Chương 5: Trường Marie Curie phần 2

Qua lại nhà của Ngân vào tối hôm đó, Quân vẫn tức giận và cố xả giận của mình vào bức tường gần đó. Còn Ngân thì ngồi kề bên an ủi Thu.

- Bà ổn không Thu- Ngân hỏi.

- Ừ tôi ổn rùi- Thu nói.

- Vậy hai người tính sau- Quân nói.

- Giờ chúng ta hãy giữ im lặng đi- Ngân nói.

- Điên à!?! Đợi tụi cảnh sát sờ gáy rồi mới chạy à!?! Thôi thôi tui không tham gia nữa đâu!?! Tui đi một mình- Dứt lời Quân đi ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Quân đã qua đời vì nhảy lầu. Thu nghe vậy cũng nhốt bản thân vào phòng mà khóc khi những người bạn của cô đã ra đi.

Còn Ngân thì vẫn cố giữ bình tĩnh và đi học bình thường. Nhưng cô bị bạn bè trong lớp xa lánh vì có liên quan tới những người bạn đã mất của cô.

Tuy xảy ra án mạng, nhưng vì ở khu bỏ hoang nên trường vẫn tiếp tục hoạt động bình thường. Cảnh sát đã đưa thi thể của Minh đi từ hồi sáng sớm nhưng vẫn không thể làm cho học sinh bớt nháo nhào lên để xem hiện trường vụ án.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó,

Ngân đi về nhà một mình, Cô nhìn đoạn đường phía trước mà tưởng tượng lại những kí ức tươi đẹp của những người bạn của mình với mình phía trước mặt. Quán cà phê mà cả đám cùng ngồi học bài, quán khoái lấu ngoài vỉ hè mà mấy đứa hay ngồi ăn.

Về tới nhà, Ngân đi vô bật đèn lên thì thấy Việt đứng trước trong nhà đợi cô. Không khỏi tức giận cô đấm thẳng một phát vào mặt Việt.

- NÀY!!? NÓI GÌ ĐI CHỨ!?! NGƯƠI ĐÃ ĐI ĐÂU VÀO ĐÊM HÔM ĐÓ THẾ- Ngân quát lên.

- Hãy nghe tôi nói đã!?!- Việt nói.

- IM ĐI!?! TÔI KHÔNG MUỐN NGHE- Ngân hét lên vào nhào lên Việt.

Cô đấm vào mặt Việt thêm hai ba phát nữa thì bắt đầu khóc.

- Tại sao!?! TẠI SAO MỌI THỨ LẠI NHƯ THẾ NÀY?!!?- Ngân gào lên.

Việt cũng không nói gì nhiều mà đứng dậy đưa tay ra để đỡ Ngân dậy. Nhưng cô gạt tay cậu ra.

- CẬU CÚT CHO TÔI!?! MỌI THỨ XẢY RA CŨNG CHỈ TẠI CẬU CÓ MẶT TRONG CUỘC ĐỜI TÔI THÔI!?!- Ngân quát .

- Nếu ngài đã nói như vậy- Việt nói và rời đi.

Để Ngân lại trong căn nhà lạnh lẽo thiếu bóng người.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó tại hiện trường vụ án,

Một người phụ nữ áo đen xuất hiện, Cô nhìn xung quanh hiện trường. Rồi lấy điện thoại mình ra gọi cho một người.

*Chuông điện thoại reo lên

- ALo- Người bên đầu dây bên kia đáp.

- Alo là tôi đây- Người phụ nữ nói.

- Hiện trường có để lại manh mối gì không?- Người bên kia hỏi.

- Có vài dấu vết cho thấy một chủng ma rất mạnh đã từng ở đây- Cô ta nói.

- Vậy chúng ta nên kết thúc vụ án như thế nào?- Người bên kia hỏi.

- Hãy kết án tên đó. Chúng ta sẽ hành động nhanh trước khi đám thầy bùa vào cuộc- Cô ta nói.

- Vâng- Người bên kia trả lời và cúp máy.

Trên mái nhà một ông thầy trừ tà nhìn và cười.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chiều hôm sau, Ngân đi thăm Khoa trong bệnh viện.

- Chào Khoa nha- Ngân nói.

- Chào- Khoa nói.

- Cậu ổn không- Ngân hỏi.

- Ở đây chán chết đi được!?! Mà tôi lấy làm tiếc cho bạn của bà- Khoa nói.

- Không sao đâu!?! Ông nên coi chừng sức khỏe của mình đi- Ngân nói.

Ngân lấy ra một số trái cây đặt lên bàn và tiếp tục hỏi thăm Khoa. Hai người dần nảy sinh tình cảm với nhau, từ hồi mặt trời nằm trên đỉnh tới khi nói bắt đầu lặn. Ngân thui đồ lại và từ từ đi ra khỏi cửa.

- Ê mà bà có tin chuyện xảy ra tối hôm đó không- Khoa hỏi Ngân trước khi đi.

Ngân đứng hình một lúc trước cánh cửa ra vào phòng thì cô quay lại nhìn và nói.

- Mọi chuyện đã xảy ra rõ như thế!?! Vậy mà ông còn nói như thế được à-

- Quân từng nói với tôi rằng ổng không bao giờ tin là có ma. Giờ đây ổng lại ra đi vì chuyện đó- Khoa đáp.

- Liệu chúng ta có thể trở lại như trước không?- Ngân hỏi.

- Tớ cũng không biết nữa !!? Nhưng hi vọng chúng ta vẫn giữ liên lạc- Khoa nói.

Ngân nghe xong cũng quay mặt rời đi, Khoa thấy vậy cũng không cản. Vì cậu hiểu rằng cậu đã chạm vào nỗi đau của Ngân.

Ngân chầm chậm bước vào nhà vệ sinh, cô cố rửa mặt để quên đi những ký ức đó. Rửa được một lúc thì nước mắt cô lại rơi. Cô gục ngã xuông mà khóc hét lên,

- TẠI SAO MỌI CHUYỆN LẠI NHƯ THẾ NÀY- Cô quát lên.

Cô co mình lại trong một góc nhà vệ sinh. Ngân giờ đây bất lức trước những gì đang xảy ra nhưng cô chỉ có thể khóc cho bớt đi những đau đớn cô chịu đựng. Những người bạn thân nhất của cô giờ đây đã không còn trên nhân giới này.

Sau khi bình tĩnh lại thì cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang khi này còn khá tối vì mới xế tà nên chưa mở đèn. Có một bóng người bước tới chỗ cô.

Tạch Tạch Tạch ( tiếng bước chân vang vọng lên).

Khi cô nhìn về hướng âm thanh phát ra thì cô nhìn thấy một ông thầy bùa đang bước

Khi cô nhìn về hướng âm thanh phát ra thì cô nhìn thấy một ông thầy bùa đang bước về phía cô. Mặt ông tao nở một nụ cười xảo trá, mặc một bộ áo dài bước tới.

Ngân cô chạy kêu giúp nhưng không có một ở dãy hành lang đó.

- Vô dụng thôi!?! Ngươi đã vô trận địa của ta rồi- Ông ta nói.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?- Ngân hỏi.

- Hahaha !?! Thật không ngờ ngươi vẫn còn dũng khí để nói chuyện với ta nhưng thế!?!- Ông ta nói.

- Ngươi muốn gì?!- Ngân tiếp tục hỏi.

- Muốn gì ư?! Khai ra mau!!? Con ma đó đang ở đâu?- Ông ta hỏi.

- Ta Không biết!?!- Ngân đáp.

- Ngươi đừng có giỡn mặt với ta- Ông ta bước lại gần.

Ngân nhân cơ hội đó mà tung nắm đấm của mình vào ông ta nhưng bị ông ta chặt lại. Tay còn lại của ông thì bóc cổ của cô và nâng cô lên cao từ từ. Cô cố trốn cự lại như đều vô dụng, hắn ta ném cô xuống mặt đất.

- Thật hay cho một con chuột cố phản kháng- Ông ta nói.

Đột nhiên ông ta cảm thấy đều bất thường,

*pằng pằng pằng ( tiếng súng vang lên)

- Hãy thả cô ấy ra- Phụ nữ hồi tối hôm đó xuất hiện.

Tuy đã bắn nhưng ông ta đã đỡ hết tất cả các viên đạn của cô ta.

- Thì ra người là người được phái đến để chống lại ta sao!?!- Ông ta nói.

Ông ta bắt đầu lấy ra những tấm bùa giấu trong mình ra và triệu hồi các âm binh của mình lên. Những âm hồn bắt đầu trỗi dậy từ dưới sàn nhà lên, tay cầm súng và chĩa về phía cô áo đen kia.

Thấy vậy cô cũng rút con dao ra và lấy một tấm bùa dán vào chân.

Những âm binh đó bắn đầu xả đạn về phía cô ta, Cô di chuyển nhanh về phía đàn quân âm binh mà không dính một phát đạn nào. Cô chém một nhát đứt lìa tên âm binh, những tên còn lại cố gắng nhắm bắn cô nhưng vì ở cự li gần nên cô có lợi thế.

Cô nắm nòng của một tên lại và đẩy nó sáng vị trí khác khiến cho tên đó triệt hạ rất nhiều đồng đội của mình. Ông ta thấy vậy cũng giận đỏ mặt lên.

- Sao lúc nào ta cũng phải hành động vậy ?!- Ông ta nói và bước tiếng phía trước.

- Cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi à?- Cô ta nói.

- Ngươi im đi!?!-

Ông ta tung một đấm, cô ta dùng dao đỡ lại rồi nhào lên chém vào hông của ông thầy. Ông ta né ra và nắm vào cổ tay của cô ta mà ném vào tường.

Trong lúc hai người đó đánh nhau, Ngân nhân cơ hội đó chạy trốn đi. Cô đi theo cầu than bộ xuống phía dưới nhưng bên dưới có mấy âm binh chặn lại nên cô phải leo lên phía trên của toàn nhà.

Khi leo lên tới trên đỉnh thì Ngân thấy Việt đang ngồi đó nhìn về ánh trăng.

- Lúc trước Minh có nói với tôi rằng cậu ấy rất xin lỗi vì đã đi trước nhưng cậu ấy không hối hận vì đã có được những phúc giây hạnh phúc với mọi người. Cậu ta nói với bà là cậu ấy rất thích bà đó Ngân!?! Vì thích nên cậu ta đã cố thể hiện mình là một người gan dạ- Việt mở lời.

- Tại sao giờ mới nói cho tôi biết!?!- Ngân quát.

- Tại vì tôi nghĩ cô sẽ cần những lời đó. Cậu ta mong là ngươi đừng có đau khổ vì cậu ấy nữa, cậu ta đã lên thiên đàng cùng với ông bà rồi- Việt nói.

- Vậy có giúp ít gì cho tôi chứ- Ngân quát lên tiếp.

Việt không nói gì hơn mà đi tới và ôm Ngân vào lòng của mình.

- Hãy khóc đi. Đừng cố kiềm nữa- Việt nói.

Ngân cố gắng kiềm lại nhưng cuối cùng cô lại khóc òa ra.

Sau một lúc thì ông thầy bùa đi lên, Việt ẩm Ngân lên và bay đi chỗ khác. Ông thầy bùa chạy tới thì nhận ra bên dưới chân mình là bùa nổi.

*bùng ( một vụ nổ xảy ra).

Sáng hôm sau, Ngân tỉnh lại trên giường của minh. Cô bước xuống cầu thang thì có mùi đầu ăn, đi vào bếp thì thấy Việt đang làm bữa sáng.

- Chào bữa sáng chủ nhân?! Thức ăn đã chuẩn bị rồi đây- Việt nói.

Ngân đứng lặng người trong giây lát, máu mũi chảy ra trước cảnh Việt mặc tạp dề đứng nấu ăn cho mình.

- Ể !?! Ngươi bị sao vậy!?!- Việt hỏi.

- Không có gì- Ngân lau máu mũi mình đi và đi vào bàn ăn.

Khi tới trường thì Ngân cũng thấy Thu đi học trở lại, Thu sau khi được bạn bè động viên cũng đã ổn định lại.

- NGÂN!?! Tui nhớ bà lắm!?!- Thu chạy tới ôm Ngân.

- Thu bà ổn rồi à?- Ngân hỏi.

- Cũng nhờ bà nhắn tin cho tôi thôi- Thu nói.

- Ý bà là sao?- Ngân hỏi.

- Coi nè!?! Bà không nhớ sau- Thu lấy điện thoại ra cho Ngân xem.

Bên trong điện thoại có những dòng nhung nhớ Thu cùng với một tấm hình chụp Trung, Quân, Minh, Thu và Ngân khi lần đầu tới tham quan.

Ngân nhìn thấy cũng cười rồi cả hai về chỗ của mình để bắt đầu tiết học.

Còn về Trung thì một tuần sau đã nhận bản án chung thân vì tội giết người nên vụ án đó cũng khép lại nhưng học sinh vẫn bàn tán qua nhiều năm.

Trường Maire Curie: ngôi trường cổ kính thứ hai với tuổi đời hơn 102 năm kể từ thời điểm viết chap này. Ngôi trường thường có một dãy lớp học đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nhiều lời đồn đã được truyền tai qua nhiều thế hệ học sinh. Mỗi tối sẽ có một số bàn thờ đặt ở cuối mỗi dãy hành lang.