Người dịch: Whistle
"Sư huynh, lời này của huynh có ý gì?" Mạc Cầu trong lòng nhảy một cái, trên mặt thì tràn đầy vẻ kinh ngạc:
"Ngày hôm đó đệ đã quay về phòng nghỉ ngơi từ sớm rồi, những người khác trong nhà kho có thể làm chứng."
"Đúng là đệ có quay về phòng." Tề sư huynh nhún vai, nói:
"Nhưng mà có ở trong phòng nghỉ ngơi hay không thì không biết, chuyện này sợ là không có người có thể làm chứng cho đệ rồi."
". . ." Mạc Cầu ánh mắt hơi co lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Sư huynh hoài nghi chuyện Ngụy sư huynh biến mất có liên quan với ta sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Tề sư huynh ý cười không hiểu:
"Tính tình Ngụy An thế nào thì ta rất rõ ràng, gã ta là một tên tiểu nhân không thể nghi ngờ, giữa các người có xảy ra mâu thuẫn gì không thì ta không biết, nhưng ta biết chắc gã ta sẽ không dễ dàng buông tha cho đệ như vậy đâu."
"Nhưng kết quả. . ."
Hắn nở một nụ cười, nói: "Người thất bại là hắn, đệ cảm thấy, ai là người có khả năng ra tay nhất?"
"Đây chỉ là những suy đoán của huynh thôi." Mạc Cầu mở miệng:
"Có lẽ là Ngụy sư huynh thật sự có chút mâu thuẫn với ta, nhưng còn không đến mức giết người a."
"Thật sao?" Tề sư huynh cầm cây quải trượng của mình, từ tốn nói:
"Ta là người tập võ, dù là đã hoang phế nhiều năm nay, nhưng nội tình vẫn còn, đặc biệt là ban đêm, là lúc mà lỗ tai ta thính nhất!"
"Ngày đó, Mạc sư đệ trở về lúc giờ Mão đúng chứ?"
Mạc Cầu biến sắc.
Hắn nghiêng người nhìn sang Tề sư huynh, dừng một chút mới nói:
"Sư huynh, chuyện này cũng đã sớm kết thúc, lúc này huynh nói ra cũng sẽ không người tin?"
Lập tức âm thanh trầm xuống, nói:
"Huynh lấy chuyện không bằng không chứng này để uy hiếp ta giao ra « Thanh Nang Dược kinh », có tin là ta nói chuyện này cho Tần sư phụ biết không!"
". . ." Tề sư huynh há to miệng, thấy Mạc Cầu mặt không đổi sắc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
"Sư đệ nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi!"
Nói xong, hắn than nhẹ một tiếng, chống quải trượng khập khễnh bước ra ngoài, dường như muốn bỏ đi.
Mạc Cầu đứng im tại chỗ không rên một tiếng, nhìn đối phương chậm rãi tới gần.
Ba mét, hai mét, một mét rưỡi. . .
"Bạch!"
Hàn mang lấp lóe.
Cùng một thời gian, động tác giống nhau, hai thanh đoản kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hai người, cùng đâm về phía trước.
Thân thể của Mạc Cầu nhoáng một cái, thân tùy kiếm đi, Yến Tử Phân Thủy điểm ra ba vệt hàn mang nhỏ bé trước mặt.
Tề sư huynh hai mắt vị tất, tay khẽ động, năm đạo kiếm ảnh đã đánh vào những điểm yếu của Mạc Cầu.
"Đinh. . ."
Tiếng va chạm thanh thúy êm tai, những tia lửa nhỏ bắn ra trông rất đẹp mắt, nhưng lại ẩn chứa sát khí dữ dội.
Thân thể Mạc Cầu chấn động, chỉ cảm thấy mình đã va chạm với một lực lượng cực lớn, thân thể không bị khống chế ngã ngửa ra sau.
Tề sư huynh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn biết rõ sức mạnh của mình, cho dù là đã hoang phế nhiều năm nhưng cũng sẽ mạnh hơn những thiếu niên chưa trưởng thành này nhiều.
Đặc biệt là chiêu Yến Tử Phân Thủy, hắn có thể thi triển cùng lúc ngũ thiểm, nhiều hơn Mạc Cầu lưỡng thiểm.
Nhưng kết quả lại là hơi chiếm thượng phong, kiếm ảnh vừa va chạm liền nát.
Điều này nói rõ Mạc Cầu đối với kiếm pháp lý giải, xuất kiếm thời cơ, tinh chuẩn, đều hiểu hơn hắn rất nhiều.
"Bạch!"
"Đinh!"
Tụ Lý Kiếm!
Cùng là hai vệt ánh sáng lạnh lẽo từ trong ống tay bay ra, va chạm giữa không, sau đó bắn ra một số tia lửa.
Mạc Cầu dậm chân một cái, nghiêng người đánh tới, tay trái lắc một rồi vung ra một thanh đoản kiếm bằng gỗ.
Trải qua mấy lần chém giết, hắn đã sớm hiểu ra rằng việc chuẩn bị thêm một thanh kiếm là chuyện tất yếu.
"Hảo tiểu tử!"
Hai con ngươi của Tề sư huynh co rụt lại, chống cây quải trượng xuống đất, toàn bộ cơ thể đã bay lên không trung tránh né kiếm gỗ.
Thân ở trên không, áo quần của hắn rung động nhanh chóng, cả người vồ về phía Mạc Cầu như một con chim.
Đồng thời vung cánh tay lên, một số hư ảnh không phân biệt được thật giả phản chiếu vào mắt đối phương cùng một lúc.
Lao Yến Phân Phi!
Một chiêu này, khó phân thật giả, hư thực đan xen, là sát chiêu trong mười ba chiêu của Phân Ảnh Kiếm Pháp.
Vừa ra tay, Mạc Cầu liền cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cánh tay đau nhói, lập tức buông tay lùi về sau.
"Bạch!"
Kiếm ảnh cuộn lại, chém trúng đoản kiếm.
Nếu mà hắn buông tay chậm thêm một giây thì sợ là năm đầu ngón tay đã rời khỏi thân thể.
Tề sư huynh cầm hai thanh đoản kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, cười hì hì nhìn về phía Mạc Cầu: "Sư đệ, đệ học kiếm pháp vẫn chưa được tốt lắm a."
"Sư huynh võ nghệ cao cường, kiếm pháp tinh diệu, tại hạ bội phục." Mạc Cầu chắp tay, bước chân cũng hơi hơi lùi về phía sau, chuẩn bị tùy thời chạy ra ngoài phòng.
Thực lực đối phương tuy mạnh nhưng dù sao cũng bị mất một cái chân, chỉ cần hắn chạy đệ khu đất trống thì sẽ không bị đuổi kịp nữa.
"Sư đệ." Tề sư huynh giống như không nhìn thấy cử động nhỏ này của Mạc Cầu, mà chỉ vuốt vuốt chiến lợi phẩm trong tay:
"Thanh đoản kiếm này của đệ, sao ta lại thấy nó hơi quen nhỉ."
"Chẳng lẽ là của Ngụy An?"
"Sư huynh nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:
"Đây là kiếm đệ mua trong tiệm thợ rèn, làm sao có thể là của Ngụy sư huynh được, nếu huynh không tin thì có thể đi hỏi."
Hắn thật sự không sợ bị người nhận ra, bởi vì thanh kiếm này đã bị chỉnh sửa và đánh bóng qua một chút rồi.
Nhiều nhất chỉ là giống với hình dáng ban đầu của nó mà thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không bị người nhận ra là cùng một thanh kiếm.
"Sư đệ thật sự là rất cẩn thận." Tề sư huynh ước lượng thanh đoản kiếm trong lòng bàn tay, nói:
"Nhưng mà thanh kiếm này ít nhất cũng cần bốn năm lượng bạc, đệ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Mạc Cầu hơi biến sắc, bất quá vẫn nói:
"Sư huynh thường xuyên không ở nhà kho cho nên không biết, gần nhất ta thường giúp mọi người chẩn bệnh có tính phí."
"Thật sao?" Tề sư huynh khinh thường hừ nhẹ:
"Đệ khai trương được bao lâu rồi, có thể kiếm nhiều bạc như vậy?"
"Mạc sư đệ, chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, lấy thực lực hiện giờ của đệ, giết chết Ngụy An thì cũng không tính là việc khó gì."
"Ngày đó đệ cũng không ở đây, hơn nữa trong tay đệ còn có một thanh kiếm nhìn giống như của Ngụy An, đệ cảm thấy nếu như việc này truyền đến chỗ sư phụ thì đệ có thể giải thích rõ ràng được sao?"
Mạc Cầu trầm mặc.
"Huynh không có chứng cứ xác thực!" Hắn mở miệng:
"Hơn nữa, nếu như việc này truyền đến chỗ sư phụ thì sư huynh nghĩ rằng mình có thể lấy được chỗ tốt gì sao?"
Hắn xác thực có rất nhiều chuyện đáng ngờ, nhưng đối phương dùng chuyện này để đổi lấy dược kinh đồng dạng cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
"Không sai." Tề sư huynh gật đầu, lần nữa ngồi lại trên ghế.
Vuốt ve thanh đoản kiếm trong lòng bàn tay, hắn đột nhiên nói:
"Sư đệ, đệ thấy thế này thì sao?"
"Đệ viết « Thanh Nang Dược kinh » cho ta, ta sẽ đưa cho đệ đan phương của Dưỡng Nguyên đan, thế nào?"
"Đan phương của Dưỡng Nguyên đan?" Mạc Cầu trong lòng hơi động.
"Không sai." Tề sư huynh gật đầu, nói:
"Công hiệu của Dưỡng Nguyên đan thì đệ cũng đã rõ ràng, được Đan phương, đệ liền có thể mình luyện chế đan dược."
"Ta cũng không gạt đệ, giá của một viên Dưỡng Nguyên đan chỉ là khoảng một trăm đồng tiền lớn, sau này thì đệ cũng có thể coi đây là một cuộc làm ăn lâu dài."
". . ." Mạc Cầu ánh mắt chớp động, một lát sau nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nếu như chuyện ta tự mình truyền thụ « Thanh Nang Dược kinh » bị Tần sư phụ biết được, ông ấy sẽ giết chết ta!"
"Đệ không nói, ta không nói, ai biết được?" Tề sư huynh nhíu mày.
"Nhưng mà ta không tin huynh." Mạc Cầu mở miệng:
"Hơn nữa bây giờ ta cũng đã học được y thuật, có thể kiếm tiền, muốn Dưỡng Nguyên đan tìm huynh mua được rồi. Thậm chí, ta có thể mình nghiên cứu ra cố bản bồi nguyên đan dược."
"A. . ." Tề sư huynh khinh thường nhẹ nhàng a một tiếng:
"Nào có chuyện dễ ăn như vậy, Dưỡng Nguyên đan này là do ta. . . , được rồi, đều là chuyện quá khứ."
Một tay hắn gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, nói:
"Cho nên, sư đệ không có ý định nói chuyện cùng ta sao?"
"Không." Chưa từng nghĩ tới, vẫn luôn cứng đầu Mạc Cầu lại ngoài ý muốn lắc đầu:
"Ta có thể giao « Thanh Nang Dược kinh » cho huynh, nhưng mà đổi lại ta muốn không chỉ là đan phương của Dưỡng Nguyên đan."
"Ồ?" Tề sư huynh hai mắt sáng lên:
"Đệ còn muốn cái gì? Bạc? Dược liệu? Nói một chút."
"Đều không phải." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ta muốn học Tam Dương Thung."
"Ngươi. . ." Tề sư huynh sững sờ, lập tức cả giận nói:
"Chuyện này không có khả năng!"
"Vì sao không có khả năng?" Mạc Cầu nhún vai:
"Đan phương của Dưỡng Nguyên đối với ta vô dụng, hơn nữa « Thanh Nang Dược kinh » và Tam Dương Thung đều cấm chỉ ngoại truyền."
"Sư huynh muốn « Thanh Nang Dược kinh », sư đệ muốn Tam Dương Thung, chúng ta đều có nhược điểm nằm trong tay đối phương, như vậy ta mới có thể yên tâm."