Buổi chiều của ngày hôm đó, Ngân tới một siêu thị gần đó mua đồ.
- Chắc Khoa sẽ thích mấy món này- Ngân nhìn vào trong bịch đồ cô mua và cười.
Cô ấy hớn hở đi tới bệnh viện để thăm Khoa tại bệnh viện chợ rẫy
Một lúc sau khi đi thì cô cũng đã tới được phòng của Khoa.
- Chào cậu Khoa!!-
- Chào-
- Dạo này sao rồi?- Cô đặt một số bịch bim bim lên bàn.
- Thì bình thường thôi!? Mà tuần sau tui sẽ xuất viện-
- Vậy à!? Ông có dự tính gì không?-
- Thì cũng không có gì nhiều-
- Vậy à- Cô ngồi một bên giường và lấy điện thoại của mình ra.
- Cho cậu xem cái này nè-
Cô bật lên cho cậu xem vài video clip trên youtube cho cậu xem. Những video mà Quân đã từng cho cô xem để an ủi cô, cô cũng giúp cậu ôn tập để tránh bị mất kiến thức. Thời gian cứ vậy mà trôi, mặt trời đã bắt đầu lặn.
- Trễ tới mức này rồi sao? Thôi tui đi nha! Mai gặp lại- Ngân đứng dậy và cất đồ của mình vào túi và dọn dẹp.
- Ngân ơi !?! Liệu bà có thể trả lời tui thật lòng cái này được không-
- Cái gì vậy?!-
- Tu..tui..tuii thích bà-
- Ể?!- Ngân hoang mang đứng hình một lúc.
- Tui thì không thân với bà lắm nhưng tui không thể kiềm lòng của mình. Mong bà đồng ý cho-
- Uhmm!?! Chắc ông cho tui một vài hôm đi-
- Ok,bà!? Dù gì điều này hơi bất ngờ với bà quá mà-
- Thui tui đi đây!?! Bye-
-Bye-
Trước lúc đó vài phút, Việt từ nhà Ngân bay từ từ tới bệnh viện. Khi tới bệnh viện, cậu leo vào cửa sổ thì nghe được lời tỏ tình của Khoa nhưng cậu vẫn im lặng và lắng nghe. Tay cậu nắm chặt thành cửa sổ, tim cậu nhói lên. Ngân vừa đi ra ngoài thì cậu vội bay theo.
- Chúc mừng ngươi nha- Việt nói.
- Ể!?! Ta tưởng ngươi ở nhà!?! Mà ngươi tới đây hồi nào vậy?-
- Mới tới thui! -
- Vậy à!? Thui đi về nào-
Lúc hai người mới bước ra tới cổng bệnh viện thì nghe tiếng sủa.
- tiếng chó sủa
Quay qua nhìn thì thấy một con chó cỏ đực ngồi một góc khu bảo vệ đang nhe răng mình ra.
- Á!? Chó- Ngân hét toáng lên.
- Ui giời!? Cẩu NGOAN!?!?- bảo vệ hét lên.
-* Con chó này có vẻ rất kì lạ- Việt nhìn con chó với một con mắt nghiêm nghị.
- Ui giời !?! Xin lỗi cháu nha!? Con chó thường im lặng lắm mà sao hôm nay nó lại sủa toáng lên. Làm cháu sợ rồi-
- Dạ không sao đâu ạ!? Thui cháu đi đây-
- Bai cháu-
Khi về tới nhà, cô liền chạy lên phòng và lao vào giường mình. Khói bóc lên từ đỉnh đầu, mặt cô đỏ lên, cô siết gối lại và lăn qua lăn lại liên tục trên giường.
- Ngươi bị sao vậy Ngân?-
- Có gì đâu!!? Tại ta vui quá mà-
- Có chuyện gì à?-
- Thì có người tỏ tình với ta thui-
- Vậy à- Cậu cắn răng và quay lại đầu mình nhìn về hướng cửa sổ.
- Ngươi sao vậy?-
- Không có gì chỉ là muốn ngắm nhìn trăng thui-
- Bộ trăng có gì mà ngươi phải ngắm quài vậy?-
- Không liên quan tới ngươi- Việt nói.
- Tùy ngươi vậy!?- Cô đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
- Hầy ngươi cũng thật là- Việt thở dài và nhìn trăng.
-* Chờ đã hôm nay là trăng tròn!?! Không biết con chó đó hóa thành tinh không !?! - Cậu chợt nhớ và định chạy tới chỗ Ngân.
Cái cảnh cô khóc từ những chuyến đi trước bỗng ùa về tâm trí khiến cho cậu dừng lại. Nên cậu quyết định sau khi cô ngủ cậu sẽ đi một mình.
Tới nửa đêm, sau khi Ngân đã chìm vào giấc ngủ, cậu mới bay ra ngoài cửa sổ để đến chỗ bệnh viện. Cảnh thành phố về đêm trở nênnên im lặng đến khó tin so với ban ngày nhộn nhịp của nó. Những tuyến đường bên dưới cậu chỉ còn lại những chiếc xe vận tải di chuyển, tiếng dế kêu ngày càng to rõ.
Khi tới cổng bệnh viện thì không thấy con chó đó đâu, Việt truy tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Cho tới khi cậu leo lên nóc của bệnh viện thì thấy con chó đó đang ngồi ở đó, nó đội cái nón lá và để cây gậy kế bên cùng một cái chum. Khi cậu đi lại gần thì nói cất tiếng nói.
- Ngươi tới đây để giết ta phải không?-
Việt im lặng.
- Đối với người dương ta chỉ là một vận xui khi ta đi tới bất kì nơi nào nên nếu ta chết đi cũng đỡ gánh nặng cho nhân giới-
- Ngươi đã biết ta tới đây để giết ngươi sao ngươi vẫn ngồi ung dung vậy?-
- Ta sống ở đời đủ lâu rồi!? Và ta không còn quyến luyến cái thế gian này nữa. Nào hãy ngồi xuống cùng ta nào!- Con chó nói xong và nóc một ngụm rượu.
- Lỡ như ngươi gày bẫy thì sao !?!-
- Ha ha ha!? Đừng lo ta không đặt bẫy đâu!? Ngươi quá mạnh đối với bẫy của ta mà-
Sau một lúc đắng đo Việt cũng đi ra chỗ nó và ngồi xuống.
- Kể ta nghe sao ngươi lại tới để giết ta?- Nó đưa cho cậu cái chum rượu.
- Không phải cũng như ngươi nói thôi sao! Ta chỉ đến để giết vận xui thôi-
- Vậy à!? Ta cứ tưởng ngươi muốn trút giận lên ta-
- Cũng không phải là không có- Cậu cầm lấy cái chum và nóc một ngụm.
- Vậy thì nói cho ta biết tại sao nào-
- Có lợi gì cho ngươi sao?-
- Có sao đâu!? Dù gì tâm sự một chút có mất lòng ai-
Việt im lặng trước thái độ không chút phòng bị của con chó. Điều đó làm cho cậu có chút bất ngờ.
- Nếu ngươi không muốn kể thì ta kể vậy-
Khi xưa, ta từng sống một cuộc đời của một con chó cùng với chủ của mình. Ông chủ đó là một người nông dân bình thường. Ông ta có một người con bỏ nhà ra đi, căn nhà đó cũng chỉ còn tui va ông ta. Ông đối xử rất tốt với tui, ông ta cho tôi ăn khác đầy đủ nhìn mỗi lần nhìn ông ta thì ông ta ngày càng gầy đi.
Cho tới một ngày, ta đi tới chỗ ông ta thì ông ta quát:
- Cậu có nhớ bố không cậu vàng? Bố cậu lâu lắm không có thư về. Bố cậu đi có lẽ được ba năm rồi đấy... hơn ba năm... có đến ngót bốn năm... không biết cuối năm nay bố cậu có về không? Nó mà về, nó cưới vợ, thì nó giết cậu. Liệu hồn cậu đấy-
Tui nghe những lời đó không hiểu lắm nhưng vẫn vui khi ông ấy trở về. Và ông ta nói tiếp:
- Nó giết mày đấy! Mày có biết không? Ông cho thì bỏ bố!
Nghe chủ mắng nhưng ta cứ tưởng là chủ ta khen nên cố lấy lòng ông ta.
- Mừng à? Vẫy đuôi à? Vẫy đuôi thì cũng giết! Cho cậu chết!
Tuy ông ta cố chững chạc hơn nhưng cuối cùng cũng ôm ta vào lòng và nói.
- À không! À không! Không giết cậu Vàng đâu nhỉ!... Cậu Vàng của ông ngoan lắm! Ông không giết... Ông để cậu Vàng ông nuôi...
Và đó cũng là những lời cuối cùng ta nghe được từ ông ta. Sau này ta mới biết những lời nói của ông ta là những lời hăm dọa. Cũng là lý do mà ta bị bắt đi sau vài ngày hôm đó. Ta đã rất phẫn nộ nhưng khi ta quay lại khu đất ông ấy từng sống thì không thấy ông ta đâu. Nên ta cũng đã rời bỏ đi nơi đó.
Ta đã ngao du rất nhiều nơi, gặp được nhiều cảnh đẹp nhưng cơn đói và bị truy bắt khiến ta chẳng thể ngắm được lâu. Tuy hận ông ta là vậy nhưng ta vẫn nhớ tới những tháng ngày ở cùng ông ta. Nên ta đã quyết định qua về nơi đó. Cũng chính là bệnh viện mà ta ở.
Khi sống ở trong rừng về lâu thì ta cũng được tiếp xúc nhiều với âm khi nên hóa thành tinh. Vì nhớ tớ những kỉ niệm khi xưa
- Vậy à- Việt vừa nghe vừa nóc thêm một ngụm rượu.
- Vậy còn ngươi thì sao?-
- Ta ư? Ta thích một người nhưng ta không nghĩ người đó sẽ hiểu được đâu-
- Là cô gái hồi sáng đúng không?-
Việt im lặng và uống thêm một ngụm rượu.
- Thì ra là vậy! Âm dương tách biệt nên ngươi mới phải chịu đựng vậy sao-
- Liệu ta làm được gì hơn à? Những điều ta có thể làm là bảo vệ cô ấy-
-Thế điều gì đã khiến ngươi thích cô ta?-
- Ngươi cũng thật là nhiều chuyện đó-
- ha ha ha ha!? Dùng gì ta cũng không còn muốn sống nên ta muốn tìm người trò chuyện thôi mà-
- Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng nói luôn vậy! Ta thích cô ta ở chỗ là cô ấy rất gan dạ. Nhưng khi mọi chuyệnkhông như ý thì lại cần một người để dựa dẫm và điều đó không làm nhụt chí cô ta. Làm ta nhớ tới một người-
- Ha ha ha!?! Thật thú vị! Thật thú vị-
- Nhưng mà người dương không thể yêu được người âm nên ta chỉ có thể đứng nhìn cô ta đi cùng một người khác thôi-
- Ây da! Ta thật là thô lỗ! Thứ lỗi cho ta-
- Ha Ha! Không sao! Không sao-
- Mà cũng đã tới lúc rồi nhỉ- Con chó đứng dậy.
- Vậy ngươi còn gì để nói không?-
- Vậy thì ngươi hãy giúp ta phá tan cánh cổng ở ngôi nhà kia. Nó được ta phong ấn nên người ở ngoài như ngươi không thấy. Sức mạnh của ta không đủ mạnh để phá nó nên chỉ còn cách niêm phong nó thôi- Con chó chỉ về phía nhà xác.
- Được ta sẽ phá nó giúp ngươi! Nhưng ngươi biết ta có thể tha cho ngươi mà-
- Ta không cần! Ta chỉ muốn đoàn tụ với chủ nhân của ta thôi- Con chó nhắm mắt lại.
- Vậy thì xin từ biệt ngươi-
Cậu tụ năng lượng vào tay mình và chưởng con chó một cú mạnh khiến nó văng ra khỏi nóc nhà và rơi xuống đường.
Ngay lúc đó một chiếc xe tải đi ngang qua cán ngang nó. Việt nhìn xuống chỗ cái xác và cầm cái chum rượu và uống cạn những giọt rượu cuối cùng và rời đi.
- Vậy chỉ còn ngươi và ta với ngươi ở đây thôi nhỉ mặt trăng!- Việt ngước nhìn lên mặt trăng một lúc thì cậu ta bay xuống và hoàn thành nốt công việc mà chó nhờ vả.
Khi đi tới trước cửa nhà xác và mở ra thì thấy một cánh cổng, cậu tiến lại gần và dán một lá bùa lên, cánh cổng từ từ tan biến đi.
Việt quay mặt rời đi nhưng vẫn cảm thấy dự cảm khônglành. Cánh cổng này để cũng lâu rồi thì phải? Chắc là đã có thứ gì thoát ra khỏi cánh cổng đó -
Từ phía xa có một người đàn ông nhìn về hướng cậu và cười một cách manh rợn
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Ngân lại tới thăm Khoa cùng với Việt và cô đồng ý lời tỏ tình của Khoa. Việt ngồi ghế hành lang, tay nắm chặt ngực mình bất lực nhìn người mình thích đi với người khác.
Khoa và Ngân lại tiếp tục bàn chuyện sau khi Khoa ra viện.
- Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi- Cô cười trên đường ra về
- Vậy à-
- Hôm này ngươi sao thế? Trông ngươi có vẻ khá buồn-
- Không có gì đâu-
Khi đi ra cổng, Việt lướt nhìn qua khu bảo vệ nhớ về chú chó tinh đêm ấy.