Cáo biệt Phương Tiên Nhi, Tảo Nhi cõng bánh mì thắng lợi trở về.
Nàng ấy trở lại trong động, liền gọi Đại Ngưu tới hỗ trợ phát đồ cho các nhà, mọi người vừa thấy tiền cung phụng Phương Tiên Nhi vậy mà thực sự có được đồ ăn, tất cả đều hưng phấn không thôi.
"Từ nay về sau ta không tin thần phật, cũng không bái thần phật, chỉ tin Phương Tiên Nhi của ta!" Nương tử Trương gia nhìn túi giấy trong tay nói.
Những người khác rất tán thành, tục ngữ nói có sữa chính là mẹ, theo tình huống trước mắt của bọn họ, có thể cho ăn chính là Thần Tiên thật sự.
Bận rộn một hồi, đều cất đồ vật đi hết rồi, Tảo Nhi lại gọi muội tử tới, cho nàng ấy nếm nước đường Phương Tiên Nhi cho.
"A tỷ, cái này ngon quá, tỷ cũng uống chút đi!" Hạnh Nhi hạnh phúc nheo mắt lại, lại đưa ống trúc tới bên miệng Tảo Nhi, để cho nàng ấy cũng uống.
Tảo Nhi sờ đầu nàng ấy: "Ngoan, tỷ tạm thời không uống, tỷ cầm đi chia cho Thúy Thúy các nàng một ít."
Nàng ấy vừa lấy được một ống nước đường từ chỗ Phương Tiên Nhi, cái ống trước đó này chia cho mọi người uống.
Làm xong việc vặt, Tảo Nhi cầm một bao mì, ra cửa quẹo đến động của bọn Lưu Nhị Sơn.
Động bên này lớn hơn mấy người Tảo Nhi một chút, người cũng ở nhiều hơn, ở gần cái động này còn có một cái sơn động nhỏ hơn, trong hai cái động tổng cộng có ba đại hộ đang ở. Các lão nhân ở trong một cái động nhỏ có ánh sáng tốt, còn lại thanh niên trai tráng dẫn theo nhi nữ thì ở cùng một chỗ, tránh cho đứa nhỏ ầm ĩ đến lão nhân nghỉ ngơi, chỉ vào ban ngày cùng nhau ăn cơm là được.
Không có cách nào, điều kiện chính là như vậy, kết nhóm sinh hoạt cũng không có nhiều chú ý.
Lúc này trong động lóe lên ánh lửa yếu ớt, bầu không khí cũng rất nặng nề, mọi người đang chia thức ăn và mì mà Đại Ngưu vừa bưng tới, canh này vừa mới pha một lần nước, trong đó nửa nồi bưng qua cho các lão nhân.
Lưu Nhị Sơn suy yếu ngồi dựa vào vách núi, tức phụ của hắn đang cầm bát đút canh cho hắn.
Tảo Nhi nhìn hai lần, thầm nghĩ Nhị Sơn thúc có thể ngồi dậy, hẳn là bệnh tình đã khá hơn rồi, cảm thấy cũng rất vui vẻ.
Nàng ấy bước nhanh qua, Lưu Nhị Sơn nghe thấy động tĩnh, cau mày nhìn nàng ấy: "Chớ đứng quá gần ta, đừng để cho bệnh khí trên người ta lây sang cháu."
Tảo Nhi suy nghĩ một chút, nghe lời dừng bước, hướng về phía Lưu Nhị Sơn quơ quơ túi giấy trong tay: "Nhị Sơn thúc, vừa rồi Đại Ngưu có nói với thúc chuyện của Phương Tiên Nhi chưa ạ?"
Lưu Nhị Sơn gật đầu, thở dài: "Đã nói rồi."
Tâm tình của hắn lúc này có chút phức tạp, ban đầu khi biết chuyện thì báo mọi người rời xa phương quái kia, kết quả trời đổ mưa, hắn còn ngã bệnh, một đám người chịu đói chịu lạnh mấy ngày, cuối cùng vẫn là lấy đồ ăn từ chỗ phương quái.
Thứ đó không hổ là thức ăn của yêu quái, chỉ một ngụm canh đã thơm không giống phàm phẩm.
Tảo Nhi ném bọc giấy trong tay cho hắn: "Nhị Sơn thúc, con vừa đi tìm Phương Tiên Nhi một chuyến, con cảm thấy nó hẳn là một thứ tốt, chỉ cần chịu lấy tiền cung cấp cho nó, thật sự đối tốt với nó, nó cho đồ ăn vô cùng thoải mái!"
Lưu Nhị Sơn nhận lấy túi giấy, mở ra xem, bên trong chính là bánh mì mà Đại Ngưu từng đề cập tới, nhìn kiểu dáng trắng tinh mới lạ.
Hắn do dự một chút nói với Tảo nhi: "Cháu cẩn thận nói cho ta nghe một chút."
Những người khác trong động cũng đều tiến đến xung quanh ngồi xuống, vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.
Tảo Nhi liền kể từ lần đầu tiên đi tìm Phương Tiên Nhi, nói đến chuyện vừa rồi nàng ấy đưa mười văn tiền, Phương Tiên Nhi vui vẻ trực tiếp đưa cho mười mấy gói bánh mì.
Nghe đến đó, Lưu Nhị Sơn hoàn toàn ngồi không yên, vội vàng hỏi: "Phương Tiên Nhi quả thật cho mười gói bánh mì?"
Những người khác trong sơn động cũng trở nên sốt ruột, chăm chú nhìn Tảo Nhi, không dám chớp mắt.
Tảo Nhi gật đầu: "Thật đó, bánh mì đã lấy về trong động của chúng ta, sau đó ta mới tới đây nói với các ngươi việc này. Các ngươi nếu không cũng mang chút tiền, cùng ta đi tìm Phương Tiên Nhi thử xem?"
Mấy nhà trốn vào trong núi, tình huống hẳn là đều không khác nhau lắm, trong tay hẳn là đều còn chút tiền dư do không mua nổi lương thực mới còn dư lại.
Lúc đó còn tưởng rằng tiền này coi như bỏ phế ở trong tay, không thể mua đồ ăn không thể mua đồ uống, ai có thể nghĩ tới bọn họ còn có thể có tạo hóa như vậy đâu chứ?
Mấy gia đình trong động lập tức lục lọi.
"Đương gia, vậy ta lấy trước mười đồng tiền thử xem?" Tức phụ Lưu Nhị Sơn - Hà Hoa lấy từ trong bao quần áo ra đếm mười văn tiền, sau đó quay đầu nhìn về phía nương Xuyên Tử ở bên cạnh: "Đại tẩu, tẩu có đi không?"
"Đi, chắc chắn đi, Xuyên Tử nhà chúng ta mới được cứu sống không bao lâu, phải ăn chút đồ ngon mới có thể chống đỡ được!" Nương Xuyên Tử cũng cầm tiền đứng lên.
"Đúng rồi, chúng ta phải biếu thêm chút tiền để cầu Phương Tiên Nhi, còn có lão nhân trong động bên cạnh nữa."