mắt, khách sáo vài câu rồi rời đi.

Thế là ngày mai hắn có thể vào triều chuẩn bị cho kế hoạc lớn lao của mình.

Trước ngày rằm tháng tư một ngày, hắn nhập cung diện thánh. Tiện thể quan sát kĩ hoàn cảnh xung quanh. Vì là quan cư ngũ phẩm nên có quyền tiến vào trong điện, quan từ lục phẩm trở xuống thì đừng có mơ. Chịu khó ở ngoài phơi nắng đi.

Lần đầu tiến cung diện thánh, Lư Thực mang hắn theo cùng, tiện thể giới thiệu một số bạn “thâm niên” của hắn, trong số đó có cả Thái Ung. Tất nhiên là sau khi biết thân phận “thật” của hắn thì Thái Ung cũng kinh ngạc một hồi, sau đó bình ổn hơn, Thái lão đầu là người chú trọng tài năng không để ý xuất thân nên cũng thật lòng muốn kết giao.

Tuổi nhỏ mà đã làm quan ngũ phẩm thì đúng là rất hiếm gặp, nhưng trong thời buổi dùng tiền mua được chức quan thế này thì cũng không đem lại kinh ngạc quá nhiều.

Sau khi vào cung, lựa chỗ êm mông ngồi xuống, chuẩn bị ngủ một chút, dù sao thì mấy bản báo tấu của các vị lão thành cũng không đem lại hấp dẫn gì nhiều.

Ngủ được một lúc lâu chẳng biết trời đất là gì, Hoàng Thượng nhập điện lúc nào cũng không hay biết. Lúc này có một tiểu thái giám lay lay hắn dậy, người này là Trương Nhượng phái tới nhắc nhở hắn, chuẩn bị đến tiết mục “nhận thân” phong quan của hắn rồi.

Cười hắc hắc, thò tay vào túi lấy ra một thỏi bạc, đút vào tay tiểu thái giám, đá mắt ra hiệu cho hắn.

Tiểu thái giám ý cười đầy mặt, tiện tay đút thỏi bạc vào trong túi ngực, cúi đầu thi lễ rời đi.

Lúc này trên điện, Hoàng Thượng vẫn câu nói như ngày thường : “Các khanh còn ai có tấu, không tấu bãi chiều.”

Trương Nhượng tiến lên nói nhỏ vào tai Hoàng Thượng vài câu gì đó. Hoàng Thượng ồ lên một tiếng, sau đó nói.

“Trẫm nghe có hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương – Lưu Hoằng dâng bảo tiến cung, Lưu Bị ở nơi nào, tiến lên trẫm có thưởng.”

Lưu Bị chỉnh chu trang phục cho ngay ngắn, tiến tới giữa điện, thi lễ nói to : “Tiểu dân Lưu Bị, tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Linh đế Lưu Hoằng lần đầu tiên nghe được lời chúc như vậy cũng rất lọt tai, cười nói : “Đã là đồng tộc, không cần đa lễ như vậy. Ngươi đã dâng lên cho trẫm một bộ Cẩm Y ngọc bào, rất hợp ý trẫm, ngươi muốn được thưởng gì nào ?”

Lưu Bị cũng không phải không biết ý, nói to : “Thảo dân thân là con dân của Hoàng Thượng, có được bảo vật dâng lên cho ngài là lẽ đương nhiên, nào dám luận công ban thưởng điều gì.”

Thấy hắn cơ trí như vậy, rất được lòng mình, Linh đế cũng không tiếc rẻ gì một chức quan nhỏ ngũ phẩm, hắn nói : “Xét thấy Lưu Bị là Hán thất tông thân, có công tiến bảo, nay phong làm Tiền Tướng Quân, quan cư ngũ phẩm, ban thưởng thiên kim.”

Lưu Bị khấu đầu, thi lễ trang trọng nói : “Vi thần tạ chủ long ân.”

Linh Đế ý cười càng vượng, Lưu Bị này rất biết ăn nói, không như đám ngu nguội kia, suốt ngày mở mồm là khuyên bảo vớ vẩn.

Linh Đế vui vẻ, cười nói : “Các khanh ai có tấu chương, không có thì bãi triều.”

Thấy không có ai tiến ra, hắn cười ra hiệu cho Trương Nhượng.

Trương Nhượng thấy Linh Đế vui vẻ, lòng cũng vui vẻ, nói to : “Bãi triều.”

Nói xong theo sau Linh Đế đi ra khỏi điện, trước khi đi còn thâm ý liếc nhìn về phía Lưu Bị.

Văn võ bá quan trong triều, người người nhìn về phía Lưu Bị, như muốn quan sát kĩ hơn vị tiểu tướng quân này, tuổi nhỏ mà đã làm tới quan ngũ phẩm.

Lưu Bị cũng không ngu, lôi ngay Lư lão đầu ra làm bình phong chắn gió. Lư Thực cười mắng : “Tiểu quỷ, chỉ biết gây sự.”

Sau đó cười nói với mọi người : “Tiểu tử này là học trò của ta, còn mong mọi người lưu ý giúp đỡ hắn nhiều hơn.”

Lưu Bị thi lễ, nói : “Mong các vị trưởng bối giúp đỡ nhiều hơn.”

Mọi người như hiểu ra được gì đó, cười ha hả tiến tới chúc mừng rồi ra về. Nghi hoặc trong lòng được giải khai, ai cũng vui vẻ.