Chương 7: Quá Khứ Xưa

Vài ngày sau cuộc nói chuyện đó, Ngân háo hứng vì cô sắp được đi chơi với Khoa rồi.

- hí hí hí- Ngân che miệng mình cười.

- Ngươi sao vậy?- Việt hỏi.

- À không có gì? Chỉ là mai Khoa sẽ xuất viện rồi!-

- Vậy à! Thế sao ta lại phải đi cùng ngươi tới thăm hắn-

- Thì do ngươi rảnh nên ta mới kéo ngươi theo bảo vệ! Đừng có mà trốn như lần trước nha!- Cô chỉ thẳng mặt Việt.

- Biết rồi!-

Cả hai đi vào bệnh viện, Ngân thì vẫn vô nói chuyện hăng say với Khoa như mọi khi. Còn Việt thì ngồi ở ngoài hành lang cố tịnh tâm trước cảnh cơm chó của hai người.

Khi mặt trời đã bắt đầu lặn đi, cả hai đi về.Việt có cảm giác bất an.

- Ngươi sao thế?-

- Hình như có ai đó đang tới!- Cậu nắm tay của Ngân và kéo cô ra ngoài sân của bệnh viện.

- Có chuyện gì vậy Việt!?-

- Hực!? Quả nhiên là có người thoát ra khỏi cánh cổng đó mà!- Cậu nhìn lên phía trên.

Trên nóc nhà có một tên mặc áo trụ xưa, tay cầm thanh đao cười một cách man rợ đang nhìn về phía hai người.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?-

- Không có thời gian đâu!? Mau lấy dao ra và chạy trước đi-

Tên phía trên tập trung lực và nhảy từ trên xuống hướng về phía cậu, hắn ta định dùng độ cao để tăng sát thương cho cước của hắn. Nhưng cậu kịp đẩy Ngân ra và đồng thời né ra.

- Ha ha ha! Quả nhiên ông trời có mắt!? - Hắn cười lớn.

Việt ấn tay mình xuống để tạo ra một kết giới để tránh hắn gây thêm tổn hại cho môi trường xung quanh.

- Ngươi đang làm gì thế Việt!? Không ngờ ngươi lại có tâm như thế!?-

- Ngươi im đi Nguyên! Chúng ta không thuộc thế giới này!? Nên ngươi đừng có phá nữa-

- Ta cóc quan tâm-

Nguyên cầm thanh đao lên và chem một đường ngang, Việt thấy vậy vội ôm Ngân và bay lên.

- CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VẬY!?- Ngân hét toáng lên.

- Ồ! Thì ra có người!? Vậy có lợi cho ta rồi- Nguyên đắc ý chém thêm vài nhát vào về hướng Việt. Những nhát chém đó bay nhanh về phía cậu.

- Chết tiệt!?- Việt đá một cước ngang trên không. Vết cước đó tạo ra nhát chém, hai nhét chém đụng nhau và phát nổ.

Việt rơi xuống và đặt Ngân đứng dậy.

- Chạy trước đi!!-

- Còn Ngươi-

- Mặc kệ ta!? Ngươi đi đi!?-

Nguyên tiếp tục dùng đao chém từ trên xuống, Việt dùng âm khí bọc vào hai tay cậu rồi giơ lên để đỡ lại nhát chém.

Ngân thấy rằng mình nếu còn ở lại thì sẽ gánh nặng cho Việt nên cô quyết định chạy về.

Việt gạt thanh đao sang một bên và đánh một cước vào hàm của Nguyên. Cậu xoay người và định đá thêm một cước vào đầu nữa nhưng bị Nguyên bắt lại.

- Cú đó đau đấy!- Nguyên cầm chân Việt và quăng cậu về phía tường bệnh viện.

Việt bị ném vào tường, áp lức đó khiến cậu phải phun máu ra.

- Yếu thế !? Mới chút đó đã độn huyết rồi- Nguyên vào thế, cậu ta phóng thanh đao về phía Việt.

Việt giơ hay tay ra phía trước để đỡ lại nhưng lần này áp lực khiến cho cậu bị thương, máu chảy ra từ đầu cậu và miệng cậu. Mắt cậu mờ đi từ từ, cậu cố đứng dậy để chiến đấu tiếp nhưng rồi ngã quỵ xuống và ngất đi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Khi cậu mở mắt ra thì cậu thấy mình đang mặt y phục triều Nguyễn. Cậu ngồi trong thư phòng của mình khi xưa.

- Mình đang ở đâu vậy!? Đây là thư phòng của mình mà-

*tiếng đàn bầu vang lên

- Ai đánh vậy!?- Cậu đứng dậy và đi ra ngoài hành lang.

Cậu thấy được một cô gái mặc bộ áo giao lĩnh đang đánh đàn bầu. Gương mặt của cô rất giống với Ngân, cô tay đánh đàn rất điêu luyện khiến nhiều người phải cảm phục. Cô ta là Nguyễn Ái Lam, một trong những người phụ nữ đẹp nhất bấy giờ và cũng là vợ của Việt.

Cô ấy ngừng đánh lại khi thấy cậu bước ra- chàng xong việc rồi à!-

Việt khi thấy cô ấy cũng bắt đầu rơi lệ - Cuối cùng cũng gặp nàng! Sau hơn trăm năm làm quan- Cậu vội chạy tới ôm cô.

- Ấy!? Chàng hôm này sao thế! Sao đột ngột ôm thiếp vậy!?-

- Không có gì!? Chỉ là ta nhớ nàng quá thôi-

- Thiếp rất cảm kích tấm lòng của chàng. thiếp có cái này cho chàng - Cô lấy trong áo mình ra một túi thơm gắn một tấm bùa may mắn đưa cho cậu.

- Cái này cho ta sao!?- Cậu nhận lấy tui thơm đó.

- Chàng hãy giữ cẩn thận-

- Vậy ta xin nhận- Cậu gắn nó vào đai quấn của mình.

- Nhìn nó rất hợp với chàng! Nếu có nhớ thiếp thì hãy nhìn nó-

Cậu cười ngại, cảm thấy mệt rồi ngã gục xuống.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi tỉnh lại, cậuvẫn đang ở trận chiến. Việt cố đứng dậy từ từ.

- Ồ ! Người còn tỉnh à!- Nguyên từ từ bước tới.

Việt nhìn Nguyên, cậu lấy cái túi thơm treo bên ngoài đai lên nhìn và nói

- Lam ơi!? Hãy chúc phúc cho ta- Cậu bỏ túi thơm lại trong áo.

- Nhà ngươi đang lảm nhảm cái gì thế!?-

- Ngươi không cần biết!?- Tay của Việt bắt đầu xuất hiện ngọn lửa màu trắng bao quanh tay cậu.

Nguyên thấy Việt còn có thể đấu được nên cười rồi nhào về phíaViệt. Cậu ta chuẩn bị đấm vào mặt Việt một phát thì Việt cúi người xuống và đánh một cước vào cơ bắp của tay đang tung nắm đấm của Nguyên khiến cho cậu ta ngã xuống. Việt nhảy lên người Nguyên và đấm một phát vào mặt, Nguyên cố đỡ nhưng lại ăn thêm một đấm. Rồi lại thêm một đấm, Việt liên tục đấm vào mặt của Nguyên, Nguyên cố nắm lấy áo của Việt nên đã ném cậu ra.

- Hực!? Ngươi được lắm!?- Nguyên đứng dậy thở hổn hển.

Việt bay ra thì cũng nằm đó thở, Nguyên đi lại chỗ tường bệnh viện để lấy lại thanh đao trong lúc Việt cố đứng dậy. Cả hai nở một nụ cười nhìn nhau.

Việt lấy ra mấy tấm bùa nhét trong áo mình ra cầm trên tay và vô thế thủ, Nguyên thì kéo lê thanh đao của mình trên mặt đất, miệng bóc ra khói, mắt đỏ rực lên. Cậu ta đang trở nên hăng hái khi con mồi mình vẫn đang cố chống cự lại cậu.

Nguyên nhào tới chỗ Việt, cậu chém một nhát từ trên xuống, Việt né ra và và đấm và mặt cậu. Cậu lại giơ thanh đao lên vào chém một nhát ngang qua. Rồi lại chém dọc xuống, Việt né ra và ném lá bùa vô người Nguyên, lá bùa khi dính vào Nguyên thì nó phá nổ. Việt đứng lên thanh đao và đá nhiều phát vào mặt Nguyên. Nguyên cố bắt Việt lại nhưng cậu lại nhảy ra.

- ngươi được!?- Nguyên bỏ cây thanh đao ra.

Nguyên nhào vào tấn công Việt, tốc độ của cậu tăng lên gấp đôi. Cậu móc, đấm nhiều phía về Việt, Việt né ra và đánh lại. Cả hai tung liên tục nhiều món đòn hiểm hóc vào nhau.

Việt vì nhất thời phạm lỗi nên ăn một phát chí mạng càm khiến cậu bay ra.

Việt gươngdậy - Ta sơ suất quá

- Ngươi chết đi!?- Nguyên nhào vào Việt với tốc độ cao.

Việt lấy trong áo ra một tấm bùa và giơ ra phía trước mình. Khi Nguyên lao tới, Việt cũng lao tới theo. Khi lá bùa đụng vào Nguyên thì phát nổ, cả hai đều bị văng ra. Nguyên vì dính sát thương lớn nên cậu bị bất tỉnh, còn Việt thì nằm trên mặt đất.

Cậu lấy túi thơm ra và giơ lên cao để nhìn.

- Việt !?! Ngươi không sao chứ!?- Ngân chạy tới cùng với khẩu súng và mấy tấm bùa.

- Ta không sao!? Ngươi dán lá bùa khống chế hắn lại đi-

Cô chạy lại, vội vã lấy ra một lá bùa dán lên Nguyên trước khi cậu ta tỉnh lại.

- Ngươi dán lá bùa nào lên người hắn vậy?-

Cô nhìn vào lá bùa mình vừa dán - là lá bùa thu phục!!!-

-Ể!?- Việt cố ngước đầu nhìn lên.

Lá bùa từ từ tan biến đi, trên hai bàn tay của Nguyên xuất hiện chữ "Quan"và "Võ".

Nguyên nhận ra điều gì bất thường nên định ngồi dậy. Điều đó làm cho Ngân giật mình và dán cho cậu thêm một lá bùa bất động.

- Ẹc!? Ngươi đã làm gì ta thế!?- Nguyên nói.

- Ngươi im!?- Ngân quát lớn.

- Nhà ngươi?!-

- Hầy !? Nói tóm lại là sao vậy? Ngươi quen biết hắn ta sao?- Ngân hỏi.

- Ừ!? Hắn là tướng Tây Sơn!? Là người thất bại trong việc lấy lòng vợ ta- Việt trả lời tóm gọn.

- Nhà ngươi!?- Nguyên cay cú trước câu trả lời của Việt.

- Ngươi ngươi cái gì?! Im lặng để người ta nói chuyện coi cái đồ thất học!?- Việt đáp lại câu của Nguyên.

Ngân hoang mang- Ngươi có thể kể đầu đuôi câu chuyện được không? Ta rối não quá!-

Nguyên tức giận quát lớn- Đều tại hắn cướp mất hôn phu của ta!?-

- Ngươi thì biết gì!? Đến cả cô ấy bị bán đi mà ngươi còn không hề hay biết mà còn nói nữa tên phản quốc!?- Việt chỉ trích Nguyên

- Hể!?-

Mọi chuyện bắt đầu từ những năm vua Nguyễn Ánh lên ngôi, Việtđỗ đạt Trạng Nguyên và thăng làm quan ngũ phẩm trong triều. Ta đã dùng tài trí của mình để hạ bệ rất nhiều người ở phía trên xuống và leo lên thành quan nhất phẩm và trở thành cánh tay đắc lực cho nhà vua. Nhưng điều đó không khiến ta cảm thấy vui vẻ nào nên ta cáo quan về ở ẩn.

Một lần khi đi vô làng thì có một đoàn văn nghệ tới, đó là lúc đời ta bắt đầu nhìn thấy niềm vui. Nàngxuất hiện như một nữ thần giáng thế, ta đã bị nàng ta mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng ta. Nhưng bài của nàng ấy đánh lại có quá nhiều lỗi nên làm mất cảm tình của người nghe.

Khi nàng ấy biểu diễn xong thì ta lén ra sau hậu trường thì nghe được.

- Ngươi biểu diễn kiểu gì thế con nha đầu kia!? Có một bản nhạc mà còn đánh không xong! Ngươi thích làm theo ý mình lắm hả- Bà chủ đoàn quát

- Tôi thành thật xin lỗi!? Vì quá mải mê đánh nên tôi quên!?-

- Hức!? Tức chết đi được!? Nếu ngươi không đẹp thì ta đã không mua ngươi rồi-

Ta bất ngờ khi biết nàng ấylà nô lệ nên cũng không thể làm ngơ. Vậy nên ta quyết định bước ra.

Việt bước tới - Vậy à!? Nếu ta nhớ không lầm thì đâu có được buôn bán nô lệ đâu nhỉ?-

- Nhà ngươi là ai!? Sao lại tự tiên đi vô đây?!-

- Ta là ai ư?- Cậu giơ tấm lệnh bài lên.

- HẢ QUAN NHẤT PHẨM- Bà ta hốt hoảng.

- Ngươi làm gì mà hốt hoảng thế!? Mệnh quan triều đình đứng đây mà ngươi còn đứng ngay ra đó không chào hỏi à!?-

- Xin thứ lỗi cho tại hạ!?-

- Vậy vụ buôn bán nô lệ này là thế nào!?- Cậu tiến lại gần và lấy tóc của Lam lên ngửi.

- À thì!? Là do ta đã...-

- Vậy ngươi bán lại cho ta được không?-

- Chuyện này..-

Việt lại gần và nói nhỏ vào tai Lam - Đừng lo!? Ta sẽ cứu nàng ra-

- Thế thì mười thỏi vàng được không!?-

- Mười thỏi!? Chắc chắn được rồi thưa ngài!? Ta sẽ làm kiệu rước cô ta tới nhà ngài!-

- Vậy thì theo ý ngươi đi!? Mai hãy rước cô ta tới ngôi nhà ở cuối làng- Cậu cười mãn nguyện rồi bước đi.

Sáng hôm sau, bà chủ đoàn hát đó nghe theo lời cậu nên đem nàng rước tới nhà của Việt. Lam vì đã làm nô lệ nên không dám phản kháng, cô đã cố trốn nhiều lần rồi nhưng cô đã bị bắt lại và đánh đập rất nhiều lần rồi nên cô không dám tiếp tục trốn nữa.

Sau khi cô được rước vào nhà Việt, cô ngồi trước giường của Việt đợi cậu. Khi thấy Việt tới đè cô ra, cô cũng không phản kháng. Việt thấy vậy cũng không làm tới nữa, cậu đứng dậy và rời đi.

- Cô ngủ ở đây trước đi!? Ta có vài việc để làm-

Lam nhìn cậu với một ánh mắt ngơ ngác, cô cứ tưởng là cậu sẽ làm chuyện đó nhưng cậu chẳng làm gì cô.

Vài ngày sau, Việt cũng không đụng gì tới Lam. Nên cô quyết định đi tới chỗ cậu hỏi.

- Tại sao chàng lại không đụng tới thiếp!?-

- Tại sao ta lại phải đụng nàng nếu nàng không muốn!-

- Ý chàng là sao?-

- Ta chỉ làm với người thật lòng yêu ta! Nếu cưỡng ép thì còn gì là tình yêu!?-

- Vậy thiếp có thể rời đi sao?-

- Nếu nàng muốn!? Nàng có thể rời đi-

Lam nghe vậy thì cô rời đi. Binh lính chạy vào báo.

- Thưa ngài!? Phu nhân đã rời đi!? Liệu chúng tôi có nên đuổi theo không?-

- Không cứ để cô ấy đi đi-

Một lúc sau, cậu ngồitrong thư phòng thì nghe một tiếng đàn cất lên.

-*Ủa? Là ai đang gảy đàn vậy?- Cậu đứng dậy và ra ngoài nhìn.

Thì thấy Lam đang ngồi đánh đàn ở đó. Khi thấy cậu ra thì cô trao cho cậu một cái túi thơm như những gì Việt đã nhớ.

- Rồi tại sao Nguyên lại ghét ngươi- Ngân hỏi.

- Vì Lam chính từng là hôn thê của Nguyên đúng không? Ông tổ !?- Một cô gái đi tới