Chương 3: CHƯƠNG 2: Tuổi thơ đáng buồn- Liệu có gặp nhau

Ở 1 nơi nào đó. Mọi người đều nhìn thấy 1 căn biệt thự hoàng tráng vô cùng nhưng bên trong lại là 1 không khí nặng nề và lạnh ko tả nổi.

- Tôi ko tin mẹ tôi chết. Lời các người đều là giả dối hết- Một cậu bé chỉ khoảng 10t hét lên đầy bi thương trong 1 căn phòng lớn.

- Cậu... cậu chủ, xin cậu hãy bình tĩnh và chấp nhận điều đó. Nếu phu nhân còn sống sẽ ko vui đâu.  Quản gia an ủi cậu chủ của mình. Có vẻ như lão quản gia rất sợ cậu thì phải nên trong lời nói có chút dè chừng. Cậu bé liền dừng hoạt động đập phá đồ của mình lại( mới 10t mà ghê thật -.-)

   Có vẻ như cậu bé rất quý người mẹ của mình thì phải nên mới kích động khi biết mẹ bị tai nạn mà qua đời. Cậu bé đó chính là hắn. Từ nhỏ đã bị một cú sốc lớn như vậy, liệu hắn sẽ rơi vào tuyệt vọng mãi mãi hay có 1 điều kì diệu gì đó đến với hắn.

----Cùng lúc đó----

   Trong 1 căn nhà lớn trông rất đẹp nhưng bên trong cũng như ngôi nhà kia, ko hề có cảm giác gì của gia đình cả

- Mày khóc cái gì. Còn ko mau ra khỏi nhà của tao. Tao ko hoan nghên mày.- Những lời nói thô tục cứ phát ra từ 1 người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt nói với một bé gái 9t trông rất khổ sở

   Đứa bé đó ko ai khác chính là nó. Còn người đang chửi nó kia chính là mẹ kế của nó. Nó đang lặng yên mà suy nghĩ:" Ko sao, mẹ đang muốn mình tự lập sớm mà, vậy là mẹ kế có thương mình"

   Nó ngước mặc lên nhìn mẹ kế nó mà chợt nước mắt lăn dài trên gò má nhỏ của nó. Nó thật sự rất nhớ mẹ ruột nó, nó luôn tò mò mẹ nó trông như thế nào nhưng bác quản gia ko cho nó nhắc đến mẹ mình trước ba và mẹ kế mình nên nó cũng ko dám hỏi vì mẹ kế nó rất ngiêm khắc. Người đàn bà kia nhìn nó khinh bỉ nói:

- Mày mau đi đi, đừng phá hạnh phúc của gia đình tao nữa.

" Đừng phá hạnh phúc của gia đình tao nữa"

" Đừng phá hạnh phúc của gia đình tao nữa"

" Đừng phá hạnh phúc của gia đình tao nữa"

   Câu nói đó luôn văng vẳng bên tay nó. Nó cười tự giễu mình. Bà ấy vừa mới nói gì cơ, phá vỡ hạnh phúc gia đình của bả ư. Nực cười, chính bả mới là người phá hạnh phúc gia đình của người khác mới đúng. Nó nghĩ mình chẳng có tội lỗi gì mà phải chịu áp lực thế này cơ chứ. Quá mệt mỏi, nó quyết định sẽ ra đi như lời bà ta nói khiến bà hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười nửa miệng. Nó cứ bước mà ko biết mình đang đi đâu.

   2 hoàn cảnh khác nhau, 2 tiếng nói khác nhau. Liệu có gặp được nhau và cùng nhau thay đổi cái được gọi là định mệnh đã được sắp đặt sẵn hay ko...