Chương 23: Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Không giống mấy người Tảo Nhi các nàng, nhân khẩu đơn giản, mấy hộ này đều có người già trẻ em phải ăn uống.

"Nếu không thì cõng cái gùi đi, không dùng tới cũng không sao, chỉ sợ muốn dùng lại không có." Tảo Nhi đề nghị.

Mấy hộ dân đều cầm sọt nhà mình đeo ở trên lưng, chỉ có nương Xuyên Tử là không có sọt, đành phải tay không mà đi.

"Không quan trọng, nếu có thể cầu được đồ, đại tẩu cứ bỏ vào sọt của ta, hoặc là Đại Nữu nhà ta cũng có thể cầm giúp tẩu." Hà Hoa nói.

Thương lượng xong xuôi, một đám người mang theo tiền, trùng trùng điệp điệp lại ra khỏi sơn động, đi về phía chỗ Phương Tiên Nhi.

Sắc trời đã tối, Thịnh Quân vốn dĩ đã sắp nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên lại nghe thấy động tĩnh, lúc này mới nhìn thấy một đám người cổ đại đang đi về phía này, dáng vẻ khí thế dào dạt.

Người nhiều hơn nàng vẫn còn có chút sợ hãi, dù sao ai cũng không dám cam đoan bên trong có người xấu hay không, nhưng nhìn thấy Tảo Nhi cũng ở trong đội ngũ, Thịnh Quân cảm thấy an tâm hơn một chút, hai người đã giao tiếp mấy lần, nàng cảm thấy nhân phẩm của đối phương vẫn rất đáng tin cậy.

Các cổ nhân dựa theo lệ cũ, vừa tới đầu tiên là thành kính quỳ lạy dập đầu.

Tiếp theo, Tảo Nhi mở miệng: "Phương Tiên Nhi, lại phải quấy rầy người, gần đây chúng ta đều không tốt lắm, thiếu ăn thiếu uống, có lẽ là phải thường xuyên tới đây cúng bái ngài, còn cầu ngài gánh vác nhiều một chút."

Thịnh Quân nghe hiểu, ý của nàng ấy là muốn thường xuyên tới đây bỏ tiền mua đồ.

"Xin bỏ tiền vào!" Mua đồ tốt, nàng giơ cao mì ăn liền hoan nghênh!

Tảo Nhi cười nói: "Phương Tiên Nhi đây là đã đồng ý."

Nhân tài!

Thịnh Quân khiếp sợ nhìn Tảo Nhi, không nghĩ ra đối phương làm sao nghe ra được nàng đồng ý từ bốn chữ lạnh như băng này.

"Trước kia các ngươi chưa từng nhét tiền cho Phương Tiên Nhi, có thể ném một ít tiền thử xem." Tảo Nhi quay đầu nói với đám người nương Xuyên Tử.

Nói như vậy cũng là vì muốn xua tan lo lắng của mọi người, dù sao thì Tảo Nhi cũng không thể cam đoan, Phương Tiên Nhi nhiều lần đều nguyện ý cho các nàng đồ ăn đồ uống. Lỡ như cầu Phương Tiên Nhi vô dụng, cũng sẽ có đường sống khác.

"Vậy ta thử trước đi, nên làm thế nào đây?"

Nương Xuyên Tử từ dưới đất bò dậy, đi về phía trước một bước, khẩn trương xoa xoa góc áo. Trước đó nàng ấy chỉ nghe người ta nói về Phương Tiên Nhi, trong lòng có chút rụt rè, cũng không dám đi về phía này. Bây giờ cũng là muốn kiếm miếng ăn cho Xuyên Tử nên mới to gan tới đây.

"Thẩm, người đi tới trước mặt, ném tiền vào trong hộc bỏ tiền kia, trước tiên ném một văn vào thử." Tảo Nhi dạy nàng ấy.

Nương Xuyên Tử khẩn trương đi đến trước mặt Thịnh Quân, móc ra một văn tiền nhét vào hộc bỏ tiền. Nhét xong, nút trên thân máy bán hàng liền sáng lên ánh sáng, làm nàng ấy giật mình, theo bản năng lui về sau hai bước.

Tảo Nhi tới đỡ lấy nàng ấy, giải thích: "Đây là pháp thuật của Phương Tiên Nhi, thẩm phải dùng ngón tay đụng vào một cái, để nó biết thẩm không có tâm tư xấu, nó mới có thể sẽ cho thẩm đồ vật."

Cách nói này mới mẻ, không ngờ tiểu cổ nhân lại còn nhằm vào trình tự lựa chọn sản phẩm, trong đầu bổ sung một lời giải thích hợp lý, Thịnh Quân nghe xong khóe miệng giật giật.

Nhưng nương Xuyên Tử lại tin là thật, trong lòng mặc niệm trong bụng mình không có ý xấu, sau đó mới ấn vào nút mì thịt bò cay.

Thịnh Quân nhanh chóng phản ứng lại, ném một gói mì vào hộc lấy hàng, đèn trên nút ấn tắt.

"Thẩm, Phương Tiên Nhi đây là cho thẩm đây, ở phía dưới lấy là được!" Tảo Nhi vui mừng nói.

"Cái này, cái này cho ta?"

Nương Xuyên Tử không dám tin ngồi xổm xuống, đưa tay ra vào hộc lấy hàng, quả nhiên lấy được một cái bọc giấy, mở ra một góc nhìn, chính là bánh mì mà Tảo Nhi cầm lúc trước!

Cái này cũng quá nhanh, hơn nữa thật sự không có làm khó dễ người khác, Phương Tiên Nhi quả nhiên thoải mái như Tảo Nhi nói. Có độ lượng như vậy, về sau nó nhất định có thể tích được đại công đức, biến thành Đại Phương Kim Tiên Nhi!

"Hiện tại lương thực quý giá như vậy, Phương Tiên Nhi thật sự đã cho chúng ta đại ân, ta muốn đem toàn bộ số tiền này cúng lên!" Nương Xuyên Tử đứng dậy, nhét toàn bộ sáu văn tiền còn lại trong tay vào chỗ bỏ tiền.

Phương Tiên Nhi không phụ sự mong đợi của mọi người, lại lần nữa sáng lên pháp quang.

Lần này nương Xuyên Tử đã có kinh nghiệm, vội vàng chọc ngón tay lên một chùm ánh sáng, lần này chọn chính là món bò hầm nước béo.

Bánh mì nhanh chóng rơi xuống, nhưng ánh sáng vẫn chưa tắt, nương Xuyên Tử cũng cảm nhận được tâm trạng mơ hồ của Tảo Nhi trước đó, không ngừng chọc tới chọc lui trên quả cầu ánh sáng kia.