Chương 26: Tam Dương Thung

Người dịch: Whistle

Đợi khi Mạc Cầu tiễn người đi thì sắc trời đã tối, trong tay hắn cũng nhiều thêm mấy trang giấy viết đầy chữ.

Đan phương của Dưỡng Nguyên đan!

Công pháp khẩu quyết của Tam Dương Thung!

Tề sư huynh cuối cùng cũng đồng ý giao dịch.

Nhưng mà sau khi lấy được « Thanh Nang Dược kinh » thì hắn lại la hét muốn đổi ý, vẻ mặt bi phẫn.

Bởi vì « Thanh Nang Dược kinh » trong tay Mạc Cầu chỉ có quyển thượng, không phải là cả bộ như trong tưởng tượng của hắn.

Đối với chuyện này, Mạc Cầu một mặt khinh thường:

"Ta mới nhập môn được bao lâu? Làm sao có thể học được cả bộ « Thanh Nang Dược kinh », nghĩ cũng nghĩ ra được."

"Hơn nữa Tam Dương Thung và Phân Ảnh Kiếm cộng lại mới có giá trị bằng cả bộ « Thanh Nang Dược kinh », bây giờ chỉ đổi Tam Dương Thung thôi cũng là chuyện đương nhiên."

"Nhưng ta còn đưa thêm đan phương Dưỡng Nguyên đan!" Tề sư huynh tự nhiên là không phục.

"Đừng cho là ta không biết, muốn học thành Tam Dương Thung thì nhất định phải phối hợp với đại dược mới được." Mạc Cầu lắc đầu:

"Dưỡng Nguyên đan của sư huynh cũng không có hiệu quả như đại dược trong hiệu thuốc? Nếu mà nói như vậy thì còn là sư đệ ta ăn thiệt thòi."

"Hừ!" Tề sư huynh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

"Cùm cụp..."

Đóng cửa phòng, Mạc Cầu cầm trang giấy chậm rãi đi đến bàn trước, cũng lấy đá lửa ra thắp đèn.

"Xoạt..."

Một vầng sáng ảm đảm lung lay chiếu rọi ra văn tự trên giấy.

Mạc Cầu bình ổn nỗi kích động trong lòng, đầu tiên là mở ra công pháp khẩu quyết của Tam Dương Thung.

Tam Dương thung là một môn thung công, chủ yếu dùng để cảm ứng, vận chuyển khí huyết, cường tráng nhục thân.

Bất cứ võ công gì, thân thể đều là căn bản.

Thung công, chính là điểm xuất phát của võ học.

Nếu không có thung công, mặc dù cũng có thể cường thân kiện thể, nhưng Kình lực vĩnh viễn khó nhập cốt tủy, nội tạng.

Đương nhiên...

Cho dù là có thung công thì kình lực có thể nhập cốt, nhập tạng, cũng không nhiều.

"Hô..."

Khẽ nhả ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu đọc nhanh khẩu quyết của Tam Dương Thung, ghi lên màn sáng trong thức hải.

Vầng sáng của những ngôi sao trong thức hãi vẫn ảm đạm, nhìn thật kỹ mới thấy được hơn bốn mươi ngôi sao đang lóe sáng nhàn nhạt.

Đây là số lượng sau khi đã cảm ngộ « Thanh Nang Dược kinh ».

Ghi lại khẩu quyết, sáng ánh của những ngôi sao lúc này đang lấp loé không yên.

Vậy mà đủ năng lượng!

Mạc Cầu vui mừng trong lòng, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng lập tức khẽ động ý nghĩ, tinh quang lập tức nuốt hết màn sáng vào trong thức hải.

Ánh sáng nhanh chóng ảm đạm, nhìn thoáng qua thì thấy chỉ còn sót lại hai điểm sáng lấp lóe, nếu không nhìn kỹ thì hầu như sẽ bị xem nhẹ.

Sau một khắc.

Một cảm ngộ không biết từ đâu tràn vào trong ý niệm, trong đó bao hàm tất cả pháp môn của Tam Dương Thung.

Giống như hắn đã đắm mình trong môn thung công này vài chục năm rồi, như thế nào đứng tấn, như thế nào cảm giác, vận chuyển khí huyết, lúc này Mạc Cầu đã là nhất thanh nhị sở.

E rằng ngay cả Tần sư phụ và thậm chí là Hứa lão cũng cảm ngộ không bằng hắn.

Điều này cũng làm cho hắn minh ngộ.

Khó trách thung công là căn bản của võ học!

Thì ra khi người bình thường tập thể dục cũng là dùng khí và huyết để bồi dưỡng cơ thể.

Nhưng không biết pháp môn, thủ đoạn vận dụng khí huyết quá thô, hiệu quả chậm thì không nói còn có thể tổn thương thân thể.

Mà thung công thì lại có thể cảm ứng theo căn bản, vận chuyển khí huyết, đương nhiên là có hiệu quả gấp mấy lần, mười mấy lần rồi.

Lui lại hai bước, Mạc Cầu ánh mắt chớp động, cơ thể từ từ thả lỏng theo pháp môn, ngực và bụng nhấp nhô một cách có trật tự.

Lập tức hai chân trầm xuống, cảm giác các huyệt vị như Thiên Trung, Thiên trì, Trung Quản, ý thức dần dần chìm xuống.

Mặc dù động tác vẫn rất không thoải mái, tiết tấu kém xa cảm ngộ, nhưng cũng đã dừng thích ứng được một chút.

Chẳng biết lúc nào.

Bên tai Mạc Cầu vang lên những thanh âm như sóng biển dâng trào, thân thể chập trùng đôi chút.

Khí huyết phun trào!

Những người bình thường cần ngoại lực hiệp trợ và tập luyện nhiều ngày mới có cảm giác nhập môn, hắn lại làm được chỉ trong một lần.

Lần thử đầu tiên liền có thể cảm giác được sự tồn tại của khí huyết, lại có thể tùy tâm thôi động.

Cái này tự nhiên không phải là do Mạc Cầu thiên phú dị bẩm, mà là bởi vì hắn đã nắm giữ hoàn toàn Tam Dương Thung.

Nên hành động như thế nào đã sớm nhất thanh nhị sở.

Giống như một vị võ học cao thủ trùng sinh, mặc dù không có thực lực, nhưng những kinh nghiệm từng trải cũng sẽ không biến mất.

Nhập môn tự nhiên của nhanh hơn người bình thường nhiều!

"Rầm rầm..."

Khí huyết phun trào trong cơ thể, từ trái tim phóng tới toàn thân, sau đó lại quay trở về, đi tới đi lui không dứt.

Tu luyện theo pháp môn của thung công, khí huyết phun trào không ngừng, nhập da thịt, cường gân cốt, tráng nội phủ.

Không bao lâu sau, Mạc Cầu mở mắt ra.

Duỗi ra hai tay đặt trước mắt, rõ ràng chưa hoạt động, nhưng làn da lại trở nên hồng hào như đang vận động mạnh.

Chuyện này tự nhiên là công lao của Tam Dương Thung.

Nhưng mà...

Quá chậm!

Mạc Cầu nhíu nhíu mày.

Với những cảm ngộ về Tam Dương Thung, hắn có thể nhận biết được tiến độ của mình.

Theo tốc độ hiện giờ, hắn muốn đạt tới cảnh giới kình lực nhập da thịt thì nhanh nhất cũng phải mất ba năm, đoán cốt thì mười năm, tạng phủ thì phải nhìn cơ duyên.

Tốc độ thế này đối với người bình thường mà nói là không tệ, nhưng trên thực tế là còn thiếu rất nhiều.

Bởi vì cảm ngộ của Mạc Cầu về Tam Dương Thung đã vượt xa người thường, nếu như ngay cả hắn cũng cần mấy chục năm mới có thể nhập tạng phủ, vậy thì những người khác căn bản không có một tia hi vọng nào.

Huống hồ theo những thông tin được ghi trong sách thuốc, khi một người đã trên ba mươi tuổi, khí huyết liền sẽ bắt đầu suy bại.

Đến lúc đó, tập võ chỉ có thể dùng để duy trì tình trạng cơ thể, trừ phi phục dụng thiên tài địa bảo, nếu không thì sẽ khó tiến thêm một bước.

Hứa lão lúc còn trẻ cũng là vị cao thủ nhập tạng, Tần sư phụ là đoán cốt, Tần Thanh Dung tuổi còn trẻ cũng đã kình lực nhập da thịt.

Thế nhưng bọn họ lại không có những cảm ngộ này.

Cho nên...

Đại dược!

Mạc Cầu hai mắt khẽ động, vội vàng lấy từ trong ngăn tủ ra một viên Dưỡng Nguyên đan, lấy nước lạnh rồi bỏ vào mồm.

Đan dược vào bụng, không lâu sau liền có một cỗ kình lực ấm áp từ trong cơ thể hiện lên.

Định thần lại, Mạc Cầu đứng trung bình tấn một lần nữa, vận chuyển Tam Dương Thung, vận chuyển khí huyết cường hóa nhục thân.

Sau thời gian một nén hương.

"Hô..."

Mạc Cầu phun ra một ngụm trọc khí, từ từ mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Quả nhiên, sau khi phục dụng Dưỡng Nguyên đan thì tiến độ tu hành của hắn tăng lên gần như gấp bội.

Nếu như có thể phục dụng mỗi ngày, không cần quan tâm đến tác dụng phụ, sợ là không bao lâu nữa liền có thể Luyện thể thành công, đạt đến trình độ của Tần Thanh Dung.

Cho dù là không thể làm như vậy, với những cảm ngộ của hắn về thung công, trong vòng một năm cũng có thể đạt đến kình lực nhập da thịt.

"Dưỡng Nguyên đan là do chính tay Tề sư huynh điều chế, hiệu quả đương nhiên sẽ không bằng đại dược của hiệu thuốc Thanh Nang."

"Nếu là có thể lấy được đại dược..."

Nghĩ đến đây, Mạc Cầu lại là lắc đầu.

Tề sư huynh lúc còn trẻ thể hiện ra Thiên phú võ học kinh người, được truyền Tam Dương Thung, Phân Ảnh Kiếm, nhưng cũng không thể biết được phối phương của đại dược.

Rõ ràng, phối phương này mới là thứ quan trọng nhất của hiệu thuốc Thanh Nang.

Dù sao thì theo cách nói của Tề Khôn, Tam Dương thung chỉ là một môn thung công bình thường, cũng chỉ là mạnh hơn một chút so với những võ học bình thường được truyền dạy trong võ quán.

Lúc trước hắn ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, chủ yếu vẫn là dựa vào đại dược của hiệu thuốc.

Bất quá mặc dù không có đại dược, nhưng trong tay Mạc Cầu vẫn còn Dưỡng Nguyên đan, nếu như có thể cải tiến một chút mà nói...

Chưa hẳn không thể!

Có Tam Dương thung, Dưỡng Nguyên đan, Mạc Cầu không chỉ dần dần tăng cường thể lực, vầng sáng trong thức hải cũng tăng lên càng lúc càng nhanh.

Gần như đạt tới một ngôi sao một ngày.

Sau mấy ngày, khi số lượng vầng sáng đạt tới 8 ngôi sao, cuối cùng cũng có thể đặt đan phương của Dưỡng Nguyên đan vào trong.

"Bạch!"

Tinh quang ảm đạm, cảm ngộ từ ý niệm hiện lên.

Bất quá chỉ là trong nháy mắt, sự hiểu biết của Mạc Cầu đối với đan phương Dưỡng Nguyên đan đã vượt xa Tề sư huynh.

Trong cảm ngộ của hắn, ngoài đan dược do chính tay Tề sư huynh chế biến, vẫn còn hai phiên bản đã được tối ưu hóa.

Một loại là bỏ qua các bước không cần thiết trên cơ sở nguyên lý và phối trộn dược liệu một cách hợp lý.

Một loại khác là dùng dược liệu khác thay thế cho dược liệu vốn có của đan phương.

Công hiệu của loại đầu tiên cũng chả kém gì nhiều so với bản gốc, nhưng mà có thể tiết kiệm không ít chi phí.

Công hiệu của loại sau thì sẽ mạnh hơn bản gốc rất nhiều, nhưng hầu hết những dược liệu thay đổi đều khá đắt tiền.

Dược liệu?

Mạc Cầu từ cảm ngộ trong ngẩng đầu lên.