Người dịch: Whistle
Đợi khi vợ chồng Cừu lão rời đi, Mạc Cầu vội vàng đóng cửa lại.
Trong tòa viện tử to lớn này, giờ chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi trơ trọi.
Nhìn ngó xung quanh một vòng, hắn nhảy mấy lần liền leo lên nóc nhà, từ trên cao nhìn về phía xa.
Sắc mặt lập tức thay đổi.
Ánh mắt quét qua, lửa cháy hừng hực từ thành tây lan ra khắp mọi nơi, cả tòa thành đỏ hồng như một cái lò lửa.
Tiếng la giết, tiếng thét chói tai mơ hồ truyền đến.
Đạo phỉ!
Trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu đạo phỉ đã xông vào trong thành, trong lúc cấp bách này, nha môn lại không thể chặn được bọn chúng.
Không biết bọn hắn đã vào thành bằng cách nào, nhưng rất rõ ràng, trước khi trời sáng, sự hỗn loạn này là không thể lắng lại.
May mắn là hiện giờ thành bắc vẫn được xem là nơi an toàn, chỉ cần có thể kiên trì đến khi hừng đông, chắc là sẽ không có chuyện gì.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu nhảy xuống mái nhà.
Hắn từ trong kho hàng lấy ra vải thô, dây gai, quấn lên tứ phía cánh cửa đại môn.
Còn tìm thêm mấy cây gỗ to chà bá đè lên cánh cửa.
Như thế vẫn chưa thể yên tâm, lại lấy thêm tấm ván gỗ, cây đinh, vá hết mấy chỗ lỏng lẻo trên cánh cửa.
Với hàng phòng ngự trùng điệp như thế này, xem như là hắn toàn lực bộc phát cũng chưa chắc có thể xông vào.
Ngược lại là tường viện. . .
Quét mắt nhìn bức tường cao gần hai mét, trên đó toàn là kim châm Quan Âm chưởng, chắc là không có vấn đề.
Thẳng đến lúc này, hắn mới hơi yên lòng một chút.
"A. . ."
"Cứu mạng, cứu mạng a!"
"Tha mạng!"
Tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa truyền đến, còn có tiếng những chậu cây bị vỡ, tiếng đánh nhau hỗn loạn vang lên.
Mạc Cầu sắc mặt trầm xuống.
Vậy mà tới nhanh như vậy!
"Cộc cộc. . ."
Còn chưa chờ hắn phản ứng lại, một vài tiếng bước chân dồn dập từ ngoài đường truyền đến.
Nghe thanh âm, sợ là không ít hơn năm sáu người.
"Bành!"
Có người đạp vài cái lên cánh cửa nhà kho, còn giận dữ la hét:
"Mở cửa!"
"Không muốn chết thì mở cửa ra nhanh lên, bọn ta chỉ cầu tài không cầu mệnh, đừng có mà không biết điều!"
"Chờ lão tử xông vào trong, lúc đó muốn cầu xin tha thứ thì đã trễ rồi!"
Mạc Cầu hai mắt co rụt lại, vô thức liền nắm chặt thanh đoản kiếm.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, cũng không cần phải e sợ gì khi đối mặt với mấy tên đạo phỉ này.
Nhưng mà hắn lại hít sâu một hơi, kìm nén sát ý trong lòng, từ từ tới gần đại môn:
"Tráng sĩ."
Mạc Cầu mở miệng: "Chỗ này là hiệu thuốc, là nơi chăm sóc cho người bị thương, ngoài cửa có viết, không có đồ gì cho các ngài lấy đâu."
"Hiệu thuốc? Đại phu?" Tiếng nói bên ngoài hơi dừng lại, mấy người này giống như đang xì xào bàn tán, sau đó có một người mở miệng, âm thanh trở nên rất nhẹ nhàng:
"Xin lỗi, nếu là đại phu thì thôi vậy, chúng tôi thay nhà khác!"
"Cáo từ!"
Nói xong, tiếng bước chân đã đi xa.
Đối phương thống khoái như vậy, ngược lại làm cho Mạc Cầu sững sờ, không nghĩ tới cái thân phận đại phu này lại có tác dụng như vậy.
Hắn lại không biết rằng.
Hoàn cảnh bên ngoài thành rất ác liệt, điều kiện sinh tồn còn rất kém, phát sốt một chút đều có thể muốn mệnh của bọn hắn.
Trong tình huống này, một vị đại phu có thể cứu được tính mạng thì đương nhiên là sẽ có được địa vị cao hơn, được người tôn kính.
Xem ra, mình chọn cái nghề đại phu này là đúng rồi, liền xem như là loạn thế cũng có thể dựa vào, có một số thời khắc còn dễ dùng hơn võ công.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng chạy ra hậu viện, phong kín luôn cả cửa sau.
Cửa sau đã nhiều năm không sử dụng, vừa rồi suýt chút nữa là quên luôn.
Đóng cửa sau xong, trong tình huống này đương nhiên là không thể ngủ được, nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, Mạc Cầu đã chuẩn bị sẵn một số biện pháp.
Bao gồm nạo thêm ba thanh Thiết mộc kiếm, phôi thêm lọ thuốc làm cay mắt mũi.
Đồng thời còn lấy ra một cái bẫy lớn đầy bụi được đặt ở nơi hẻo lánh của nhà kho, không biết đã bao lâu chưa được sử dụng.
"Thùng thùng. . . Thùng thùng. . ."
Ngay lúc hắn đang bận rộn, lại có một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
"Ai?" Mạc Cầu đột nhiên quay người, nói:
"Nơi này là hiệu thuốc, không có. . ."
Hắn còn chưa nói dứt lời, thì bị cắt ngang bởi một âm thanh quen thuộc: "Mạc đại phu, là chúng tôi!"
"Văn Oanh cô nương?" Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc:
"Sao cô lại tới đây vào lúc này?"
Sức phòng ngự của những gia đình giàu có vượt xa bình dân bách tính, huống chi còn có rất nhiều hộ viện.
Đặc biệt là Liễu gia, có đội hộ viện và đội hái thuốc của riêng mình, theo lý mà nói liền xem như gặp được đạo phỉ cũng không bị đột nhập dễ dàng như vậy.
"Không chỉ là ta, còn có tiểu thư nhà ta nữa." Âm thanh Văn Oanh ở ngoài cửa rất vội vàng, lên tiếng cầu xin:
"Mạc đại phu, xin hãy mở cửa để chúng tôi vào trong đi, sau lưng có mấy tên ác nhân đang đuổi giết chúng tôi!"
"Ác nhân. . ." Mạc Cầu hơi do dự một chút, liền vội vàng đi mở cửa, bận bịu một lúc mới đưa được hai nữ nhân này vào.
Dù có nói thế nào thì quan hệ của hắn và hai nữ nhân này cũng không tệ.
Đặc biệt là ngày hôm nay, đối phương mới vừa xin được cho mình cơ hội học tập tuyệt kỹ phi đao, cũng không thể thấy chết không cứu.
Tình huống của hai nữ nhân cũng này rất không ổn.
Văn Oanh thì đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu, quần áo bên sườn thì toàn là máu, hiển nhiên là bị ngoại thương.
Liễu Cẩn Tịch thì khí tức suy yếu, phải cần Văn Oanh đỡ mới có thể đứng lên, hai mắt vô thần.
Khó trách vừa rồi nàng chả nói câu nào.
"Đã xay ra chuyện gì vậy?"
"Có một đám đạo phỉ xông vào Vọng Giang lâu, đại khai sát giới, hộ vệ trong lâu căn bản không ngăn được bọn hắn." Văn Oanh hai mắt rưng rưng, nức nở nói:
"Chúng tôi vốn định chạy về phủ, lại không nghĩ trong phủ cũng gặp tập kích, gần đây cũng chỉ còn chỗ của Mạc đại phu."
"Vọng Giang lâu, Liễu gia." Mạc Cầu vẻ lộ nghiêm túc:
"Rốt cuộc là có bao nhiêu đạo phỉ, sao bọn họ dám động thủ ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ triều đình trả thù sao?"
"Đúng rồi, cô mau dìu Liễu tiểu thư vào trong phòng đi, ta đi đóng cửa lại đã!"
"Ừm." Văn Oanh liên tục gật đầu, cố nén đau đớn dìu Liễu Cẩn Tịch bước vào phòng.
"Là nội thương." Mạc Cầu đóng cửa lại lần nữa, trở về phòng bắt mạch cho họ, sắc mặt nghiêm túc:
"Khí lực thật lớn!"
Hắn biết Liễu Cẩn Tịch cũng có học võ, mặc dù không mạnh, nhưng cũng là Luyện Bì, hơn nữa trên thân còn có một bộ hộ giáp, thế mà cũng bị đánh thành như vậy.
Thủ đoạn như thế này, Mạc Cầu tự hỏi liền xem như hắn toàn lực ứng phó cũng không làm được.
"Mạc đại phu." Nghe vậy, khuôn mặt Văn Oanh hiện lên vẻ kinh hoảng:
"Ngài nhất đinh có thể chữa lành vết thương của tiểu thư mà, đúng không?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Đừng lo lắng, vết thương này mặc dù có chút khó khăn, nhưng ta thật sự có thể chữa được."
Nói xong liền đứng dậy, lấy một viên Siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan ra, pha chung với nước ấm, chậm rãi tống phục.
Có câu nói vạn sự đều đã được ông trời an bài.
Nếu như không có sơn tham thì sẽ không siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan, Mạc Cầu cũng sẽ không nghĩ được biện pháp nào tốt cả, mà lại sơn tham là do Liễu Cẩn Tịch cung cấp, cũng xem như vật quy nguyên chủ.
Không bao lâu sau.
"Ừm. . ."
Một âm thanh rên rỉ vang lên, hai mắt Liễu Cẩn Tịch dần dần khôi phục thần thái, vẻ mặt mỏi mệt gật đầu ra hiệu với Mạc Cầu, thanh âm yếu ớt nói:
"Mạc đại phu, đa tạ."
Mặc dù vừa rồi nàng còn mơ mơ màng màng, nhưng cũng biết rõ những chuyện đã xảy ra.
"Liễu tiểu thư khách khí." Mạc Cầu khoát tay:
"Thương thế của cô không nhẹ, cần tĩnh dưỡng, ta thu thập một chút, hai vị tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi. Đúng rồi, kim sang dược mà Văn Oanh cô nương cần ở phía sau."
"Nhiều. . ."
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, mặt đất run chuyển, khiến cho sắc mặt Mạc Cầu ngưng tụ.
"Bành!"
Tiếng động vang lên một lần nữa, còn vang lên âm thanh của cánh cửa không chịu nổi.
"Oanh. . ."
Tiếng động lần thứ ba vang lên, cánh cửa bên ngoài bị gậy gỗ đập cong lại rồi bay vào trong sân, rơi ầm xuống đất, tro bụi bay tá lả.
"Đát. . ."
Dưới bóng đêm, một gã mập cao chừng hai thước cất bước tiến vào.
Sau lưng hắn còn có hai người, nhưng vì hình thể của gã này quá to lớn, khiến cho mọi người xem nhẹ những tên khác.
Cánh tay trái của tên mập này tràn đầy máu tươi, đứng thẳng người lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn vào trong viện:
"Ả tiện nhân đáng chết, dùng ám khí phế đi một cái cánh tay của ta mà còn muốn sống sao, ta nhìn ngươi có thể trốn đi chỗ nào?"