Người dịch: Whistle
Mạc Cầu sắc mặt âm trầm từ trong trang viên đi ra, cho đến đi hòa vào dòng người náo nhiệt trên đường cái mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thấy đám người Uông lão nhị kia đều là bọn tội phạm giết người không chớp mắt.
Đặc biệt là cái gã lão tam kia, trong đôi mắt tam giác đều lộ ra một cỗ âm tàn, giống như tùy thời đều có thể đâm cho mình một đao.
May mắn là hắn phản ứng nhanh, kịp thời sửa lại lời nói, nếu không thì khó có thể đảm bảo sẽ không bị nguy hiểm.
Nhưng mà. . .
Giống như nghĩ tới điều gì, nét mặt hắn đột nhiên thay đổi cực kỳ hưng phấn, hai tay nắm chặt lại rồi đột nhiên vung lên.
Lần này không lỗ!
Long Xà Kính!
Đây là một loại pháp môn giống với Tam Dương Thung.
Chỉ bất quá môn công pháp này ngoại trừ vận chuyển khí huyết thì còn có vận kình phát lực chi pháp, cực kỳ tinh diệu.
Uông lão nhị không biết là trên người Mạc Cầu có hệ thống, thời gian một nén nhang đủ để hắn phục chế môn công pháp này lên trên màn sáng.
Không cần nhớ kỹ toàn bộ cũng có thể cảm ngộ.
Một trăm hai mươi bảy ngôi sao.
Đây là số ngôi sao dùng để cảm ngộ Long Xà Kính, là môn võ công tốn nhiều ngôi sao nhất trong những môn mà hắn đã học.
Đây cũng là lần đầu tiên mà một môn võ kỹ đột phá ba chữ số.
Thêm nữa là hiện giờ Mạc Cầu đã có Tam Dương Thung đặt cơ sở, còn luyện da thành công, đối với việc khống chế khí huyết của bản thân cũng không kém.
Dựa theo những suy đoán lúc trước, trong tình huống này mà hắn tiếp tục cảm ngộ một loại pháp môn vận chuyển khí huyết nữa thì được bớt hao phí ngôi sao.
Nhưng dù vậy thì khi cảm ngộ Long Xà Kính cũng cần một trăm hai mươi bảy ngôi sao.
Có thể nghĩ được tiềm lực và độ khó của nó!
Vội vàng trở về nhà kho, không có gì bất ngờ xảy ra thì Tề sư huynh vẫn chưa trở lại, Mạc Cầu không ngừng lại, trực tiếp quay về phòng mình.
Nhắm mắt lại, phân loại những cảm ngộ đang phun lên não hải.
Tinh diệu hơn nhiều so với Tam Dương Thung, phương pháp vận chuyển khí huyết rất phức tạp, rất nhiều pháp môn vận kình phát lực.
Như thường lệ, như thể hắn đã từng tập luyện qua rất nhiều năm, cảm giác quen thuộc mà xa lạ nổi lên trong lòng.
Quen thuộc là các loại khiếu môn.
Xa lạ là vì thân thể đối với môn công pháp này không lưu loát.
Loại cảm giác này cực kỳ cổ quái, nhưng Mạc Cầu đã sớm quen rồi, yên lặng đắm chìm trong công pháp.
Long Xà Kính.
Phát lực thì như long đằng cửu thiên, khí thế bàng bạc, uy năng mênh mông.
Vận kình như linh xà du tẩu, mảnh như sợi tóc, nhỏ như làn da.
Vì vậy mà được đặt tên!
Theo những gì trong cảm ngộ, trong tình huống ngang nhau , Long Xà Kính vận dụng khí huyết gấp bội Tam Dương thung.
Đương nhiên, việc tu luyện cũng càng thêm khó khăn, chỉ bất quá đối với Mạc Cầu mà nói thì chuyện này cũng chả khó gì.
Mà liên quan tới việc vận kình phát lực, trong Tam Dương Thung chỉ nói sơ xài qua loa thôi, Long Xà Kính lại có pháp môn tường tận, chỉ đơn giản là không thể nào so sánh.
"Bạch!"
Mở mắt ra, trong con ngươi giống như một ngôi sao đang lấp lánh.
Mạc Cầu lắc mình một cái đi đến tường bắc trước đó, hung hăng vả một phát lên tường.
Trong lúc phát lực còn thầm vận chuyển Long Xà Kính.
Trong nháy mắt, giống như có vô số kình lực nhỏ bé từ quanh người tụ lại rồi tràn vào cánh tay, quyền phong.
"Bành!"
Mặt tường run nhè nhẹ, tro bụi bên trên bay tá lả.
Đợi khi hắn thu quyền lại, một quyền ấn mờ nhạt xuất hiện trên mặt tường cứng rắn.
"Lợi hại!"
Mạc Cầu hai mắt sáng rực.
Vừa rồi hắn gần như không phát lực, chỉ mượn pháp môn vận kình của Long Xà Kính liền có thể làm được đến trình độ này.
Nếu như mà xuất toàn lực. . .
E rằng chỉ cần đấm mấy phát là bức tường này sẽ bị thủng một lỗ lớn.
Thêm việc hắn đã luyện da thành công, da thịt cứng rắn, có thể chịu được lực phản chấn.
Điều này nói rõ Long Xà Kính thực sự không hề tầm thường, nhưng nếu như không hệ thống hỗ trợ, cũng không dễ gì có thể làm được đến tình trạng này, cần phải tu hành quanh năm suốt tháng mới được.
"Bành!"
Dưới chân giẫm một cái, cơ thể Mạc Cầu đột nhiên lui về phía sau, cổ tay lắc một cái, một thanh đoản kiếm đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Bạch!"
Hàn quang xuất hiện trong không khí, khẽ run lên, trong chớp mắt phân hoá thành năm đạo hư ảnh, còn có một đạo bóng mờ.
Chỉ tiếc, kém một chút nữa, không công thành.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thân hình di chuyển qua lại trong phòng, đoản kiếm xuất hiện lúc trái lúc phải không ngừng.
Còn liên tiếp thi triển Yến Tử Phân Thủy.
Chỉ thoáng chốc, có thể nhìn thấy kiếm ảnh cuồn cuộn trong phòng, bóng người lấp lóe, tiếng xé gió bên tai không dứt.
"Bạch!"
Yến Tử Phân Thủy!
Long Xà Kính!
Hai chiêu kết hợp, sáu đạo hư ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Một hơi lục thiểm!
"Ha. . ."
Mạc Cầu thoải mái la một tiếng, thân hình lại không thay đổi, tay trái tay phải giao thoa, liên tiếp thi triển Yến Tử Phân Thủy.
Lục thiểm!
Còn là lục thiểm!
Có Long Xà Kính gia trì, dù là việc vận kình còn có chút không được lưu loát, nhưng một chiêu này vẫn bị hắn đột phá ngũ thiểm cực hạn, đạt tới một hơi lục thiểm.
Nếu là Tần Thanh Dung nhìn thấy, sợ là sẽ phải kinh hãi không thôi.
Phải biết rằng ngay cả phụ thân của nàng Tần sư phụ cũng không phải mỗi lần cũng đều có thể thi triển được một hơi lục thiểm.
Chỉ bất quá Phân Ảnh kiếm có hơn mười thức, Mạc Cầu cũng chỉ biết được một thức này, tập luyện trong thời gian dài không tránh khỏi sẽ nhàm chán.
Lập tức lộn mèo một cái, một bóng đen từ trong tay áo bay ra, phóng thẳng vào vách tường.
"Đốt!"
Tụ Lý Kiếm.
Thân hình dừng lại, hắn cất bước đến bên cạnh bức tường.
Chỉ thấy ngoài chuôi của thanh Thiết mộc kiếm thì toàn bộ lưỡi kiếm đã đâm sâu vào trong tường, không lưu mảy may.
Nắm chặt chuôi kiếm rồi rút ra ngoài, kèm theo một tiếng 'Răng rắc', lưỡi kiếm đã gãy trong vách tường.
"Quá giòn." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu.
Thiết mộc kiếm đủ cứng đấy, nhưng quá giòn, lực lớn một chút là có thể bẽ gãy, đây chính là khuyết điểm của nó.
Nếu không phải như vậy, giá của Thiết mộc còn sẽ tăng thêm gấp mấy lần không chỉ.
Một tay nâng cằm lên, hắn hơi trầm tư.
'Khi bộc phát Tụ Lý Kiếm ở cự ly ngắn thì có thể so với mũi tên, dưới tình huống bất ngờ thì lực sát thương có thể nói là kinh người.'
'Có thêm Long Xà Kính gia trì, toàn lực bộc phát của mình sẽ gấp đôi lúc trước, e rằng có thể sánh ngang với võ giả đoán cốt!'
"Tê. . ." Chỗ cổ tay hơi nhói làm cho Mạc Cầu định thần lại, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đã bị sưng đỏ một chút.
Rất hiển nhiên, thân thể của hắn rõ ràng chưa thích ứng được với trình độ bộc phát mạnh như vậy.
Mặc dù uy lực của Long Xà Kính rất mạnh, nhưng phải gánh chịu thêm lực bộc phát mạnh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sau khi xoa bóp một hồi, Mạc Cầu lấy cây sơn tham mà hôm nay vừa mua ra, mở hết những dược liệu đã được chuẩn bị tốt, bắt đầu nấu luyện đan dược.
Lúc ban đêm, sáu viên siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan ra lò.
Ăn liền tại chỗ một chỗ, dùng Long Xà Kính luyện hóa, dược liệu ấm áp cuồn cuộn di chuyển khắp toàn thân, tốc độ tiêu hóa có thể nói là kinh khủng.
Dưới sự kích thích của kình lực, tốc độ thay đổi của da thịt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, càng ngày càng rắn chắc hơn .
Thậm chí đã bắt đầu nhập vào xương cốt.
. . .
"Khụ khụ. . ."
Đường khẩu của Hắc Hổ đường, Chung Vân Triệu che ngực, thỉnh thoảng ho nhẹ.
"Con sao rồi?" Âm thanh của Đường chủ Chung Sơn mang theo vẻ lo lắng còn có một chút trách cứ:
"Ta đã nhắc nhở con từ trước rồi, Tên Sử Tiêu kia đã thành danh nhiều năm, mặc dù là những năm này sống an nhàn sung sướng nhưng không dễ gì ăn được hắn đâu."
"Con còn muốn nếm thử, giờ thì tốt rồi."
"Tam thúc, con không sao." Chung Vân Triệu ngẩng đầu, nói:
"Lần này đúng là do con đã chủ quan, bất quá. . . , Sâu cạn của gã họ Sử con đã biết được rồi, lần sau nhất định có thể làm cho hắn đẹp mắt!"
"Con. . . , ai!" Chung Sơn há to miệng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nói sang chuyện khác:
"Mấy ngày nay không thấy cháu ở trong viện tu dưỡng, đang bận chuyện gì sao?"
"Thu phục mấy người." Nói đến chuyện này, trên mặt Chung Vân Triệu nhịn không hiện lên vẻ mừng rỡ:
"Qua ít ngày nữa con sẽ giới thiệu bọn họ cho Tam thúc làm quen, đều là người tài có thể sử dụng, một người trong đó đang bị thương, hai ngày này không tiện."
"Ừm." Chung Sơn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhẹ gật đầu, nói tiếp chính sự:
"Ta vừa mới nhận được tin tức, vị tiền bối kia sắp tới rồi."
"Thật sao?" Nghe được tin tức này, Chung Vân Triệu biến sắc, trên mặt có kích động, có cuồng hỉ, còn có mấy phần thấp thỏm.
"Thật." Chung Sơn gật đầu, cau mày nói:
"Vị tiền bối này có chút quan hệ với tổ tiên của Chung gia chúng ta, nhưng vật đổi sao dời, quan hệ đã mờ nhạt."
"Lần này tới đây, một là vì xem ở mặt mũi của cố nhân, còn một bộ phận là vì cái Thiết Tinh mà cháu nói."
Nghe vậy, sắc mặt Chung Vân Triệu tối sầm.
"Hô. . ." Chung Sơn thở dài một hơi, nói:
"Chỉ trách con chưa đạt được Thiết Tinh mà đã đem tin tức này truyền ra ngoài."
"Nếu mà có Thiết Tinh trong tay, chúng ta lại cầu xin vài câu, lấy thủ đoạn của vị tiền bối kia, bình định phái Tứ Phương là việc dễ như trở bàn tay thôi."
Vẻ mặt của Chung Vân Triệu càng ngày càng khó coi.
"Hiện tại." Chung Sơn tiếng nói không ngừng, nói:
"Con thua trong tay Sử Tiêu, Phái Tứ Phương lại hùng hổ dọa người, còn có rất nhiều gia đình hào môn đang âm thầm nhằm vào chúng ta. Thời gian sau này của chúng ta chỉ có thể nói là gian nan."
"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Chung Vân Triệu từ trên ghế ngồi đứng lên, nhíu mày la lên:
"Tam thúc, sở dĩ những gia đình hào môn này nhằm vào chúng ta hẳn là do tên Hà Tiến kia ở sau lưng giở trò."
"Hắn. . . Có thể đã đoán được là chúng ta hạ thủ với Hà gia!"
"Đúng hay sai thì bây giờ cũng đã không quan trọng." Chung Sơn mặt không đổi sắc, nói:
"Vấn đề mấu chốt là như thế nào giải quyết bọn hắn!"
"Tính tình của con chính là quá xúc động, nôn nôn nóng nóng, cho nên dù có thiên phú tốt cũng rất khó phục chúng."
"Tam thúc dạy phải." Chung Vân Triệu ngừng bước, nhìn về phía bất động thanh sắc Chung Sơn, nói:
"Chẳng lẽ tam thúc có biện pháp?"
"Ừm." Chung Sơn chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cũng dần trở nên tàn nhẫn âm trầm:
"Hợp ý, tiền bối thích nhất chính là nhìn thấy một số lượng lớn người chết trong một thời gian ngắn!"