Người dịch: Whistle
Một hơi thất thiểm!
Trong phòng, kiếm ảnh lóe ra bảy điểm hàn tinh, bỗng nhiên tiêu tán, chỉ còn lại những âm thanh xé gió vang lên.
Mạc Cầu thu kiếm đứng thẳng, ngực bụng có chút chập trùng, trong mắt tràn đầy hân hỉ.
Sau bảy ngày cắn thuốc khổ tu, nhờ vào những cảm ngộ cao thâm về công pháp, bây giờ hắn đã có thể nắm giữ cách phát lực của Long Xà Kính một cách thuần thục.
Toàn lực bạo phát rồi lại thi triển thêm Yến Tử Phân Thủy, đã phá vỡ cảnh giới kiếm pháp cực hạn mà Tần Thanh Dung đã từng nói.
Đạt tới một hơi thất thiểm!
Theo cách nói của Tần Thanh Dung, một hơi lục thiểm đã có thể uy hiếp được cường giả Đoán cốt, thất thiểm tất nhiên là sẽ mạnh hơn.
Chỉ tiếc. . .
"Chỉ biết được một thức!"
Mạc Cầu thở dài, bẻ bẻ cổ, ở trong phòng trạm trung bình tấn.
Ý niệm khẽ động, khí huyết trong cơ thể bắt đầu vận chuyển theo thứ tự, hướng về tứ chi bách hài cọ rửa tu luyện.
Khi thì hơi phát lực, Kình lực giống như linh xà du tẩu không chừng, trong nháy mắt di chuyển khắp toàn thân.
Long Xà Kính!
Chỉ tiếng riêng về lực đạo, Mạc Cậu bị giới hạn về mặt tuổi tác, phát triển chậm chạp, dù ở cảnh giới Luyện Bì* cũng không tình là mạnh mẽ. (luyện da thay thành luyện bì nghe cho nó tiên hiệp xíu.)
Nhưng nhờ vào Long Xà Kính phát lực, cộng thêm lực bộc phát trong thời gian ngắn, có thể sánh ngang với cao thủ Đoán Cốt.
Chuyện này đương nhiên là nhờ vào việc chưởng khống công pháp.
Người bình thường nếu như muốn tu luyện Long Xà Kính tới cảnh giới tùy tâm sở dục thì ít nhất cũng phải trở thành Đoán Cốt mới được.
"Cộc cộc. . ."
Tiếng bước chân từ trong nội viện truyền đến, chậm rãi tới gần.
Mạc Cầu nghe tiếng dừng động tác lại, thu công rồi nhìn ra ngoài cửa:
"Ai?"
"Là ta." Âm thanh nhu nhu của Văn Oanh vang lên:
"Mạc đại phu, tiểu thư nhà ta cho mời!"
"Liễu tiểu thư?" Mạc Cầu sững sờ.
Hiện giờ sắc trời đã không còn sớm, lúc này tìm mình là có chuyện gì, tuy rằng trong lòng không hiểu nhưng hắn vẫn trả lời:
"Cô nương chờ một lát, ta đi thu thập một chút."
"Vâng."
Không bao lâu sau, Mạc Cầu sửa soạn xong rồi đi ra nhà kho, bước vào trong xe ngựa với Văn Oanh.
Trong buồng xe, Văn Oanh ngồi ở phía đối diện, thỉnh thoảng quét mắt nhìn Mạc Cầu, ánh mắt phức tạp, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Đêm qua tiểu thư lại tìm nàng nói chuyện một lần, hỏi thăm những dự định tương lai.
Là muốn tiếp tục lưu tại nơi này, hay là theo Liễu gia đi quận thành?
Nếu như muốn lưu lại, tiểu thư có thể nhờ bà mối đến hỏi ý kiến của Mạc đại phu, mau chóng định ra hôn sự.
Tốt nhất là an bài thỏa đáng trước khi Liễu gia rời đi.
Nếu như lựa chọn rời đi, sau này chỉ sợ là không thể trở về.
Tiếp xúc hơn nửa năm, Văn Oanh có thể chắc chắn vị Mạc đại phu bên người này chính là một vị lương nhân có thể dựa vào, mặc dù tướng mạo không xuất chúng.
Nhưng. . .
Tiểu thư, coi như em muốn, đối phương cũng chưa chắc nguyện ý a!
"Sao vậy." Bị người nhìn chằm chằm với ánh mắt quỷ dị, Mạc Cầu nhịn không được sờ lên mặt mình:
"Trên mặt ta có gì sao?"
"Không có." Văn Oanh cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy à." Mạc Cầu cũng không để ý lắm, thuận miệng hỏi:
"Không biết lần này Liễu tiểu thư tìm ta là có chuyện gì?"
"Không phải Mạc đại phu vẫn luôn muốn học võ công à." Văn Oanh ngẩng đầu, nói:
"Lần này tiểu thư nhà ta cố ý hỏi Trương hộ viện, hắn nguyện ý truyền võ công của mình cho ngài."
"Trương hộ viện!" Mạc Cầu vẻ mặt vui mừng, nói:
"Có phải là vị Trương hộ viện thân mang tuyệt kỹ phi đao không?"
"Chính là hắn." Văn Oanh gật đầu:
"Thiên Tự Cửu Đả Hào của Trương hộ viện được xưng là trong thành nhất tuyệt, nghe nói là học được từ một đại môn phái, không truyền ra ngoài."
"Lần này là vì xem ở việc Mạc đại phu đã cứu chữa cho đội hái thuốc, còn có tiểu thư mở miệng nhờ vả phân thượng mới đáp ứng."
"Lần này thật sự là phải đa tạ Liễu tiểu thư rồi." Mạc Cầu trên mặt động dung:
"Không biết Trương hộ viện có yêu cầu gì không, chỉ cần tại hạ có thể làm được, đương nhiên sẽ không chối từ."
Theo hắn được biết, người này là đệ nhất cao thủ trong đội hộ viện của Liễu gia, có tu vi Đoán cốt.
Một thân phi đao tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại, danh chấn một phương, thậm chí có người nói, từng có cao thủ luyện tạng mất mạng dưới tay của hắn.
Nếu như có thể học được phi đao tuyệt kỹ của hắn, vậy thì Mạc Cầu sẽ không cần phát sầu vì võ kỹ đơn điệu nữa.
"Vậy thì không có." Văn Oanh lắc đầu, nói:
"Nhưng mà lần này chỉ là gặp mặt, cụ thể khi nào truyền thụ, còn phải xem thời gian của Trương hộ viện."
"Hẳn là, hẳn là." Mạc Cầu liên tục gật đầu.
Chuyện này đã là niềm vui ngoài ý muốn, đương nhiên không dám có ý nghĩ nào khác.
"Mạc đại phu." Văn Oanh do dự một chút, mới nói:
"Trương tuần viện từng nói, tập võ không phải là chuyện một sớm một chiều, muốn học thành còn cần phải khổ luyện."
"Y thuật của ngài đã cao minh như vậy, kỳ thực chỉ cần có chút võ nghệ bàng thân là được, không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian ở phương diện này."
Lời này, nghe rất quen tai.
Mạc Cầu chỉ có thể cười nói: "Văn Oanh cô nương nói đúng, coi như ta tập võ thì cũng không buông bỏ y thuật, cái gì nhẹ cái gì nặng ta còn hiểu được."
"Là ta quá lo lắng rồi." Văn Oanh nở nụ cười xinh đẹp:
"Tối nay ở Vọng Giang lâu sẽ có một bữa tiệc rượu, nếu như Mạc đại phu không bận việc khác, có thể đến đó quan sát tuồng Lê Viên khúc. . ."
"Không được, con người ta tương đối nhát gan, không dám đi đường ban đêm." Mạc Cầu lắc đầu.
Lý do này, ngược lại làm cho Văn Oanh cười một tiếng.
Trương hộ viện khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, là vị nam tử trung niên cường tráng có làn da ố vàng, hai mắt sáng ngời có thần.
Là một cao thủ ám khí, hai tay của hắn thon dài tinh tế tỉ mỉ như nữ tử, mười ngón tay rất linh hoạt, có thể nắm hai mươi cái Tang Môn Đinh cùng một lúc.
"Mạc đại phu, muốn học ám khí, cần phải học từ những điều cơ bản như ném mạnh, nhãn lực trước, mỗi một môn đều phải chăm chỉ cần cù khổ luyện mới được." Trên bàn rượu, hắn nghiêm mặt mở miệng:
"Mà ở trên những môn cơ bản này, còn có mấy chục loại pháp môn thi triển ám khí, phải biết được hơn mười loại ám khí mới có thể bắt đầu học Thiên Tự Cửu Đả của ta."
"Tốn nhiều thời gian thì không nói, có thể học được hay không học tới trình độ gì còn là hai chuyện khác nhau, ngài cần phải nghĩ cho kĩ!" Âm thanh hắn mang theo nhắc nhở.
"Không có vấn đề." Mạc Cầu mở miệng:
"Tại hạ đối với việ học võ có nồng hậu hứng thú, nghe nói thủ pháp ám khí của Trương hộ viện rất tinh diệu, chỉ cầu nhìn qua liền đã đủ hài lòng."
"Ừm." Trương hộ viện gật đầu:
"Trước thì không sao, nhưng Trương mỗ đã quyết định đi theo Liễu gia tiến đến quận thành, chỉ có thời gian mấy tháng trước tết để truyền thụ võ công."
"Nếu như Mạc đại phu không có thiên phú, trong lúc đó không học gì thì cũng đừng có trách ta."
"Đây là đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu, nâng chén rồi ra hiệu với hai người ngồi cùng bàn:
"Trương hộ viện, Liễu tiểu thư, đa tạ!"
"Mạc đại phu khách khí." Liễu Cẩn Tịch nhu hòa cười một tiếng, nâng chén đối ẩm.
"Mời!" Ngược lại thì Trương hộ viện cực kỳ hào sảng, nâng chén uống một hơi cạn sạch, nói:
"Ta bên này còn có chuyện phải làm, không nên ở lâu, ba ngày sau Mạc đại phu có thể đến Liễu gia tìm ta. Tiểu thư, ta cáo lui trước."
Một câu cuối cùng đương nhiên là nói với Liễu Cẩn Tịch.
"Trương thúc có việc thì hãy về trước đi." Liễu Cẩn Tịch gật đầu:
"Chỗ này có ta ở đây."
"Vâng."
Sau khi Trương hộ viện rời đi không lâu, Mạc Cầu nhìn thấy sắc trời đã bắt đầu u ám, vậy uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Liễu Cẩn Tịch, thừa dịp bóng đêm còn chưa hàng lâm cáo từ ly khai.
Hắn vừa đi xuống lầu, còn chưa đi được mấy bước thì trước mặt tối đen, giống như bị người chặn đường.
"Mạc đại phu, xin dừng bước!"
Mạc Cầu vô thức lui lại một bước, thân thể căng cứng, đợi khi thấy rõ người tới, không khỏi nhướng mày một cái:
"Là ngươi!"
"Có chuyện gì?"
Người tới lại là Uông lão nhị.
"Mạc đại phu thật sự là quý nhân nhiều chuyện hay quên." hai mắt Uông lão nhị đỏ hoe, thấp giọng gầm thét:
"Hôm nay đã tới kỳ hạn bảy ngày, ngươi hẳn là phải đi chẩn bệnh cho đại ca ta rồi, bên này lại có rượu ngon và giai nhân làm bạn, sợ là đã sớm quên luôn chuyện này rồi?"
Chuyện đầu tiên mà hắn làm hôm nay chính là tới nhà kho của hiệu thuốc, rồi lại đi hiệu thuốc, thậm chí là thiện đường thành nam của hiệu thuốc Thanh Nang đều đã tới qua một lần, kết quả vẫn không thể tìm được người.
Nhiều mặt nghe ngóng, mới biết được Mạc Cầu đã tới Vọng Giang lâu.
Vội vàng chạy tới đây, lúc này trong lòng hắn đương nhiên là vừa tức vừa gấp.
"A. . ." Mạc Cầu há to miệng.
Hắn thật sự là quên mất chuyện này!
"Như vậy đi, ngươi chờ một lát." Hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, xoay người đi vào tửu lâu, mượn một chút giấy bút, vung tay lên, viết xuống một phương thuốc, đưa tới:
"Cầm đi bốc thuốc!"
"Ngươi có ý gì?" Uông lão nhị vẻ mặt mờ mịt.
"Độc trên người của Quách tráng sĩ đã bị loại bỏ, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng là được, không cần ta tự mình qua đó, dựa theo dược phương bốc thuốc được rồi." Mạc Cầu mở miệng.
". . ." Uông lão nhị hốc mắt nhảy lên, cắn răng nói:
"Cho nên nói, lúc đó ngươi đã gạt chúng ta? Chẳng nhẽ ngươi không muốn xem cuốn Long Xà Kính kia nữa sao?"
"Làm sao có thể nói là lừa gạt được?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Thương thế của Quách tráng sĩ thật sự là khó trừ tận gốc chỉ trong một lần, phải cần một khoảng thời gian an dưỡng mới có thể trị khỏi. Còn về phần Long Xà Kính, nói thật là tại hạ nhìn thấy có chút không hiểu, cho nên không có ý định này."
"A. . ." Uông lão nhị nhẹ a một tiếng.
Liếc nhìn Mạc Cầu một cái, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.
Có băng lãnh, có khinh thường, còn có xem thường. . .
"Mạc đại phu." Uông lão nhị khóe miệng vểnh lên, chậm rãi mở miệng:
"Vốn dĩ hôm nay chúng tôi muốn ngài đến chữa bệnh cho đại ca chúng tôi, thuận tiện giảm bớt một chút phiền phức của ngài."
"Bây giờ xem ra. . ."
"Hừ hừ!"
Hắn hừ một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau lưng hắn, Mạc Cầu vẻ mặt mờ mịt.
Lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ ta lại đi xem bệnh cho Quách Tiêu thì có thể miễn trừ phiền phức gì sao?
Không hiểu nỗi!
Lắc đầu, hắn cất bước đi về phía hiệu thuốc.