Hệ thống : “Vâng, thông tin của chủ nhân ở thế giới này hiện tại là như sau :
Danh tính : Lưu Bị (Lưu Phong)
Tuổi : 5 ngày tuổi
Thống lĩnh : 320 (103 + 135 + 82)
Võ lực : 320 (103 + 135 + 82)
Trí lực : 320 (103 + 135 + 82)
Dẫn binh : 0/2.000.000 (800.000 + 1.200.000)
Đây là chỉ số tối đa có thể đạt được ở thế giới này.
(chỉ số cơ bản 103 - 3.3 , sau khi chuyển sinh 41 và gặp các vị tiên nhân 123 lần, chỉ số tối đa đạt được là 320 – 320 - 320)
Chủ nhân, ngài hiện tại không bổ sung đủ binh lính, ngài có muốn bổ sung binh lính không?”
Lưu Bị : “Không. Ít nhất không phải bây giờ.”
Điều mà hắn cần làm để chuẩn bị cho tương lai là tìm một vị danh sư có tiếng để theo học. Khi đã nổi danh, không cần phải lúc nào cũng mở mồm ta là dòng dõi Hán thất, ở loạn lạc, nắm đấm to và cái đầu tỉnh táo mới là cần thiết nhất.
Với lượng lính 200 vạn kia, nếu mà hắn chọn binh chủng cấp 7 để bổ sung. Một khi hắn bổ sung đầy đủ hắn thừa sức quét sạch cả Tam Quốc trong vòng chưa đến 3 tháng. Nhưng mà thế thì đâu còn gì vui vẻ nữa, cứ theo cốt truyện là vui nhất, đấu trí thì để cho Gia Cát và Từ Thứ là được. Hắn chỉ muốn cầm binh chinh chiến thiên hạ, hơn nữa, vẫn còn cả tá mĩ nữ đang chờ để “trò chuyện” cùng hắn.
Thống nhất quá sớm, sẽ bị đá ra thế giới khác. Lấy đâu ra thời gian để hưởng thụ nữa, biết đâu khi qua thế giới khác lại ngậm nguyên một mồm hành, lúc đấy khóc không ra nước mắt.
Nha, mà thôi, ta còn nhỏ. Cứ làm việc nhỏ thôi, trước mắt tìm kiếm chút danh tiếng là được. Chờ khi loạn Hoàng Cân bộc phát, lúc đó sẽ “bổ sung” binh lính, xuất trận.
Năm Diên Hi thứ 5 (tức năm 163), Lưu Hoằng bệnh nặng qua đời. Lưu Bị mới vừa 3 tuổi, chưa hưởng thụ được nhiều tình cảm từ “cha” thì hắn đã mồ côi cha. Hắn bây giờ chỉ còn lại mẹ, 2 mẹ con sống dựa vào nhau.
Cuộc sống của hắn cũng không có khổ như vậy, hắn có thể rút vàng, bạc từ trong không gian ra ngoài để dùng. Hắn “bổ sung” 20 thiên binh (binh chủng cấp 7 – lực công kích S, lực phòng ngự S) để làm gia đinh.
(lực công kích và phòng ngự cấp S, ngang với nhất lưu võ tướng có võ lực 90-95 điểm)
20 người này thì có 10 người là bộ binh, 5 người thương binh còn lại là cung binh. (so sánh ra thì bộ binh lực phòng ngự mạnh, thương binh áp trận mạnh, cung binh tấn công mạnh).
Hắn có vô hạn lương thực, nuôi thêm 20 miệng người cũng chỉ như 1 cọng lông trên mình 9 con trâu mà thôi.
]
Năm Diên Hi thứ 9 (tức năm 166) , Hoàng thượng Lưu Chí băng hà. Truyền ngôi cho con trai là Lưu Hoằng.
Lưu Hoằng lên nắm quyền, đổi niên hiệu là Kiến Ninh. Bắt đầu một thời gian trị vì mới.
Năm này cũng đánh dấu sự kiện, Lưu Bị 6 tuổi xin phép mẹ đi du lịch thiên hạ. Mẹ hắn biết hắn tài năng hơn người, nên cũng đồng ý cho hắn đi. Trước khi đi, mẹ hắn căn dặn hắn phải biết luồn cúi, không thể lúc nào cũng lấy cứng đối cứng, bà biết con mình “thiên sinh thần lực” nên cũng lo lắng cho con cậy mạnh gây ra chuyện lớn.
Lưu Bị gật đầu thật mạnh, cúi người thi lễ thật sâu. Sau đó dắt ngựa rời phủ. Trước khi xuất phủ, hắn căn dặn gia đinh phải chăm sóc mẫu thân cẩn thận, không được cho bất cứ chuyện gì xảy ra với bà.
Hắn chiêu mộ thêm 5 thiên binh thuộc binh chủng Thiên Cơ (vũ nữ, cổ vũ sĩ khí toàn quân) để hầu hạ bên cạnh mẹ mình.
Sau khi an bài ổn thỏa, hắn quất ngựa rời đi.
Thiên hạ rộng lớn, Phong Lưu công tử ta đến đây.
Sau khi đi được một ngày hắn mới nhận ra, hắn là một tên mù đường, không biết phải đi đâu.
Nhà của hắn ở Trác Quận, nhưng Trác Quận gần kề với tỉnh thành nào thì hắn không rõ. Bất đắc dĩ, phải ghé vào quán trà hỏi đường.
Dáng người của hắn cũng không nhỏ, đã tiếp cận với đứa trẻ 12-13 tuổi, ở độ tuổi này, các công tử ca đã biết đi chơi thanh lâu. Hắn một mình một ngựa mà không cần người lớn đi cùng cũng là chuyện bình thường.
Sau dăm ba lần dò hỏi, hắn quyết định đi kinh đô Lạc Dương. Tại sao lại chọn Lạc Dương ? Đơn giản vì hắn muốn nổi danh ở đó, tranh thủ “nhận thân” với Hoàng thất.
Mất gần một tháng đi đường, hắn đã tới phụ cận thành Lạc Dương. Thành này rất lớn, từ tít ngoài xa cũng có thể nhìn thấy. Nhưng mà vẫn còn phải cần hơn nửa ngày đường nữa mới tới được chân thành.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, hắn quyết định tìm nơi nghỉ ngơi trước rồi mai lại đi. Đâu có biết được, cửa thành đóng lại là lúc nào, đến nơi mà cổng thành đã đóng lại, thì phải ngủ bên ngoài cửa thành. Chi bằng đi tìm nhà trọ rồi mai lại đi.
Trên dọc đường đến đây hắn cũng đôi ba lần gặp phải cường đạo, nói là cường đạo cho sang miệng vậy thôi chứ trong mắt hắn, đám cường đạo đó đến một tên giết một tên, đến hai tên giết cả đôi, không đáng nhắc tới. Tuy nhiên, lần đầu giết người cũng không tốt đẹp gì, hắn phải mất gần 1 tiếng đồng hồ để bình ổn lại tâm tình. Dù sao thì hắn cũng tự nhận mình là một người hiền lành, ít nhất cho đến khi hắn giết người.
Tìm được nhà trọ thì sắc trời cũng đã tối, hắn gọi dăm ba món ăn lót bụng rồi đi nghỉ. Ngày mai hắn còn có việc phải làm.
Sáng sớm hôm sau, hắn dậy từ sớm. Vệ sinh cá nhân, kể ra thời đại này cái gì cũng đơn sơ, ăn uống cũng chỉ có luộc hấp nướng quay.
Thời này, ăn uống không có điểm nhấn gì, chủ yếu là thức ăn sạch sẽ, không có chất bảo quản nên rất ngọt. Cũng không cần nêm nếm nhiều.
Súc miệng sáng sớm, hắn phải tự chuẩn bị muối, hòa tan vào cốc sau đó súc miệng. Lau mặt cho tỉnh ngủ, dắt ngựa rời đi. Hướng thẳng Lạc Dương tiến tới.
Hắn đi được một nửa đường thì thấy trên quan đạo có một đám người đang tụ tập bàn tán cái gì đó. Tính tò mò nổi lên, dắt ngựa tới gần xem xét thế nào. (quan đạo : thông đạo dưới chân núi)
Đám người này toàn bộ đều là văn nhân, nho nhã. Họ tụ tập xem một vị lão giả vẽ tranh sơn hà, nói là già nhưng cũng mới khoảng 50 thôi. 50 tuổi ở hậu thế cũng không tính là già lắm, nhưng ở thời này, như vậy đã là già rồi.
Ông lão này cử chỉ nho nhã, hành động dứt khoát mạch lạc. Hẳn là người trong nghề, vẽ tranh cũng đã đạt trình độ nhất định.
Bức tranh 2 màu trắng đen đan xen, như long phượng bay múa trên trời cao hòa quyện vào nhau, rất đẹp. Nhưng mà xem sắc mặt của ông lão vẫn rất đăm chiêu, dường như hắn cảm nhận được thiếu một cái gì đó mà tìm mãi không thấy được.
Lưu Bị cũng không phải người trong nghề, nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng theo hắn thấy, lão đầu này ở phương diện vẽ tranh ít nhất cũng đã đến hàng cao thủ, có thể đã đến cảnh giới tông sư cũng không biết chừng.
Chợt hắn nhận được một ít thông tin từ hệ thống đưa tới.
Hệ thống : “Chủ nhân có thể hối đoái mức tinh thông của các kĩ năng sinh hoạt Cầm – Kỳ - Thi – Họa tinh thông nếu ngài muốn.”
“Thật sao ? Vậy hối đoái tất cả đi, dù sao thì ta cũng có vô hạn tài nguyên nên chẳng tiếc.”
Hệ thống : “Hối đoái thành công, chúc mừng chủ nhân đạt đến cảnh giới đỉnh tiêm đại tông sư của Cầm – Kỳ - Thi – Họa.”
Có hệ thống thật tiện lợi.
Lưu Bị lần nữa nhìn về phía bức tranh sơn thủy của lão giả.
Lần này thì đã khác, hắn nhìn ra được lão giả thiếu cái gì trong bức tranh này. Thấy lão đầu đăm chiêu đến tội, hắn cũng muốn tiến tới chỉ điểm một hai, biết đâu lão đầu này có thể đột phá cảnh giới hiện tại cũng không biết chừng.
Nha, tìm cơ hội trang bức một chút cho cuộc đời đỡ buồn tẻ a. Rắm thúi lẩm bẩm một chút, hắn khẽ lách người qua đám văn sĩ, tiến tới gần hơn. Mấy người thấy có một cậu nhóc lách vào cũng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, vị tiểu ca này là công tử nhà ai mà lại đến tham dự muộn như vậy.
Lưu Bị vẫn mải miết lách người vào trong, khi vào gần đến nơi hắn thấy một tiểu cô nương ngồi ở phía sau lão giả, cô nhóc đảm nhận nhiệm vụ mài mực chấm bút cho lão đầu.
Tiểu cô nương như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn thấy Lưu Bị, thấy hắn cũng đang nhìn mình, cô nàng cười một cái, để lộ hàm răng trắng muốt dưới bờ môi hồng xinh xắn. Thật là một tiểu mĩ nhân, hắn cũng không ngần ngại, cười lại với nàng một cái. Tiểu cô nương ngượng ngùng, khẽ che má hồng quay đầu lại.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, lại nhìn về phía bức họa của lão giả. Thấy lão giả vẫn đăm chiêu suy nghĩ, hắn do dự một chút lên tiếng : “Ngài có thể thêm một vài con chim bay ra khỏi sườn núi, như vậy bức tranh sẽ thêm sinh động và không tẻ nhạt.”
Lão giả kinh ngạc một lát, sau đó như nhặt được cảm hứng, mừng như điên, lấy bút điểm thêm mấy cánh chim cho bức tranh. Mọi người cũng kinh ngạc, bức tranh như trở nên sống động hơn rất nhiều, cảm giác tựa như, đã tiến vào một cảnh giới mới, cảnh giới tối cao của hội họa.
Lão giả ngắm nhìn tác phẩm mới của mình một chút, hài lòng gật đầu. Sau đó quay lại, thi lễ thật sâu về hướng người mới chỉ điểm mình : “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, nhờ có tiên sinh mà ta đã bước được ra khỏi bình cảnh giam giữ bấy lâu nay, tiến thêm một bước vào cảnh giới đại tông sư.”
Lưu Bị ngớ người một chút, sau đó nhanh chóng tiến lên đỡ lấy lão giả. Hắn khẽ nói : “Tiên sinh không nên như thế, ta đâu có chỉ điểm gì được cho ngài, ta thấy bức tranh của ngài thiếu mất cái hồn của tự nhiên nên ta mới mạn phép lên tiếng bảo ngài điểm thêm mấy cánh chim để cho bức họa có được cái hồn.”
(như kiểu vẽ rồng mà không điểm mắt, khi điểm mắt xong, rồng sống lại bay lên trời. Ở đây cũng vậy, lão giả vẽ tranh sơn thủy mà thiếu đi tính sinh động ẩn chứa trong nó.)
Lão giả thi lễ xong ngước lên nhìn hắn, lão giả bị kinh ngạc rồi, mấy người xung quanh dường như vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc một thiếu niên 11-12 tuổi chỉ điểm cho một vị tông sư hội họa tiến nhập vào cảnh giới đại tông sư.