Nàng ấy còn không giống Tảo Nhi, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ, cứ thế nhấn một lần tất cả mì vị, nước điện giải cũng không buông tha.
Thấy lần này nhiều người, Thịnh Quân không đưa thêm mì cho nương Xuyên Tử nữa, chỉ thêm một chai nước điện giải.
Đồ vật liên tục không ngừng rơi xuống, nương Xuyên Tử nghe tiếng "cạch cạch" kia, cảm thấy tựa như nhạc tiên.
Lại mò vào hộc lấy hàng một cái, đống bánh mì chất đầy, lại còn có ống trúc, nương Xuyên Tử cầm ra ngoài, chất một đống nhỏ trên mặt đất.
Hà Hoa đứng ở phía sau nhìn thấy, vội vàng đẩy khuê nữ bên cạnh mình: "Đại Nữu, nhanh đi hỗ trợ đại bá nương của con đi!"
Năm nay Đại Nữu đã chín tuổi, nhưng cũng rất có tác dụng, đáp một tiếng liền chạy đi hỗ trợ. Đồ vật không tính là quá nhiều, tổng cộng sáu bao mì và hai ống trúc, hai người cầm hoàn toàn không có vấn đề, vì thế không để vào trong sọt của Hà Hoa.
Bên này nương Xuyên Tử xem như đã cúng xong, những người còn lại không kịp chờ đợi đã đi về phía trước, đều muốn cúng tiền cho Phương Tiên Nhi.
Một đám người mang theo vẻ mặt vui mừng, tiếp xúc với thuật pháp thần kỳ của Phương Tiên Nhi, cúng đến mặt mũi đỏ bừng.
Cuối cùng bên Hà Hoa được mười bao mì, hai ống nước. Còn có một hộ Lý gia được cấp nhiều hơn một chút, khoảng chừng mười lăm bao mì, ba ống nước. Tảo Nhi thấy vậy, nghĩ thầm trở về nói với người trong động của mình một chút, ngày mai phải qua đây một chuyến nữa, hiện tại các nàng tích ít hàng tồn nhất.
"Ăn trước những thứ này đi, đợi ngày mai mặt trời lên, có thể ra ngoài tìm thức ăn, làm sao cũng ứng phó được một trận!" Hà Hoa cao hứng nói.
Hiện tại bên ngoài loạn lạc, không tiện ra ngoài, cũng không có con đường kiếm tiền, tiền trong tay nhất định phải chậm rãi cúng lên mới được. Chỉ hy vọng tiền hương khói có thể để cho Phương Tiên Nhi phát lực, bảo hộ các nàng chống đỡ qua mùa đông là tốt rồi.
Một đám người lại bái lạy Thịnh Quân một vòng, cõng một đống lớn thức ăn trở về. Dáng vẻ hăng hái khi đi đường, quả thực giống như tướng quân thắng trận.
Tảo Nhi phất tay cáo biệt với mọi người, còn không quên nói phương pháp ăn cụ thể, sau đó liền đi vào trong động của mình.
Nàng ấy phấn khởi cả ngày, lúc này có chút mệt mỏi, định trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải ra ngoài bận rộn.
Mấy người Hà Hoa cũng trở lại sơn động nhà mình, những người chờ các nàng trở về trong động lập tức nghênh đón, bao vây các nàng. Cho dù là không tiện đứng dậy đi lại, cũng quăng ánh mắt tha thiết tới bên này.
Sau khi nhìn thấy túi giấy trong gùi của đám người, bọn nhỏ đều phát ra tiếng hoan hô, ngay cả Lưu Nhị Sơn cũng nhịn không được kêu một tiếng tốt!
Có những cái bánh mì này cứu mạng, bọn họ có thể chịu đựng được qua ngày mưa dầm, áp lực tìm thức ăn cũng không còn nặng như trước, còn có thể ăn được nhiều hơn một chút!
Buổi tối mọi người đều uống nước mì, tuy không chống đói nhưng cũng không nỡ ăn thêm một bữa, mọi người đều cất bánh mì đi, để ngày mai ăn tiếp.
Chỉ có nương Xuyên Tử chuyển bình sứ đến, dự định nấu mì cho Xuyên Tử bồi bổ thân thể. Những người khác thấy vậy, cũng đều vây lại hỗ trợ, thuận tiện xem quá trình nàng ấy làm những món ăn này.
Nước rất nhanh đã được đun xong, nương Xuyên Tử nhớ lại cách làm của Tảo Nhi, trước tiên đổ ba phần nguyên liệu nhỏ trong túi giấy vào trong nước, một mùi thơm kỳ lạ nhanh chóng bay ra từ trong bình, khiến cho tất cả mọi người đều nuốt nước miếng.
Đại Nữu có khứu giác nhạy bén, ngửi ngửi liền kêu lên: "Đại bá nương, canh này khác với canh Đại Ngưu ca bưng tới!"
Nương Xuyên Tử nhìn bình, hình như không quá giống, nàng ấy nhớ rõ Đại Ngưu bưng cái nồi kia màu sắc đậm hơn một chút, cái này của nàng ấy nhạt nhẽo hơn không ít.
Thấy thời gian đã đến, Xuyên Tử Nương liền theo như lời Tảo Nhi nói, ném bánh mì vào trong nước.
Đang khẩn trương nhìn chằm chằm bình, Xuyên Tử vẫn luôn mê man trên mặt đất bên cạnh bỗng nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng bắt đầu gọi nương.
"Xuyên Tử, nương ở đây!" Nương Xuyên Tử nhanh chóng đi qua sờ sờ trán của hắn, cảm thấy không sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ một giây sau, nàng ấy liền nghe Xuyên Tử mồm miệng không rõ ràng mà lẩm bẩm: "Nương, có phải con sắp chết rồi hay không... Làm sao, làm sao còn có thể ngửi được mùi canh gà vậy ạ?"
Nương Xuyên Tử nghe xong tức đến váng đầu, cũng không đoái hoài tới tiểu tử này còn bệnh, dùng sức đánh miệng hắn, hướng bên cạnh phi mấy ngụm, hung hăng nói: "Nói bậy bạ gì đó, con thật đúng là quỷ tới tìm ta đòi nợ!"