Chương 39: Cao Thủ

Người dịch: Whistle

"Lão Thái!"

Gã mập quan sát xung quanh nội viện một vòng rồi nhìn về phía lão già đang mặc trường sam màu xám ở bên cạnh, nói:

"Ngươi có chắc là hai con đàn bà kia ở nơi này không?"

"Ừm." Lão già gật đầu, trong cặp mắt tam giác lộ ra vẻ u ám:

"Mùi máu còn chưa biến mất, nơi này lại chất đầy thảo dược, vừa lúc thuận tiện cho hai người đó chữa thương."

"Còn muốn chữa thương?" Người trẻ tuổi ở bên phải cười gằn:

"Lục gia , sau khi bắt được người có thể đừng hành động vội được không, tiểu đệ muốn. . ."

"Hắc hắc!"

"Có thể." Gã mập nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hai con tiện nhân, không hảo hảo chơi nát các nàng, để các nàng sống không bằng chết thì khó giải mối hận trong lòng ta."

Trong lúc nói chuyện, người trẻ tuổi đã vọt tới trước cửa, hung hăng đạp một cước lên cánh cửa phòng.

"Bành!"

Cánh cửa mở ra, lộ ra Mạc Cầu đang ở bên trong, sắc mặt kinh hoảng.

"Ta. . . Ta là đại phu ở nơi này!" Thân thể hắn rút lại, chân liên tiếp lui về phía sau, mở miệng nói:

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Đại phu?" Người trẻ tuổi sững sờ, vốn định vả cho một phát vậy mà lại dừng tay, quay đầu quát:

"Lão Thái, đồng hành của lão nè!"

"Ừm." Lão già híp mắt tới gần, nhìn Mạc Cầu hỏi:

"Chàng trai trẻ, hai ả nữ nhân vừa mới vào đây đã đi đâu rồi?"

"Nữ nhân gì?" Mạc Cầu vẻ mặt mờ mịt:

"Ta không biết à."

"Không biết sao?" Sắc mặt lão già trầm xuống, mũi của lão ta nhẹ nhàng ngửi xung quanh, cười lạnh thành tiếng:

"Thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thằng nhóc dối trá, đừng có lục tìm trong phòng này nữa, hai người đó ở đông phòng!"

"Ồ?" Người trẻ tuổi hồi này đang lục tung căn phòng này liền nhướng mày, lập tức đá cho Mạc Cầu một cước:

"Còn ở trong phòng này thắp đèn dầu, đây là đang giở trò với bọn ta sao!"

Mạc Cầu thân thể nghiêng về phía trước, dưới chân lảo đảo đi vào trong viện, suýt chút nữa thì ngã nhào trên đất.

Lão già này nói không sai.

Liễu Cẩn Tịch và Văn Oanh đang giấu ở đông phòng, nhưng mà chỉ một lát sau liền bị tên thanh niên này bắt ra.

Đối mặt với ba tên nam tử hung thần ác sát, sắc mặt các nàng trắng bệch, mắt lộ vẻ kinh hoảng, tê liệt ngã xuống đất, run lẩy bẩy.

"Lục gia!" Người trẻ tuổi nhìn xem tướng mạo xinh đẹp của hai nàng, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, hai tay xoa đi xoa lại:

"Ta ăn con nha hoàn này trước nha."

"Ba. . . Ba vị tráng sĩ." Lúc này, Mạc Cầu run rẩy đứng ở trong sân bỗng nhiên mở miệng, âm thanh nhỏ bé:

"Chuyện nơi này không liên quan gì đến ta, có thể hay không. . . Có thể để ta đi trước được không?"

Lời vừa nói xong, sắc mặt của mấy người trong sân liền thay đổi.

Ba người mập mạp đương nhiên là khinh thường, xem thường, hai nữ thì là không cam lòng, tuyệt vọng, nhưng lại tràn ngập bất đắc dĩ.

Ở trong mắt các nàng, Mạc Cầu chỉ là một gã đại phu tay trói gà không chặt, đối mặt với ba tên tội phạm hung thần ác sát này không hề có lực hoàn thủ.

Làm ra lựa chọn như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng trong lòng khó tránh khỏi có phần thất vọng.

Mạc Cầu lại cúi đầu, nói xong câu đó thì không rên một tiếng, giống như không còn mặt mũi nhìn xem người khác.

"Nể tình người là một tên đại phu, cút đi!" Mập mạp khinh thường cười lạnh, tay vung xuống, ra hiệu có thể rời khỏi.

Loại người này hắn đã gặp nhiều rồi.

Đừng nói là không quen không biết, liền xem như là thân như huynh đệ, phu thê, lúc đại nạn lâm đầu cũng chỉ sẽ lo bản thân mình mà thôi.

"Đa tạ, đa tạ!" Mạc Cầu vội vàng gật đầu nói tạ, chạy chậm về phía đại môn.

Lão già đứng chắp tay ở cách đó không xa, nhìn xem bóng lưng của Mạc Cầu, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Thật sự là hạnh lâm sỉ nhục. . . Lục gia cẩn thận!"

Mới vừa nói được một nửa, hắn bỗng nhiên liền hô to một tiếng, hai mắt trừng lớn, giống như nhìn thấy cảnh tượng khó tin gì.

Khi Mạc Cầu chạy về phía đại môn, vừa lúc đi ngang qua vị trí trung tâm giữa tên mập và gã thanh niên.

Vừa mới lướt qua bên cạnh hai người họ, mất hút trong phạm vi tầm mắt của đối phương, nét mặt của hắn liền thay đổi.

Từ hoảng hốt lo sợ, biến thành âm trầm lãnh túc, giống như đã thay đổi một người.

Đồng thời, hai tay đột nhiên chuyển động.

Như Linh Yến giương cánh, động tác nhẹ nhàng thư giãn, như Linh Yến vút không, tốc độ cực nhanh.

Chậm và nhanh, vào giờ phút này lại hình thành một loại cân đối hoàn mỹ, lão già nhìn thấy cảnh tượng này thì lại hãi hùng khiếp vía.

Sát ý!

Mạc Cầu tay trái nhẹ nhàng lắc một cái, thanh thiết mộc kiếm đang giấu ở trong tay áo đột nhiên xuất hiện, chỉ là đâm nhẹ một cái liền xuyên qua cổ họng của tên thanh niên, sau đó rút ra như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tụ Lý kiếm!

Đoản kiếm trong tay phải lại cấp tốc vung ra, âm thanh xé gió còn văng vẳng bên tai, những vết kiếm lạnh lẽo đã lao về phía tên mập.

Yến Tử Phân Thủy!

Một hơi thất thiểm!

Phân Ảnh kiếm là kiếm pháp dành cho phái nữ, bất thiện cương mãnh, tinh thông linh xảo, mau lẹ,là sát chiêu khi bộc phát ở cự ly gần, liền coi như là cao thủ Đoán cốt, Mạc Cầu cũng không tin là đối phương có thể né được.

Mập mạp thân hình vụng về, tự nhiên sẽ tránh không được.

Hắn cũng không có tránh.

"A!"

Một tiếng hét vang lên, dưới sự kích thích của sát ý, tên mập cúi đầu xuống, đồng thời vươn tay phải ra sau.

Hắn lựa chọn dùng tay để bảo vệ cổ họng.

"Phốc!"

Đoản kiếm đâm xuyên mu bàn tay, hơn nữa còn chém đứt một lỗ tai, và để lại hai vết trên má của tên mập này.

"XÌ.... . ."

Kiếm ảnh lóe lên rồi biến mất, tân thể Mạc Cầu kéo căng, điên cuồng lùi lại phía sau, tránh khỏi cánh tay đang vung vẩy.

Làn dan của tên mập cứng đến đáng sợ, hắn đã dùng tới Long Xà Kính, vậy mà cũng còn cảm thấy phí sức.

Giống như đao cùn cắt da hổ, mỗi lần tiến lên một tấc, đều gian nan không lưu loát.

Đương nhiên.

Hắn đột nhiên tập kích, cũng không phải là không có hiệu quả.

"A!"

Mập mạp che mặt kêu thảm, ngửa mặt lên trời gào thét, năm ngón tay toàn là máu, trên hai gò má có đường vạch dữ tợn, một con mắt cũng bị cắt ra.

"A!"

"Con mắt của ta! Con mắt của ta!"

Trong tiếng rống giận dữ, thân thể của tên mập này lắc lư, lấy một loại tốc độ không giống như hình thể của hắn lao về phía Mạc Cầu.

Quan sát từ xa sẽ thấy như một con gấu hung dữ đang nổi giận, dang tay bao trùm cả một vùng rộng lớn rồi vồ về phía trước.

"Đi chết đi!"

Mạc Cầu biến sắc, vội vàng né sang một bên.

Lại không nghĩ rằng thân thể của tên mập cũng đột nhiên thay đổi, trong lúc đang lao với tốc độ nhanh như vậy mà còn có thể chuyển hướng rồi đánh ra một chưởng.

Chuyển hướng đột ngột cũng không hắn hưởng gì đến hắn, ngược lại còn có thể mượn lực bộc phát.

Bộ pháp?

Trong đầu Mạc Cầu bỗng nhiên hiện ra ý nghĩ này, cánh tay to lớn của đối phương đã tới gần.

Chưởng thế hung mãnh, lực đạo như núi, da thịt trên bàn tay kéo căng, giống như bạch ngọc.

Rất rõ ràng, đây là một loại chưởng pháp không tầm thường.

"Hừ!"

Mạc Cầu rên lên một tiếng, mắt thấy không tránh được liền giẫm xuống đất một cái, sức lực toàn thân đột nhiên tụ lại.

Lực lượng phóng tới chân trái đầu tiên, rồi mượn lực chấn động lại tuôn về hướng tay phải, Yến Tử Phân Thủy cũng xuất hiện rất nhanh.

Long Xà Kính!

Một hơi thất thiểm!

"XÌ...!"

Mũi kiếm sắc bén dưới sự gia trì của Long Xà Kính đâm thẳng vào bàn tay của tên béo, nhưng một cỗ cự lực cũng đánh tới chỗ hắn.

Sức mạnh của cỗ lực lượng này mạnh hơn những gì hắn nghĩ.

"Bành!"

Mạc Cầu thân thể chấn động, cổ họng ngòn ngọt, toàn bộ cơ thể đã bay lên khỏi mặt đất, rơi ra xa mấy mét.

Đoản kiếm cũng cắm vào trong lòng bàn tay của gã béo này.

"A!"

Tên mập bị đâm xuyên bàn tay nên không dễ chịu cho lắm, kêu thảm rút đoản kiếm ra, lại lần nữa đánh tới.

Trong miệng còn liên tục gào thét:

"Tiểu súc sinh, lại dám đánh lén ta, chết đi!"

Mạc Cầu giãy dụa đứng dậy, hai tay vung lên, mấy chuôi Thiết mộc kiếm lấy Tụ Lý Kiếm chi pháp liên tục bắn ra.

Nhưng, chả có tác dụng gì!

Mập mạp da thô thịt thô, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên liền đánh bay hết thiết mộc kiếm.

Lưỡi kiếm sắc bén thậm chí còn không thể làm bị thương đến da của hắn nữa là.

"Chết!"

Ba bước hóa thành hai bước vọt tới gần, mập mạp cười gằn rồi duỗi một bàn tay ra, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một làn khói màu đỏ.

Loại dược vật này còn cay gấp mấy chục lần bột tiêu đổ ập xuống, làm cho thân thể hắn cứng đờ.

Sau một khắc.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mập mạp một tay che mặt nhanh chóng lùi lại, trên mặt nước mũi, nước bọt chảy ròng ròng, con mắt càng không thể nhìn thấy gì, thân thể vừa đi vừa về đụng sầm vào bức tường.

Gã này da thô thịt thô, gân cốt cường tráng không giống người thường, còn có một thân võ nghệ, may mà hơi bị thiếu iot chút xíu.

Cho đến lúc này, Mạc Cầu mới thở phào nhẹ nhõm, giãy dụa đứng dậy nhìn về phía lão già kia.