Người dịch: Whistle
Tiệm cầm đồ Lữ gia.
Nơi này chính là sản nghiệp của Hắc Hổ đường, mặt trước là một hiệu cầm đồ, mặt sau thì là cứ điểm họp mặt của bang phái.
Có mấy người trong nội đường đang kiểm kê thu nhập của khoảng thời gian gần đây.
"Sau khi kiểm kê xong lần này thì trước tết cũng không cần phải lại làm việc, có thể chơi một cách thoải mái rồi." Có người mở miệng.
"Đừng có chủ quan." Người đứng đầu chỗ này Hoàng Khuê thì nhẹ nhàng lắc đầu:
"Năm nay người của phái Tứ Phương bị tổn thất nặng nề, sợ là sẽ không để cho chúng ta sống yên ổn đâu, đều cẩn thận một chút đi."
"Hắc!" Một người cười lạnh:
"Lão nhị của phái Tứ Phương đã bị thương, Tam Báo tử thì đã chết, chỉ chừa lại một gã lão đại, còn có thể lật trời hay sao?"
"Đợi sang năm dọn dẹp luôn cái phái Tứ Phương kia, trong thành chính là địa bàn của Hắc Hổ đường chúng ta, sau này còn không phải là ăn ngon mặc sướng."
"Không sai, không sai!"
Nghĩ đến cuộc sống sau này, vẻ mặt của mấy tên này liền hưng phấn, liền tốc độ kiểm kê sổ sách đều nhanh hơn không ít.
"Nói đến còn là Tam đương gia lợi hại, tuổi còn trẻ, thực lực lại không thua gì lão đại của phái Tứ Phương."
"Đó là đương nhiên, Tam đương gia xuất thân bất phàm, hơn nữa bây giờ còn là cao thủ nội lực!"
"Nhưng mà cũng không thể khinh thường Sử Tiểu lão đại của phái Tứ Phương được, cái danh Hỗn Nguyên Thiết Thủ đã được truyền nhiều năm như vậy, hơn nữa kinh nghiệm chém giết của lão ta rất phong phú, Tam đương gia sợ là còn kém hơn một chút."
"Không sợ, lão đại của chúng ta cũng không phải dễ trêu. . ."
"Đủ rồi." Hoàng Khuê nhíu mày:
"Tranh thủ thời gian làm việc đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!"
"Vâng, vâng." Đám người vội vàng xác nhận.
Hắc Hổ đường có năm vị đương gia, Hoàng Khuê chính là lão Ngũ, địa vị tất nhiên là sẽ cao hơn nhiều những gã bang chúng bình thường rồi.
"Đương gia!" Lúc này, một người vội vàng chạy vào nội đường:
"Tam đương gia tới."
"Ồ?" Hoàng Khuê ngẩng đầu, chỉ thấy trong nội viện có vài người đang đi tới, trong đó có một người chính là Tam đương gia Chung Vân Triệu, không nhịn được cười nói:
"Cái này thật sự là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, bọn ta vừa nãy còn đang nhắc đến ngươi thì ngươi đến rồi!"
"Hoàng huynh nói gì về đệ vậy?" Chung Vân Triệu cất bước vào trong, chắp tay nói:
"Không có quấy rầy đến các vị chứ?"
Ngũ đương gia của Hắc Hổ đường không phải được sắp xếp theo tuổi tác, cho nên cũng không có quy củ gì trong xưng hô.
Tam đương gia Chung Vân Triệu khoảng chừng hai mươi tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong năm người, mặc dù không tính là tuấn dật bất phàm, nhưng cũng là tướng mạo đường đường, chỉ là có một đôi mắt ẩn hàm lệ khí, khi người nhìn vào sẽ sinh ra sợ hãi.
"Không quấy rầy, không quấy rầy." Hoàng Khuê thả đồ vật trên tay xuống, nói:
"Các huynh đệ đều đang nói về sự tích uy dũng của tam đương gia, nhưng mà. . . , ngươi đúng là khách quý ít gặp ở nơi này đấy."
"Có việc gì sao?"
Tam đương gia không thích tục vật, tính cách quái gở, cho nên chưa từng đến qua chỗ này.
"Ừm." Chung Vân Triệu cũng không khách khí, gật đầu nói:
"Đệ nghe nói là có người của Hoàng huynh vừa thu được một khối Thiết Tinh?"
"Thiết Tinh?" Hoàng Khuê ngây người, vẻ mặt mờ mịt:
"Đó là vật gì?"
"Là một loại. . . Một loại vật liệu luyện khí tương đối hiếm gặp." Chung Vân Triệu ánh mắt chớp động, nói:
"Vừa đúng lúc ta chuẩn bị luyện chế một thanh bảo kiếm, dung nhập Thiết Tinh vào đó thì có thể tăng thêm độ sắc bén."
"Nha!" Hoàng Khuê hiểu rõ:
"Đây là chuyện nhỏ, Tam đương gia có biết là ai thu không? Ta kêu hắn lấy ra cho ngươi."
Chung Vân Triệu mở miệng: "Ta cũng vừa mới nghe nói, thứ đó vốn là nằm trong tay của một gã tú tài họ Cảnh."
"Tôi biết rồi." Lúc này có một người mở miệng:
"Chắc là Điền Hổ đã thu thứ này, hôm qua hắn còn nói là đã phát hiện ra một khối kỳ thiết trong tay của một gã tú tài nghèo túng."
"Thì ra thứ đó được gọi là Thiết Tinh?"
"Hắn ở đâu?" Chung Vân Triệu hai mắt sáng lên:
"Mang ta đi gặp hắn!"
"Vâng." Đối phương đáp lời.
Hoàng Khuê ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Vừa lúc ta cũng không có việc gì, Tam đương gia không ngại ta đi theo để mở mang thêm kiến thức chứ?"
Những chuyện như vậy kêu hạ nhân dưới trướng đưa tới là được rồi, nhưng đối phương lại đích thân tới lấy, điều này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
"Đương nhiên." Chung Vân Triệu cũng không có ý kiến.
Không lâu sau.
Quải Tử nhai, một đám người đang chen chúc.
"Có người chết!"
"Là ai làm?"
"Đầu năm nay, thật sự là trong thành cũng không an toàn a."
"Chắc là do bang phái chém giết lẫn nhau rồi, mặc kệ chuyện của người ta đi, đừng nói lung tung, người của nha môn sắp đến rồi."
Tiếng ồn ào không dứt.
"Tránh ra, tránh ra hết đi!"
Người của Hắc Hổ đường xua đuổi giải tán đám đông, trống ra một khe hở để hai vị đương gia tới gần quan sát.
Ở chính giữa của con ngõ hẹp này có hai cỗ thi thể đang nằm sấp trên đất, máu tươi phủ màu nâu đen phủ kín mặt đất nơi họ đang nằm.
"Điền Hổ, Triệu Đại." Hoàng Khuê cắn chặt hàm răng, hai tay nổi đầy gân xanh:
"Là ai làm!"
"Lão Ngô!"
"Vâng."
Một người nghe tiếng tiến lên, nhanh chóng kiểm tra thi thể, nhìn thủ pháp thì đúng là không thua ngỗ tác của nha môn.
"Một kích mất mạng!" Lão Ngô hai mắt co rụt lại, nói:
"Người xuất thủ là vị cao thủ kiếm pháp, nhất kiếm phong hầu, độ sâu như nhau."
"Tốc độ rất nhanh, hơn nữa lại là nhất kiếm song sát, không dùng bao nhiêu khí lực, độ chính xác này tuyệt không phải là người bình thường có thể làm được. . ."
"Nhìn vị trí của vết kiếm là từ dưới đâm lên, chắc chắn người này tầm vóc không cao, sử dụng đoản kiếm, chuyện này cũng có chút kỳ quái."
"Đoản kiếm, dáng người thấp bé?" Hoàng Khuê nhíu mày:
"Phái Tứ Phương có kiếm pháp cao thủ nào giống như miêu tả không."
Lão Ngô hồi nói: "Có lẽ không phải là do phái Tứ Phương ra tay, có lẽ là có nhân cố ý hạ thấp thân thể để mê hoặc chúng ta."
"Đồ vật đâu?" Chung Vân Triệu mặt âm trầm, hắn thèm quan tâm đến sự sống chết của hai tên này, hắn chỉ muốn biết đồ vật đang ở đâu.
Thứ đó có liên quan đến tiền đồ của hắn, tuyệt đối không thể đánh mất được!
"Bị người ta mang đi rồi." Một người trong miếu đổ nát cúi đầu nói:
"Điền đầu đang đi mua thứ gì đó, đã mua được rồi, chuyện này chúng tôi đã hỏi người trong chợ rồi."
"Mang đi?" Chung Vân Triệu hai tay một nắm, mạch máu nổi đầy mu bàn tay.
"Đừng nóng vội." Hoàng Khuê lúc này ngược lại bình tĩnh, nhìn về phía lão Ngô:
"Có thể đuổi kịp tên sát nhân hay không?"
"Thời gian quá dài, mùi máu tươi không đủ, sợ là không kịp." Lão Ngô lắc đầu, cho ra không xác định trả lời.
"Không sao, thử một chút xem." Hoàng Khuê ra hiệu.
"Vâng." Lão Ngô gật đầu, lập tức lấy một túi phấn trên người ra, đổ xuống đất, sau đó cầm lên một chút rồi đưa lên mũi ngửi ngửi.
Sau một khắc.
Một mùi máu tanh nhàn nhạt xuất hiện trong khứu giác.
"Bên này!" Ánh mắt hắn chuyển động một cái, vội vàng đuổi theo hướng mùi máu đang nhạt dần.
Đám người Hoàng Khuê, Chung Vân Triệu cũng vội vàng đuổi theo.
Một đoàn người di chuyển như bay, băng đường vượt ngõ, cuối cùng dừng lại trước cửa một viện tử.
"Không có." Lão Ngô vẻ mặt tiếc nuối:
"Mùi quá nhạt, đến chỗ này thì đã không ngửi được nữa."
"Đây là nơi nào?" Chung Vân Triệu ánh mắt âm lãnh:
"Người hạ thủ tại sao lại vào trong căn nhà này?"
"Nơi này là Hà phủ." Lão Ngô do dự một chút, mới hồi đáp:
"Người đó chắc chắn đã vào trong này, nhưng cũng chưa chắc là do người của Hà phủ ra tay."
"A. . ." Chung Vân Triệu cười lạnh, cất bước liền muốn tiến vào Hà phủ.
"Đừng." Hoàng Khuê vội vàng đưa tay cản lại, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn:
"Hà gia không phải là một gia đình bình thường, có quan hệ với không ít gia tộc trong thành, Tam đương gia đừng xúc động."
". . ." Chung Vân Triệu nghe vậy sắc mặt liền lạnh lẽo hơn, một tay đã từ từ mò lên chuôi kiếm bên hông.
. . .
Dưới màn đêm.
Trong phòng ngủ nhà kho của hiệu thuốc, Mạc Cầu cuộn tròn thân thể, mồ hôi nhễ nhại, giống như vừa gặp được một cơn ác mộng.
Hốc mắt hắn chớp động, phải mất một lúc lâu sau thì nhịp tim hắn mới có thể trở lại bình thường.
Hồi tưởng lại những kinh lịch trong mấy ngày này, hắn không khỏi lộ ra vẻ chua xót.
Lúc vừa mới giết người thì hoảng hốt lo sợ, đến khi giết Ngụy sư huynh thì phẫn nộ, tới ngày hôm nay thì bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, biến hóa của hắn không thể nói là không lớn.
Không chỉ là thay đổi về vẻ bên ngoài .
Trong lòng cũng là như vậy.
Khi đối mặt với những tên đạo tặc ngụy trang thành sơn dân, Mạc Cầu có thể nói là bị động giết người, là chuyện bắt buộc.
Đến khi giết Ngụy sư huynh thì đã là nửa chủ động, nửa bị động, vì không muốn bị người khác ám hại mà ra tay giết người.
Hôm nay. . .
Nếu như không để ý tới hai người của Hắc Hổ Đường thì có lẽ cả đời cũng sẽ không còn gặp lại nhau.
"Giết nhân."
Mạc Cầu ánh mắt phức tạp.
Chỉ có đêm khuya thanh vắng, hắn mới hiểu được mình đã thay đổi nhiều đến vậy.
Thế đạo này. . .
Trách được ai?