Chương 37: Đạo phỉ vào thành

Người dịch: Whistle

Đêm

Không trăng không sao

Trong cái thời đại mà cuộc sống về đêm nhàm chán và đơn điệu này, vừa qua khỏi giờ Dậu là nhà nhà đã đóng cửa cài then.

Màn đêm yên tĩnh của hôm nay tựa hồ tràn ngập một loại sát ý nào đó.

Giờ Hợi.

Trên tường thành của cửa thành phía tây, những binh sĩ trò chuyện mệt mỏi nên đang chống cán thương lim dim, hồn nhiên không phát giác được sau lưng xuất hiện một bóng đen.

"XÌ.... . ."

Một vệt sáng âm trầm xuyên qua cổ hộng, mấy gã binh sĩ trông coi cửa thành liền ngã xuống mặt đất.

Máu tươi tuôn ra ào ạt.

"Ai?"

Cuối cùng có người phản ứng nhạy cảm, phát giác được có chút bất thường, nhưng mà hắn còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã bị trúng một quyền ngay lồng ngực.

Quyền kình của người ra tay có thể xưng là kinh khủng, như mãnh hổ hạ sơn, trực tiếp oanh phá giáp ngực, đánh gãy xương sườn, lực còn dư lại liền có thể hất văng gã binh sĩ ra xa mấy mét.

Sự yên tĩnh bị đánh vỡ, rất nhiều bóng người như lang như hổ thân xé toang hàng phòng ngự cửa thành chỉ trong chốc lát.

Tốc độ bọn hắn cực nhanh, thậm chí không một người nào có thể truyền tin tức ra ngoài.

"Mở cửa thành!"

"Vâng!"

Kèm theo những âm thanh 'Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . .' vang lên, cửa thành từ từ mở ra.

Ánh nến chiếu rọi hai bên, hơn mười người mặc áo đen che mặt xuất hiện khắp các ngõ ngách ở cửa thành.

Cầm đầu là một người khôi ngô, cường tráng, trong mắt chứa phong mang, dù là không lộ mặt cũng làm cho người ta sinh ra một áp lực cực lớn, chính là đường chủ của Hắc Hổ đường Chung Sơn.

"Thông báo cho bọn hắn, có thể đến đây." Dưới lớp mặt nạ, Chung Sơn ra hiệu với một thuộc hạ bên cạnh mình.

"Vâng." Thuộc hạ xác nhận.

Lập tức hé miệng phát ra âm thanh giống như tiếng ga gáy, âm thanh truyền đi rất xa giữa màn đêm u tối.

"Cộc cộc. . ."

Không bao lâu sau, những tiếng vó ngựa nhỏ xíu mà vội vàng từ trong bóng tối vùng ngoại thành truyền đến, càng ngày càng gần.

Trong đó tới nhanh nhất là một thớt tuấn mã màu trắng, giống như cởi gió xông đến phụ cận.

"Xuy!"

Trên lưng ngựa, một người khẽ kéo dây cương, tuấn mã lập tức nâng cao móng trước, đột ngột dừng lại trước mặt Chung Sơn.

Kỵ thủ dáng người thon dài, dưới hông đeo xiềng xích, tướng mạo tuấn lãng, đáng tiếc là có một vết đao dữ tợn trên mặt phá hủy toàn bộ hình tượng.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, nhe răng cười:

"Chung đường chủ quả nhiên là nói lời giữ lời!"

"Khoái Mã Lý Tùng." Nhìn thấy người tới, Chung Sơn lại nhịn không được khẽ nhíu mày:

"Sao lại là ngươi, họ Lôi không đến?"

"Đại ca không yên tâm về ngươi." Khoái Mã Lý Tùng cũng không khách khí, nói thẳng:

"Thủ đoạn trước đó của Chung đường chủ vẫn còn đang rõ mồn một trước mắt, thực sự khó mà làm cho người khác tín nhiệm, để đề phòng rơi vào cạm bẫy, lần này sẽ do ta mang các huynh đệ tới đây."

"Hừ!" Chung Sơn hừ lạnh:

"Chỉ bằng ngươi?"

"Hỗn Nguyên Thiết Thủ Sử Tiêu của phái Tứ Phương, Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn của nha môn đều là cao thủ Hậu Thiên, ngươi có thể ứng phó được sao?"

"Ha ha. . ." Khoái Mã Lý Tùng cười to:

"Sử Tiêu tự có các ngươi đối phó, đến nỗi tên Lăng Vạn kia, không nhọc Chung đường chủ quan tâm, lần này ta còn mang theo Độc Lang tới đây."

"Độc Lang phỉ?" Dưới chiếc mặt nạ, Chung Sơn biến sắc, trong nháy mắt kéo căng thân thể, Sát khí dâng lên:

"Các ngươi bán đứng ta!"

"Đừng kích động." Khoái Mã Lý Tùng nhẹ nhàng lắc đầu:

"Nơi đây nội tình mà Độc Lang phỉ cũng không biết, bọn hắn chỉ biết là chúng ta có thủ đoạn có thể mở ra cửa thành."

"Mặt khác. . ."

Hắn cúi đầu cười một tiếng, nói: "Đại ca ta cùng vị Độc Lang kia trò chuyện rất là vui vẻ, nói không chừng sau này chính là người một nhà."

"Hả?" Hai mắt Chung Sơn co lại, trong lòng cũng sinh ra báo động.

Bạch Mã phỉ, Độc Lang đạo một mực là hai đại đạo phỉ bên ngoài thành, lẫn nhau đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung.

Nếu là có thể hợp hai làm một. . .

Như vậy thì dù cho có diệt được phái Tứ Phương, Hắc Hổ Đường muốn xuất đầu sợ là còn phải nhìn xem mặt mũi của bọn đạo phỉ này.

"Phần phật. . ."

Trong bóng tối xuất hiện chừng hai ba trăm người.

Mỗi người của họ đều cầm đao kiếm trong tay, khuôn mặt dữ tợn, bên người móng ngựa khỏa bố, sớm đã vận sức chờ phát động.

Đặc biệt là tên cầm đầu, tay cầm Lang Nha bổng, tóc dài tán loạn, toàn thân khí thế cực kỳ doạ người.

Chính là Hậu Thiên võ giả, Độc Lang!

Bây giờ coi như Chung Sơn muốn lui ra cũng không còn kịp nữa.

"Vào thành!"

Kèm theo một tiếng rống to, đám tội phạm giết nhân không chớp mắt này liền xông vào trong thành.

Khoái Mã Lý Tùng còn ngửa mặt lên trời gào to: "Nha môn, Bạch gia trữ hàng đại lượng Kim Ngân, Mễ gia, Điền gia lương thực vải vóc. . ."

"Những địa phương này nhất định không thể bỏ qua!"

"Còn có Liễu gia." Nhị đương gia của Độc Lang phỉ Thiết Lang hai tay khẽ nắm, mặt lộ dữ tợn:

"Vài này trước đội hái thuốc của Liễu gia đã làm cho chúng ta tổn thất không ít huynh đệ, lần này, nhất định phải để bọn chúng trả giá đắt!"

"Không sai." Một gã mập thân cao chừng hai mét nhếch miệng cười to:

"Gã phi đao họ Trương vừa lúc bị Nhị ca khắc chế, ta ngược lại muốn nhìn một chút bọn họ còn có thể giở trò gì."

"Chư vị." Chung Sơn ánh mắt âm trầm, nói:

"Hôm nay Vọng Giang lâu có bầy tiệc rượu, lúc này đoán chừng còn chưa kết thúc, rất nhiều người đều ở chỗ đó."

"Vọng Giang lâu, nghe nói nơi này là nơi tốt vừa có mỹ nhân lại có rượu ngon?" Trong đội đạo phỉ, không ít người hai mắt sáng rực:

"Đi!"

"Hôm nay đang muốn kiến thức một chút!"

Trong tiếng cười điên dại, trước mặt đã có người đá văng cửa phòng của những gia đình ở hai bên, mặt mũi dữ tợn xông ra ngoài.

"Thế gian phồn hoa, bọn lão tử đến rồi!"

"Ầm. . ."

"Giết!"

Không lâu sau.

Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân, tiếng cầu xin tha thứ cuar phụ nữ, còn có tiếng các loại vật dụng bị vỡ, với tiếng cười vui sướng của bọn đạo phỉ vang lên.

Hỏa hoạn, bắt đầu cháy từ cửa thành lan ra khắp mọi nơi.

Nhìn từ phía xa.

Từ cửa thành phía Tây bắt đầu, rất nhiều đạo phỉ điên cuồng xông lên, những nơi đi qua cướp bóc đốt giết không có ngoại lệ.

Phía sau đã thành một tòa phế tích.

Hỗn loạn, bắt đầu hiện lên, cũng bắt đầu lan ra những nơi khác trong thành.

"Ầm ầm. . ."

Mễ gia, Khoái Mã Lý Tùng cầm xiềng xích trong tay, một kích đánh nát đại môn cứng cáp, vọt vào trong viện.

Ở trước mặt hắn, không ai đỡ nổi một hiệp.

Điền gia.

Mấy chục tên tội phạm xông vào đại khai sát giới, không lâu sau, máu tươi đã thấm đầy mặt đất.

Liễu gia.

"Vù vù!"

Phi đao hoặc là bay thẳng, hoặc là biến đổi giữa không trung, hoặc là va vào nhau, hoặc lao về phía bọn tội phạm.

"Đang lang lang. . ."

Trong tay Thiết Lang cầm một thanh trường đao được chế tạo kỳ thiết, nhẹ nhàng vung lên liền dọn sạch những ám khí đột kích, rồi bổ nhào về phía trước.

"Họ Trương, để mạng lại đi!"

Vọng Giang lâu.

"Oanh. . ."

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, một bức tường viện ở nơi nào đó đột nhiên nổ tung, một bóng người tóc dài tán loạn trong tay cầm Lang Nha bổng chậm rãi xuất hiện.

Người tới dáng người khôi ngô, khí thế hung lệ, chỉ là bị hắn liếc qua cũng làm cho người ta sắc mặt trắng bệch.

"Độc Lang!"

"Hỏa Nhãn Kim Điêu!"

Hai người cách không nhìn nhau, lập tức động thân mà lên, mang theo khí thế kinh khủng hung hăng đụng vào nhau.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ liên miên không dứt, nơi bị thủng đang bị rất nhiều tội phạm tràn vào, lao thẳng về phía mảnh đất đèn hồng liễu lục này.

"Ha ha. . ."

"A!"

"Chạy mau, mau trốn!"

Tiếng cuồng tiếu, tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh hoảng hốt lo sợ đồng thời vang lên.

Toàn thành bị cháy, nhuỗm đỏ cả bầu trời.

. . .

Nhà kho hiệu thuốc.

Trong thành đột nhiên hỗn loạn, mặc dù còn chưa lan đến nơi này, nhưng cũng làm cho lòng người bàng hoàng.

"Cừu lão, các ngươi thật sự phải ra ngoài lúc này sao?" Mạc Cầu kéo căng thân thể, hạ giọng mở miệng:

"Nơi này của chúng ta chính là nhà kho của hiệu thuốc, bình thường sẽ không có ai tới quấy rầy, bên ngoài thì sẽ không giống vậy."

"Không được a." Vợ chồng Cừu lão lắc đầu liên tục:

"Chúng tôi rất lo lắng cho Tiểu Nguyên."

"Lúc ăn tết hắn cũng không tới gặp hai người, hai ngươi còn quan tâm hắn làm gì." Mạc Cầu nhíu mày.

"Mạc đại phu, cậu không có con cái, không hiểu được đâu." Cừu lão cười khổ lắc đầu:

"Chờ sau khi chúng tôi đi, Mạc đại phu nhớ phải khóa cửa lại, tuyệt đối đừng để người vào đây, Tề đại phu. . . Có lẽ chúng tôi sẽ không quay lại nữa."

"Ta hiểu rồi." Mạc Cầu thở dài, cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra:

"Hai người nhớ cẩn thận đó, nếu như còn có thời gian thì dẫn người tới đây, nơi này hẳn là tương đối an toàn."

"Ừm."