Chương 27: Mua Thuốc

Người dịch: Whistle

Cảm ngộ « Bảo Dược Thương khoa », tổng cộng có 35 ngôi sao mất đi vầng sáng.

Không hoàn chỉnh Phân Ảnh Kiếm, tiêu tốn hết 24 ngôi sao.

« Thanh Nang Dược Kinh » quyển thượng, dùng đi 61 ngôi sao.

Tam Dương Thung, 41 ngôi sao.

Đan phương Dưỡng Nguyên Đan, 8 ngôi sao.

Trên con đường dài, Mạc Cầu vừa đi vừa yên lặng suy tư.

"Hiện tại xem ra, cùng một loại pháp môn, nếu như đã nắm được căn bản rồi mới cảm ngộ tiến giai, số ngôi sao tiêu hao sẽ giảm đi."

"Nếu như không cảm ngộ « Bảo Dược Thương khoa », trực tiếp cảm ngộ « Thanh Nang Dược kinh », tuyệt đối sẽ không chỉ là 61 ngôi sao."

"Tương tự, sở dĩ đan phương của Dưỡng Nguyên Đan chỉ cần 8 ngôi sao là vì mình đã hiểu được dược tính của nó, cũng là bởi vì mình đã hiểu được dược lý, cho dù là không có hệ thống, mình cũng có thể từ từ nghiên cứu, cải tiến đơn thuốc.."

"Nhưng mà. . ."

"Tam Dương thung quả nhiên là võ học nhập môn cơ bản nhất, có thể tiến giai, gần như đều dựa vào dược vật."

Lắc đầu, hắn thu hồi tạp niệm nhìn về phía trước.

Hôm nay là ngày mười lăm, mặc dù thế giới này không có tết nguyên tiêu, nhưng cũng có những phong tục chúc mừng tương tự.

Đặc biệt là vào buổi tối, rất náo nhiệt.

Vọng Giang Lâu.

Nơi này cũng không phải là một quán rượu lẻ loi trơ trọi, mà là một đình viện rộng hàng trăm mẫu.

Bên trong có một tòa lầu cao, người đứng trên đó có thể nhìn được con sông ở ngoại thành cho nên được đặt tên như vậy .

"Mạc Cầu!"

Âm thanh quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến, Tần Thanh Dung mặc một bộ trang phục lộng lẫy từ trên lầu đẩy cửa sổ nhìn xuống dưới:

"Bên này!"

Nàng vẫy vẫy tay, thấy bốn phía đều là người, đường bị tắc nghẽn, dứt khoát lắc đầu:

"Được rồi, đệ cứ đứng im ở đó đừng có nhúc nhích, ta tới đón đệ."

"Được." Mạc Cầu trả lời.

Không lâu sau, Tần Thanh Dung mặc váy chạy tới đón, đợi khi nhìn thấy cách ăn mặc của Mạc Cầu thì nàng cau mày lại.

"Sao đệ không đổi một bộ quần áo khác?"

"Đừng nói với ta là đệ không có tiền, chỗ bạc mà hôm đó ta đưa đủ để cho đệ mua một bộ quần áo tử tế ."

Lúc này Mạc Cầu vẫn đang ăn mặc như một gã học đồ trong hiệu thuốc, một bộ quần áo mùa đông rất dày còn thấy được dấu vết của những vết khâu.

"Đệ tính để dành tiền mua nhà." Mạc Cầu cười nhạt.

"Vậy thì phải để dành tới khi nào?" Tần Thanh Dung im lặng, bất quá lúc này mà trở về để thay quần áo thì hiển nhiên là không kịp nữa.

Lập tức vẫy vẫy tay:

"Theo ta lên đi!"

"Được."

Hai người băng qua hành lang, đi dọc theo một con đường vắng vẻ đến một quán rượu rồi bước lên tầng hai.

Bên trên đã có mấy người đang ăn tiệc uống rượu, đều là những người trẻ tuổi cùng tuổi với Tần Thanh Dung.

Có nam có nữ, xem cách ăn mặc thì biết họ đều không phải là người bình thường.

"Chư vị." Tần Thanh Dung kéo Mạc Cầu, cười giới thiệu với mội người:

"Đây là sư đệ của ta, tên Mạc Cầu, đừng có nhìn hắn tuổi trẻ, nhưng y thuật rất lợi hại đó, sau này tất nhiên sẽ là trụ cột của hiệu thuốc Thanh Nang."

"Sư tỷ quá khen." Mạc Cầu cười nhạt.

Hắn rất tự tin với trình độ y thuật hiện tại của mình, nhưng Tần Thanh Dung rõ ràng là đang dùng ngữ pháp khoa trương.

"A, thật sao?" Mấy người nghe tiếng nhìn sang, có ánh mắt rơi vào trên người Mạc Cầu, có người thì ánh mắt lấp lóe.

"Mạc Cầu?" Một người trong đó càng là không thèm khách khí nói:

"Là học đồ của hiệu thuốc à?"

"Nhìn cách ăn mặc này, chẳng lẽ còn chưa xuất sư nữa sao?"

Mạc Cầu há to miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thanh Dung giống như bị xù lông tiến lên một bước, nói:

"Họ Hà, ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì." Đối phương nhíu mày, mặt hiện không vui:

"Mấy người chúng ta tụ hội, dù biết là cô muốn tiến cử người, nhưng ít nhiều gì cũng phải giống như Lôi Động con trai của sư bá cô như vậy mới được chứ?"

"Một tên học đồ. . ."

Nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Hà Viễn, ngươi bớt tranh cãi đi." Một vị thiếu nữ mặc áo dài màu xanh đứng ra dàn xếp:

"Nếu Thanh Dung đã mang người tới rồi thì mời nhập tọa đi, chỉ bất quá cuộc nói chuyện của chúng tôi sợ là Mạc đại phu không thích."

Mặc dù đã biết là Tần Thanh Dung sẽ đưa người tới, và bọn họ đã đồng ý, nhưng người đến hiển nhiên không đáp ứng được yêu cầu của họ.

Nói gần nói xa, đều có cảm giác xa lánh.

"Mạc Cầu!" Trong sân một vị nam tử tuấn dật áo trắng đột nhiên mở miệng:

"Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?"

Đám người sững sờ, nghiêng đầu nhìn lại.

"Bạch. . . Bạch đại ca." Tần Thanh Dung nhìn người này, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ:

"Huynh biết Mạc sư đệ sao?"

"Ừm." Nam tử gật đầu, tỉ mỉ quan sát Mạc Cầu, ánh mắt lộ ra nghi hoặc:

"Nhìn quen mắt."

Người này cầm trong tay một cây quạt xếp giữa mùa đông lạnh giá, tướng mạo tuấn dật, khí chất thông thấu, chính là Bạch gia đại công tử Bạch Cảnh Thiềm.

"Thì ra Bạch công tử cũng ở đây." Mạc Cầu chắp tay:

"Ta thường nghe sư tỷ nhấc đến công tử."

Tần Thanh Dung nghe vậy sắc mặt càng đỏ, không thể không trừng mắt liếc hắn một cái, trên mặt đầy vẻ oán trách.

Mạc Cầu tiếp tục mở miệng: "Chúng ta xác thực đã gặp qua, ta có một người bạn tên Tiểu Sở chính là người của quý phủ."

"Tiểu Sở?" Bạch công tử nhíu mày.

"Họ Sở. . . , chẳng lẽ là nữ nhân mà tam đệ đã mua từ trong thanh lâu về sao?"

Mạc Cầu yên lặng.

Cũng không cần phải nói trực tiếp như vậy chứ?

Lúc này bầu không khí trong sân nhất thời đình trệ.

Liền ngay vị nữ tử trẻ tuổi ra mặt hòa giải khi nãy cũng thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đều là công tử tiểu thư của những gia đình giàu có trong thành, thân phận địa vị mặc dù không được tính là tôn quý, nhưng cũng không thể ngồi chung với bằng hữu của một hạ nhân được.

Dù là tính cách tùy tiện Tần Thanh Dung, lúc này cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Như vậy à." Lúc này, vị nữ tử trẻ tuổi kia nhoẻn miệng cười, đưa tay ra sau lưng khẽ ngoắc một cái rồi nói:

"Văn Oanh, có lẽ Mạc đại phu là lần đầu tiên tới Vọng Giang lâu, em đưa Mạc đại phu đi dạo xung quanh đây đi."

"Vâng." Một người thị nữ đi ra từ sau lưng này, khom ngươi thi lễ, chậm rãi đi đến bên người Mạc Cầu:

"Mạc đại phu?"

"Cũng tốt." Mạc Cầu hiểu rõ, chắp tay với mọi người rồi đi theo thị nữ xuống lầu, nơi này rõ ràng không phải là nơi dành cho mình.

Khi đang bước xuống lầu liền thuận miệng nói:

"Văn Oanh cô nương đến từ Liễu gia à?"

"Vâng?" Văn Oanh đi xuống cầu thang, hé miệng cười khẽ:

"Mạc đại phu đã gặp qua tiểu thư nhà chúng tôi rồi sao?"

"Vậy thì không có." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Trên người của cô và tiểu thư nhà cô đều có một loại mùi thơm rất đặc thù, hẳn là mùi của Tuyết Đàn hoa."

"Loài hoa này rất hiếm thấy, có thể sử dụng nó làm huân hương, sợ cũng chỉ có lấy hái thuốc lập nghiệp Liễu gia."

"Mạc đại phu thật đúng là. . ." Văn Oanh vốn muốn nói là mũi tốt thái quá, nhưng chỉ cười cười, ngược lại nói:

"Thật sự là học rộng tài cao!"

"Không tính." Mạc Cầu cười nói:

"Kỳ thật tại hạ lần này tới đây, chính là muốn tìm Liễu tiểu thư, đương nhiên, Văn Oanh cô nương cũng được."

"Ồ?" Văn Oanh chớp chớp mắt:

"Mạc đại phu có việc mời nói."

"Ta có một vị bằng hữu, cần dùng sơn tham mười năm trở lên , không biết Liễu gia có bán bên ngoài hay không?" Mạc Cầu mở miệng.

"Sơn tham mười năm trở lên?" Văn Oanh hơi nhíu mày:

"Vì sao Mạc đại phu không đi hiệu thuốc mua? Lấy thân phận của ngươi, đi hiệu thuốc lấy thuốc hẳn là dễ dàng hơn a?"

"Số lượng mà hắn cần hơi nhiều." Mạc Cầu mở miệng:

"Hơn nữa nhân sâm trong hiệu thuốc phần lớn là bị cắt thành miếng, năm có lẽ là đủ, nhưng dược hiệu vẫn là kém một chút."

"Như vậy à." Văn Oanh gật đầu:

"Mạc đại phu hẳn là phải biết, mười năm vì tham, trăm năm vì bảo, giá của sơn tham loại này không hề rẻ chút nào, còn loại tốt hơn thì một cây là có thể mua được một cái tiểu viện trong thành."

Giá rẻ nhất của một tiểu viện trong thành cũng cần mười mấy lượng bạc, đắt thì hơn trăm lượng.

Ý là, đối phương cảm thấy bằng hữu của hắn không có tiền trả.

"Biết." Mạc Cầu gật đầu, hỏi ngược lại:

"Cô nương có thể bán được không?"

Trên tay hắn để dành được gần hai mươi lượng bạc, cây tốt thì không nói, cây bình thường thì chắc là vẫn mua được.

"Chỉ cần tiền đầy đủ, ta còn thực sự có thể làm chủ." Văn Oanh giương mi lên, đột nhiên hỏi:

"Chuyện vừa rồi trên lầu, Mạc đại phu không tức giận sao?"

"Tại sao phải tức giận?" Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Giống như lời mà Liễu tiểu thư đã nói, cuộc trò chuyện của bọn ta sợ mình nghe không hiểu, cũng không thích nghe."

Văn Oanh gật đầu: "Này cũng. . ."

"Bên đó đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng thốt lên một tiếng, đột nhiên đưa tay chỉ về phía đằng xa, chỉ thấy dưới bầu trời âm u đột nhiên bị nhiễm một màu đỏ rực.

"Lửa!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Bốc cháy rồi?"

Ánh lửa này chiếu rọi cả nửa bầu trời, diện tích che phủ đương nhiên là không nhỏ.

"Là Hà phủ!"

Đột nhiên, có một người trong đám đám đông la to: "Hà phủ bị cháy rồi!"