Chương 40: Da Thú

Người dịch: Whistle

Mọi thứ phát sinh quá nhanh, động tác của Mạc Cầu lại mau, những người khác còn chưa hoàn hồn thì mọi chuyện đã kết thúc.

Mập mạp kêu thảm đụng loạn bốn phía, khí lực của hắn lớn đến kinh người, giống như một con gấu đen đang nổi giận vậy, vách tường kiên cố trước mặt hắn cũng bị đụng bể.

Sợ là Luyện tạng cao thủ cũng bất quá như thế.

Khi huyết trong cơ thể Mạc Cầu sôi trào, ngực bụng chập trùng mấy lần, mới miễn cưỡng vận kình ép xuống.

Lão già thấy Mạc Cầu nhìn mình, ánh mắt bất thiện, sắc mặt lập tức biến đổi, vô thức lui lại một bước.

"Ngươi đừng tới đây!"

Hắn ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ một tiếng, con mắt loạn chuyển, bổ nhào về phía hai người Liễu Cẩn Tịch.

Nhìn động tác, thân pháp của hắn liền biết là một người luyện võ.

Mạc Cầu nhăn mày, muốn cứu người cũng đến không kịp.

Hắn đã sử dụng hết Thiết mộc kiếm trên người, cũng không thể thi triển Tụ Lý Kiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bắt lấy hai nàng.

Lão già bóp chặt cổ họng của hai người, giấu thân thể ra sau lưng, thận trọng nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Đừng tới đây, nếu ngươi dám tới, ta sẽ bóp chết các nàng!"

Nói xong liền dùng sức, sắc mặt hai người trắng bệch, Văn Oanh còn bị đau đến phải rên một tiếng.

Ngược lại, Liễu Cẩn Tịch mặc dù nhíu chặt lông mày, lại chỉ cắn chặt hàm răng, di chuyển cánh tay về phía đằng sau một chút.

"Các hạ cũng là đại phu, lấy nữ nhân ra để uy hiếp ta, không sợ mất thân phận sao?" Mạc Cầu thở hổn hển, từ từ đi tới.

"Đánh rắm!" Lão giả nghe vậy hừ lạnh, nghiêng đầu rống to với tên mập đang hỗn loạn:

"Lục gia, nhắm mắt lại, giảm lượng hô hấp."

"Thứ đó chắc là bột của Lạt Hổ Đằng, một lát sau thì dược hiệu sẽ tự động biến mất."

"Đát. . ."

Mập mạp dẫm chân xuống, đột nhiên dừng lại, đứng trong đống đổ nát liều mạng thở hổn hển.

Mỗi lần thở dốc, hắn đều giống như dã thú gầm nhẹ hai tiếng, trên hai gò má dữ tợn tràn đầy vẻ điên cuồng.

Loại điên cuồng này để cho người nhìn thấy sẽ hãi hùng khiếp vía.

Giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào, không ngừng kìm nén cơn giận của mình, chỉ đợi đến khi bộc phát sẽ hủy diệt hết thảy.

Sắc mặt Mạc Cầu càng trắng hơn, vô thức kéo căng thân thể.

"Đúng!"

Hai mắt của lão già sáng lên, liên tục gật đầu: "Chính là như vậy, không cần đến một nén nhang thì dược hiệu sẽ biến mất, đến lúc đó. . ."

"Tê. . ."

"Phốc!"

Một bóng đen xuất hiện từ trong ống tay áo của Liễu Cẩn Tịch rồi xuyên qua đầu lâu của lão già này.

Nỗ tiễn!

Một mũi tên dài chừng bàn tay, dưới lực bộc phát mạnh mẽ, trực tiếp từ cằm xuyên lên não.

Đỏ trắng đan xen bắn tung tóe.

Thân thể lão già lung lay, rồi ngã ầm xuống đất.

Không có ai rằng, trên tay của Liễu Cẩn Tịch vậy mà còn giấu một cây nỏ mạnh mẽ như vậy.

Nỗ tiễn bỗng nhiên xuất hiện cũng làm cho Mạc Cầu giật mình trong lòng.

Nếu đổi thành hắn, sợ là cũng khó thoát một kiếp!

Quả nhiên, chém giết và luận võ là chuyện hoàn toàn khác nhau, không phải là cứ có thực lực mạnh mẽ thì nhất định có thể chiến thắng.

"Lão Thái!"

"Ngươi sao rồi?"

"Khụ khụ. . ."

Tiếng động lạ làm cho mập mạp nhịn không được nghiêng đầu gầm nhẹ, kích thích đến bột thuốc, lập tức sặc sụa một hồi.

"Hư. . ."

Mạc Cầu dựng lên một ngón tay, ra hiệu với hai nàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy một cái bẫy kẹp thú đặt ở giữa sân.

Loại bẫy kẹp thú này chuyên dùng để săn mãnh hổ, gấu đen, kẹp trúng thiết mộc của dễ dàng bẻ gãy.

"Răng rắc. . ."

Tiếng động bẫy kẹp thú phát ra làm cho tên mập đang nhắm chặt hai mắt người, hai tai giật giật.

Cổ họng Mạc Cầu nhấp nhô, thận trọng lui lại, đụng phải một cây mộc côn ở phía sau.

"Đông!"

Mặt đất run lên, tên mập kia ở tại chỗ nhảy dựng lên, lần theo thanh âm nhào tới.

Làn gió tanh tưởi phả vào mặt, uy thế mạnh, làm cho Mạc Cầu hô hấp trì trệ, động tác trên tay cũng lắc lư một cái.

"Hô. . ."

Tên mập sải bước nhảy lên chừng hai, ba mét, càng làm cho Mạc Cầu lo lắng, trong lòng thầm kêu không tốt.

Quả nhiên, tên mập đã tránh thoát khỏi cái bẫy thú rồi lao đến gần hắn.

Vung tay lên, kình phong bao phủ một phương.

"Chả nhẽ lại sợ ngươi!"

Mắt thấy né tránh đã không kịp, Mạc Cầu khẽ cắn hàm răng, Long Xà Kính tụ tập toàn thân chi lực, vung mạnh cây côn trong tay.

"Bành!"

"Răng rắc. . ."

Dưới sức mạnh này, cây côn bị gãy ngay tức khắc.

Mạc Cầu thân thể run lên, nghiêng nghiêng bay ra xa mấy mét, thân hình của tên mập lảo đa lảo đảo.

"Chết!"

Gã mập nheo mắt lại, ổn định thân hình, rồi đánh về phía Mạc Cầu.

"Bạch!"

"Phốc. . ."

Một vệt bóng đen bay đến, trúng ngay giữa ngực của gã mập, lại không nghĩ rằng chỉ làm cho đụng được trên người gã một chút, rồi bay ra ngoài.

Là nỗ tiễn.

"Làm sao có thể?" Liễu Cẩn Tịch trợn to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cái nỏ trên người nàng chính là dùng trọng kim rèn đúc mà thành, từ những bậc thầy nổi tiếng ở quận thành, lực đạo có thể xuyên thủng kim thạch.

Cánh tay trái của tên mập này chính là bởi vì bị nàng tập kích nên bị phế bỏ, nhưng lần này ngay cả da cũng không bị trầy!

"Bắn chân!"

Mạc Cầu rống to một tiếng, đồng thời la lên rồi ôm lấy cây trục lăn lúa ở bên cạnh, hung hăng đập về phía gã mập.

Trục lăn lúa là thứ mà nhà kho chuyên dùng để nghiền dược liệu, nặng đến hai ba trăm cân, lực đạo tất nhiên là nặng nề.

Nhưng hắn ra sức ném đi, cũng chỉ có thể ngăn được bộ pháp ngắn ngủi của gã, đập cho đối phương mặt toàn tro bụi, lại bị gã lao đến gần một lần nữa.

Hướng về phía đối diện đạp thẳng một cước.

Mạc Cầu hai tay chặn ngang trước ngực, Long Xà Kính hội tụ, Kình lực run rẩy, đem tá lực pháp môn phát huy đến cực hạn.

Nhìn từ xa sẽ thấy thân hình hắn di chuyển như dòng nước.

Mập mạp một cước đạp tới, hai cánh tay hắn nhoáng một cái, toàn bộ cơ thể giống như mặt nước nổi lên từng đợt gợn sóng, lập tức lùi về phía sau.

"Oanh!"

Vách tường sau lưng ầm một tiếng đổ sụp, toàn bộ cơ thể của hắn bay thẳng ra ngoài.

Sức mạnh của tên mập này quá kinh khủng, dù là bộc phát toàn lực thì hắn cũng không phải là đối thủ của gã mập này.

"Khụ khụ. . ."

Mạc Cầu từ trong đống đổ nát bò dậy, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì thấy một bàn tay to tướng vả sang đây.

"Bành!"

Thân thể lại bị quất bay một lần nữa.

Hên là hai mắt của gã mập không nhìn thấy gì, chỉ có thể vung loạn xa, sức lực cũng có hạn.

Nếu không, Mạc Cầu tuyệt đối không chịu nổi hai ba lần công kích liên tiếp.

Lúc này, Liễu Cẩn Tịch cũng truyền đến âm thanh lo lắng:

"Ta ngắm không chính xác!"

Mặc dù thân hình của tên mập béo thật đấy, nhưng tốc độ di chuyển của gã lại không chậm, nếu không sao Mạc Cầu lại không thể nào tránh thoát được.

Mà Liễu Cẩn Tịch đã bị thương nặng, khí lực suy yếu, căn bản không thể nhắm trúng mục tiêu.

"Tiện nhân!"

Mập mạp sau khi nghe được âm thanh, hai tai đổi hướng, đột nhiên nhào tới chỗ của hai nàng.

Với thân hình của hắn, e rằng chỉ cần lấy thịt đè người thôi là cũng có thể đè chết hai người rồi.

Liễu Cẩn Tịch sắc mặt trắng bệch, đột nhiên khẽ nắm cổ tay.

"Bạch!"

Bóng đen bay ra trúng ngay giữa lồng ngực của gã, tiếc là chỉ giống như bắn trúng tấm sắt, đụng trúng liền bay ra ngoài.

"Đi. . . A!"

Mập mạp gầm thét, tiếng gầm gừ còn chưa xong liền biến thành những tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Là cái bẫy kẹp thú mà vừa rồi gã may mắn tránh được, nhưng lần này lại xui xẻo đạp trúng ngay cái bẫy.

Răng cưa bằng thép to lớn kẹp chặt lại, xé rách da thịt, sâu tận xương tủy, gần như kẹp đứt cái chân trái của gã.

Mạc Cầu hai mắt sáng lên, lập tức từ phía sau vọt tới, tiện tay cầm lên cây búa giơ lên cao rồi đạp thật mạnh vào xuống.

Cổ tay rung lên, từng tia kình lực hội tụ, trong nháy mắt cây búa như hóa thành một đạo hư ảnh.

"Bành!"

Cái trán của gã mập lõm xuống, lảo đảo đi về phía trước, ngã xuống trước mặt hai nàng, bụi bắn lên tung tóe.

"A!"

Liễu Cẩn Tịch hoảng sợ gào thét, khẽ sờ vào cổ tay, hai mũi tên lao thẳng vào xuyên qua cổ họng của gã mập.

Máu tươi ồ ạt từ trên cổ của gã chảy ra.

Thân thể gã giật giật, hai tay không ngừng quơ loạn trên mặt đất, thật lâu không nghỉ.

"Hô. . . Hô. . ."

Hậu phương, Mạc Cầu hai tay chống lấy đầu gối, liều mạng thở hổn hển, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lật úp ngực của gã mập lên.

"Xoẹt. . ."

Một mảnh da thú không biết tên bị hắn xé ra.

Quả nhiên!

Nhục thân của gã mập không thể mạnh như vậy, không có khả năng trúng tên mà không bị thương gì, thì ra là có thứ này hộ thể.

Mạc Cầu hiểu rõ trong lòng, quét mắt nhìn qua, trong mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Ở trên cái tấm da thú không biết tên này, có lít nha lít nhít văn tự, trên cùng là hai chữ to: Thiên La.

Công pháp!