Chương 24: Áp Chế

Người dịch: Whistle

Một năm mới bắt đầu, vạn vật đổi mới.

Trong lúc bất tri bất giác, Mạc Cầu đã nghênh đón năm đầu tiên từ khi hắn đi đến thế giới này.

Những ngày cuối năm đều rất náo nhiệt, từng nhà giăng đèn kết hoa, nhà kho của hiệu thuốc thì lại trở thành nơi vắng vẻ.

Trừ Mạc Cầu ra, nơi này chỉ còn một đôi phu thê già, lại không người nào có hứng thú lo liệu đồ tết.

Còn về Tề sư huynh. . .

Từ trước tết thì hắn đã ở luôn trong Nghênh Xuân cư rồi, mỗi ngày trêu hoa ghẹo liễu, vui đến quên cả trời đất, sợ là không tiêu hết tiền thì sẽ không trở về.

Năm mới, cứ như vậy trôi qua.

Đầu năm.

"Mạc Cầu!"

Một giọng nữ thanh thúy vang lên từ ngoài viện.

Tần Khánh Dung mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, trên mặt lộ vẻ vui mừng đang bước vào nhà kho hiệu thuốc.

"Đệ ở đâu?"

"Sư tỷ?" Mạc Cầu đẩy cửa đi ra ngoài, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Sao tỷ lại tới đây?"

Bây giờ chính là thời gian đi thăm bằng hữu, hiệu thuốc Thanh Nang có rất nhiều khách hàng, trước ngày mười lăm cũng còn chưa thăm hỏi được hết.

Vậy mà Tần Thanh Dung lại có thời gian đến chỗ này?

"Tới thăm đệ một chút!" Tần Thanh Dung nhoẻn miệng cười, không chút khách khí bước vào phòng của Mạc Cầu.

Nhìn quanh một vòng, gật đầu nói:

"Không tệ lắm, ở một mình vẫn rất sạch sẽ."

Phòng của Mạc Cầu mặc dù không tinh xảo bằng phòng của con gái, nhưng cũng là sạch sẽ ngăn nắp, không có thứ gì dơ dáy bẩn thỉu.

So với căn phòng của những thằng đực rựa khác trong hiệu thuốc thì tốt hơn rất nhiều, làm cho Tần Thanh Dung rất là hài lòng.

"Rảnh rỗi không chuyện gì làm nên thường xuyên quét dọn." Mạc Cầu cười nhạt, kéo một ghế ra:

"Sư tỷ ngồi đi!"

"Ừm." Tần Thanh Dung xoay người ngồi xuống, từ bên hông lấy xuống một cái túi tiền, tiện tay buông xuống:

"Của đệ nè."

"Cái gì?" Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Hiệu thuốc cho tiền lì xì, người nào cũng có, sau tết thì đệ cũng không qua đó nên ta cầm tới đây cho đệ."

"Tạ sư tỷ." Mạc Cầu vội vàng nói tạ.

Bóp bóp túi tiền, bên trong có khoảng một lượng bạc, hình như cho hơi nhiều thì phải?

"Cám ơn ta làm gì, nếu như không phải vì ta, đệ cũng sẽ không bị cha sung quân đến bên này." Tần Thanh Dung thở dài:

"Nhưng mà mấy tháng này đệ làm cũng không tệ, đặc biệt là chuyện ngồi xem bệnh ở khu chợ, chuyện này đều đã truyền đến tai của mấy vị sư phụ trong hiệu thuốc."

"Thật sao?" Mạc Cầu cười cười thu hồi túi tiền:

"Tần sư phụ nói sao?"

"Còn có thể nói thế nào?" Tần Thanh Dung bĩu môi:

"Không gì ngoài mấy câu như học y không chỉ là phải hiểu được y lý, lý thuyết y học, còn phải học được cách làm người, nếu không thì cũng là một thầy thuốc không có y đức."

"Y thuật càng cao, tai họa ngược lại càng lớn."

Mạc Cầu nhíu mày.

Nghe được ý nghĩa trong lời nói này, trong thời gian ngắn, có vẻ như Tần sư phụ cũng không có ý định để mình quay về?

"Đệ đừng buồn." Thấy sắc mặt Mạc Cầu không đúng, Tần Thanh Dung vội vàng mở miệng:

"Hiện giờ thì trong hiệu thuốc chỉ có Trình Thọ và Thái Duệ mới vừa nhập môn, còn ta cũng chỉ có thể giúp được một chút, lại thêm Ngụy sư huynh xảy ra chuyện. . ."

"Ai!"

Nàng thở dài, nói: "Hiệu thuốc đang lúc thiếu người, tin tưởng cha ta sẽ gọi đệ về sớm thôi."

"Vậy à." Mạc Cầu hỏi thẳng:

"Tần sư phụ có nói cụ thể là lúc nào không?"

"Cái này. . ." Tần Thanh Dung vẻ mặt cổ quái:

"Chuyện này thì có."

Gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, nói: "Nói là. . . Chờ ta chọn được nhà chồng rồi mới có thể cân nhắc để đệ trở về."

Mạc Cầu mặt hiện vẻ im lặng.

Tần sư phụ đang sợ mình làm chậm trễ hôn sự của nữ nhi ông ta sao? Đề phòng chặt chẽ như vậy.

"Sư tỷ." Lúc này hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

"Xem ra, đệ muốn trở về hiệu thuốc thì còn cần sư tỷ xuất lực nhiều hơn, không biết dạo này tỷ với Bạch công tử. . ."

"Nói cái gì đó!" Sắc mặt của Tần Thanh Dung càng đỏ hơn, hung hăng trừng Mạc Cầu một cái, mới nói:

"Ta với Bạch công tử không có chuyện gì cả, chỉ là. . . Bằng hữu bình thường thôi."

"Vâng, vâng, bằng hữu bình thường." Mạc Cầu cười đáp lời, đương nhiên là bị đối phương thẹn thùng quát khẽ một tiếng.

Bây giờ thì hắn cũng không cần vội vã quay về hiệu thuốc.

Nhờ công của hệ thống mà cuốn « Thanh Nang Dược kinh » quyển thượng đã sớm cảm ngộ xong từ trước tết rồi, quyển hạ thì chắc sẽ không được truyền thụ trong thời gian ngắn như vậy.

Đến nỗi muốn tập luyện Phân Ảnh Kiếm và Tam Dương Thung thì phải trải qua những khảo nghiệm của Tần sư phụ nữa.

Chẳng thà dùng tiền đi võ quán học thử một môn võ nghệ, ít nhất cũng không cần phiền phức như vậy.

"Đúng rồi." Tần Thanh Dung nghĩ đến một chuyện, nói:

"Cuốn « Thanh Nang Dược kinh », đệ đã học tới đâu rồi?"

"Cũng còn được." Mạc Cầu gật đầu.

"Cũng còn được?" Tần Thanh Dung nhíu mày:

"Mạc sư đệ, đề đừng có ở đây mà khoác lác nhé, « Thanh Nang Dược kinh » đệ chỉ được xem một đêm thôi, có thể học được bao nhiêu?"

"Vầy đi, ta sẽ kiểm tra đệ một chút!"

"Sư tỷ, mời!" Mạc Cầu vẻ mặt tùy ý.

Nếu mà luận về kiến thức rộng rãi, hắn có lẽ không bằng đối phương, nhưng luận về dược kinh lý giải, sợ là Tần sư phụ cũng chưa chắc bằng hắn.

"Thông phong tẩu chú, tật chân, nên dùng những thuốc nào?" Tần Thanh Dung hỏi.

"Bát Trân hoàn, Quảng Linh đan, cùng với Trung Khí đan, Hộ Mạch đan, đều được." Mạc Cầu thuận miệng hồi đạo.

"Nói bậy." Tần Thanh Dung thanh âm nhấc lên:

"Hộ Mạch đan dùng để dưỡng can giữ thận, làm sao có thể trị tật chân?"

"Chẳng lẽ sư tỷ không biết Hộ Mạch đan là chủ hộ âm kinh, chủ tạng, Thiếu Âm Tâm Kinh và các kinh mạch khác đều thông qua tay, chân." Mạc Cầu thanh âm bằng phẳng:

"Lấy Hộ Mạch đan nhập dược, phối hợp tắm thuốc, Kinh mạch xoa bóp, có thể chữa được những bệnh khó trị như đau nhức phong, tật chân."

"Là. . . Thật sao?" Tần Thanh Dung lắp bắp, mặt lộ vẻ do dự.

"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu:

"Khí huyết thông, bách bệnh tiêu, Đây là cơ sở của lý thuyết y học, chỗ nào đau thì chữa chỗ đó chỉ có thể trị ngọn không trị gốc."

"Cần phải hiểu bệnh lý, hiểu dược tính, mới có thể trị tận gốc, trừ bệnh tật."

". . ." Tần Thanh Dung ngậm miệng, gương mặt xinh đẹp kéo căng.

"Ây. . ." Mạc Cầu há to miệng, nói:

"Sư tỷ chỉ là nhất thời sơ sẩy nên mới quên chuyện này."

"Hừ!" Tần Thanh Dung hừ nhẹ một tiếng:

"Đương nhiên là ta không quên, chẳng qua là mượn cơ hội này để kiểm tra đệ một chút, xem thử đệ học hành tới đâu rồi?"

"Hiện giờ xem ra đệ học cũng không tệ lắm!"

"Vâng." Mạc Cầu xác nhận:

"Sư tỷ còn có vấn đề nào khác nữa không?"

"Không có." Tần Thanh Dung bĩu môi, đứng dậy:

"Lần này ta đến đây, ngoài đưa lì xì cho đệ, còn để thông báo cho đệ là ngày mười lăm phải đi Vọng Giang lâu. Đến lúc đó các gia tộc lớn trong thành sẽ tụ tập, cha ta cũng ở đó, nhân cơ hội này đệ hãy biểu hiện tốt một chút là có thể trở về hiệu thuốc liền."

"Vọng Giang lâu?" Mạc Cầu nhíu mày.

Đó là nơi hội họp, yến tiệc của những gia đình giàu có trong thành, hắn chỉ là một gã học đồ, đi qua sợ là không tốt.

Chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Không cần đâu?"

"Sợ cái gì." Tần Thanh Dung trợn trắng mắt, nói:

"Vào lúc này hàng năm, chỗ đó là nơi náo nhiệt nhất, không đi thì tiếc lắm, nhân tiện để tỷ giới thiệu bằng hữu của mình cho đệ nhận biết luôn."

"Tiệm thuốc của chúng ta cũng cần phải làm ăn nữa, không thể thiếu liên hệ với bọn họ được, đặc biệt là Liễu gia - lấy hái thuốc lập nghiệp."

Nói mà không cho Mạc Cầu có cơ hội cự tuyệt, vỗ nhẹ vai của hắn, nói:

"Vậy quyết định vậy đi!"

Nói xong, sải bước ra bên ngoài cửa.

"Tề sư huynh?"

"Sư muội tới rồi à. . . Nấc. . . Muốn đi đâu sao?" Tề sư huynh đang có men say trong người, không biết trở về nhà kho hồi nào, đang ở trước cửa nấc rượu.

"Ừm." Tần Thanh Dung nhíu mày, vô thức nghiêng người tránh đi, nhẹ nhàng phất tay đâp bay mùi rượu trước mặt mình:

"Sư huynh, huynh uống ít rượu một chút đi!"

"Biết. . . Biết." Tề sư huynh đầy mặt đỏ bừng, vung tay lên, một mùi hương lạ buộc Tần Khánh Dung liên tiếp lui về phía sau:

"Sư muội đi thong thả, có rảnh nhớ ghé nha!"

"Biết." Tần Thanh Dung im lặng lắc đầu, liếc mắt ra hiệu với Mạc Cầu ở đằng sau một cái rồi cất bước đi xa.

"Sư huynh." Mạc Cầu khoanh tay gật đầu.

"Ừm." Tề sư huynh đỏ hồng cả khuôn mặt híp híp mắt, cất bước đi vào trong phòng của Mạc Cầu:

"Vào nhà nói."

"Sư huynh có việc gì sao?" Mạc Cầu sững sờ.

Đây là lần đầu tiên đối phương vào phòng của hắn.

"Có." Tề sư huynh chép chép miệng, thân thể lung la lung lay, cười hì hì nói:

"Không nghĩ tới, sư đệ vậy mà cũng học được Thanh Nang Dược kinh?"

"Thế nào, sư huynh chưa học qua sao?" Mạc Cầu mở miệng.

"Không có." Tề sư huynh lắc đầu, duỗi một ngón tay ra lung lay trước mắt:

"Ta học võ, Ngụy An học y, Thanh Nang Dược kinh ta. . . Nấc. . . Chưa được học."

"Vậy à." Mạc Cầu gật đầu:

"Nếu mà sư huynh ngài chịu mở miệng, tin tưởng Tần sư phụ nhất định sẽ dạy cho huynh."

"Sao lại phải phiền phức như vậy." Tề sư huynh cười hắc hắc, đặt mông lên ghế, nói:

"Đệ viết Thanh Nang Dược kinh rồi giao cho ta là được."

"Hả?" Mạc Cầu hơi biến sắc mặt:

"Chuyện này sợ là không quá thích hợp."

"Không thích hợp?" Tề sư huynh chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói:

"Nếu như ta nói cho sư phụ, vào đêm mà Ngụy An mất tích thì đệ không ở trong phòng nghỉ ngơi, đệ đoán sẽ như thế nào?"