Chương 4: Chương 3: Người mang lại hy vọng cho tôi(Phần 1)

--Lời kể của hắn--

   Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm nặng trong 1 thời gian dài. Trong lúc tôi dần rơi vào tuyệt vọng thì em xuất hiện. Một cô bé nhỏ nhắn ko có gì đặc biệt nhưng đối với tôi em  giống như một thiên sứ giáng trần để cứu vớt cuộc sống của tôi. Em chẳng xinh đẹp như ai nhưng em lại có 1 nét đẹp hồn nhiên, ngây thơ mà tôi đang tìm kiếm. Thứ khiến tôi đặc biệt chú ý đến em là tính cách lạc quan và mạnh mẽ của em. Khi em xuất hiện tôi đã cho người điều tra về em và chỉ biết rằng em đã bị ngược đãi nặng nề từ nhỏ. Em, cô bé mới 9t đã bị chính gia đình mình bỏ rơi một cách tàn nhẫn, tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay em. Tôi và em gặp được nhau ở 1 cánh đồng hoa lavender.

  Tôi đang nằm trên bãi cỏ trống trong cánh đồng thì em bỗng xuất hiện.

- Anh gì ơi, anh đang làm gì vậy- Em cất giọng nói của mình, 1 giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi phải đơ mất mấy giây

- Biến- Tôi trả lời bằng giọng nói vô cảm

- Anh đừng lo, em ko phải mấy người xấu xa như trong nhà anh đâu-Em ngồi xuống bên tôi và trả lời khiến tôi ngạc nhiên, lúc ấy tôi đã suy nghĩ em thật sự là ai, sao lại biết được truyện của gia đình tôi. Tôi nhìn em bằng ánh mắt dò xét. Có vẻ em cảm nhận được ánh mắt của tôi nên em quay lại và nở 1 nụ cười tươi khiến tim tôi lỡ nhịp.

   Sau khi cười liền quay đi khiến tôi có chút hụt hẫng, khi quay đi em liền luyên thuyên đủ truyện nào là em đã xa mẹ từ nhỏ và tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất mà ko cần biết người ngồi bên mình có nghe hay ko.

  Rồi ngày nào em cũng ra cánh đồng đó rồi luyên thuyên mọi điều với tôi mặc dù em biết tôi ko thèm nghe. Cứ thế thời gian trôi qua, ngày nào em cũng đến để trò chuyện với tôi, dần dần tôi cũng quen với sự có mặt của em. Điều đó khiến tôi ngày nào cũng mong ngóng tới cánh đồng hoa ko chỉ là để ngắm cảnh mà còn là sự mong chờ để gặp em, tôi thật sự ko hiểu đó là cảm giác gì nữa, lúc nào cũng muốn được bên cạnh em. Nhưng bỗng 1 ngày, tôi ra cánh đồng hoa mà ko gặp em... Hôm sau, hôm kia tôi đều đến cánh đồng mà ko hề thấy em khiến tôi bấn loạn mà đập phá đồ đạc như ngày mẹ tôi ra đi(anh nhà ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa à lộn phải là anh nhà ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa). Tôi đã cử người đi khắp nơi để tìm em nhưng vẫn ko tìm thấy. Thứ duy nhất tôi tìm thấy là chị của em. Tôi tiếp cận cô ta để có được thông tin về em nhưng vẫn chỉ là con số 0 tròn trịa, từ đó tôi trở thành 1 con người lạnh lùng và vô cảm. Từ ngày em đi tôi mới biết được rằng tôi đã mắc phải lưới tình của em quá dễ dàng, chỉ vì nụ cười đó, tính cách đó mà bức tường tôi xây lên để cố gắng cô lập mình với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn sụp đổ. Em đến bên tôi giống như 1 trò chơi cho tôi 1 điểm đến, điểm đến ấy cướp mất trái tim tôi và bắt tôi phải tìm cho ra dù gợi ý chỉ là vết bớt hình trái tim bên vai trái của em mà thôi. Làm sao để tôi gặp lại em đây, tôi muốn gặp em và... ko muốn bị mất em một lần nữa...