Chương 4: Trường Marie Curie (cô giáo giết người)

Sau trận chiến ở Thuận Kiều Plaza, người dân phát hiện và báo cảnh sát nhưng vì chủ thầu chung cư muốn ém nhỏ chuyện này lại nên bọn họ đã dùng quyền của họ và không cho cánh báo chí tiếp nhận thôi tin này. Cảnh sát bắt đầu vào cuộc điều tra nhưng không tìm ra nguyên nhân gây án.

Tối hôm đó có một người đàn ông lạ mặt bức vào khu vực án mạnh. Ông nhìn vào chỗ nạn nhân từng tử vong ông cười.

- Vậy là có một kẻ rất mạnh từng ở đây- Ông nói thầm.

Sáng hôm sau sự kiện Thuận Kiều Plaza, Ngân vẫn đi học bình thường cùng với mọi người. Tuy đi săn ma vậy nhưng cô vẫn ổn định được giờ học tập của mình.

reng reng reng ( tiếng chuông kết thúc tiết)

- Cuối cùng cũng hết tiếp- Quân nói.

- Mệt thì chứ còn bài tập nữa- Mấy đứa trong lớp nói

- Ê Ngân!?! Mày biết gì chưa- Thu kêu.

- Có chuyện gì thế?- Ngân hỏi.

- Mày còn nhớ có hồi mình vô khu C không?- Thu hỏi.

- Còn! Chi vậy?- Ngân hỏi.

- Thì tao mới đọc được là ma xuất hiện nhiều vào những đêm trăng tròn ấy hay là mình đi tới đó đi- Thu nói.

- Gì vậy- Quân hóng.

- Thì định đi vô trường thêm một lần nữa. Tao mới nghe thêm mấy câu chuyện ở trường nữa- Thu đáp.

- Vậy tao rủ thêm bạn tao đi! Tụi bây phiền không?- Quân nói.

- Okie- Thu đáp.

- Không phải lần trước mình đi không có ma sao- Ngân nói.

- Llần đó khác, lần này khác! Mà tao nhớ là lúc đó mày hốt hoảng nên tao chắc sẽ có ma ở đó- Thu nói.

- Thì tao hoảng là do thấy chuột thui mà- Ngân nói.

- Hôm nay mày lạ quá nhỉ Ngân? Sợ à!?- Thu nhăn nhó nhìn Ngân.

- Ai mà sợ chứ!?! Chơi liền- Ngân hăng hái nói

- Vậy mới đúng là Ngân tao quen chứ- Thu nói.

- Vậy có gì tao kêu thêm Minh với Trung nha- Quân nói.

- Okie- Thu đáp.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó, Ngân mở cửa vào trong nhà thì đi thẳng lên phòng của mình.

- Việt!?! Ngươi có ở đó không?- Ngân kêu lên.

- Có chuyện gì vậy?- Việt đang ngồi đọc những cuối tiểu thuyết của Ngân.

- Lần trước ngươi ở trường ta. Ngươi có thấy nhưng vong hồn không?- Ngân hỏi.

- Tao cũng không để ý nữa! Tao ở trường ngươi mới có vài tuần trước khi ngươi xông vào à- Việt đáp.

- Vậy không đó có ma không? Ta nghe có mấy vụ chết người và tự sát ở trong đó và khu đó từng là bệnh viện thời Pháp thuộc- Ngân nói.

- Hmmmm ta không thấy. Chắc do lúc đó các con ma đó trốn ta hết rồi- Việt nói.

- Tui nhớ khu C cũng có một vụ ở đó mà- Ngân đáp.

- Hình như có một con mà ta không quan tâm đến nó lắm- Việt nói.

- Vậy liệu bạn ta có nguy hiểm khi đi vào đó không?- Ngân hỏi.

- Nếu đi đông một chút thì ổn. Ma rất khó chịu với dương khí của con người- Việt đáp.

- Okie cảm ơn nha- Ngân nói.

- Ngươi định tới đó nữa à- Việt hỏi.

- Đúng vậy- Ngân đáp.

- Nếu vậy thì ta đi cùng vậy. Chừng nào đi?-Việt hỏi.

- Ngày mai đi- Ngân nói.

- Cũng được- Việt nói.

- Thui tui đi tắm! Đừng có mà nhìn đó- Ngân nói.

- Ai thèm!?!- Việt nói * tức giận.

Ngân thấy vậy cười hả hê rồi đi ra khỏi phòng. Việt nhìn thấy vậy cũng cười cho qua và tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Tối hôm đó cả nhóm quyết định đi tới khu C một lần nữa. Nhưng lần này có thêm Khoa, cả đám tiếp tục đột nhập theo đường cũ. Minh vì muốn được thấy ma nên đã đem theo một số thứ để làm một nghi lễ thu hút ma.

- Mày đem mấy thứ đó chi vậy?- Trung hỏi.

- Thì để thấy ma chứ sao!?!- Minh đáp.

- Cũng được!?! Chứ mình đi vô rùi cũng đi vòng vòng thui- Khoa nói.

- Mình tới nơi rồi nè!- Quân nói.

- Vậy ta sẽ vô một phòng làm nghi lễ nha- Minh nói.

- Okie!?!- Thu nói

- Ê Ngân hỏi dùm tui coi thằng đó định làm nghi lễ gì?- Việt nói.

- Ê Minh mày định làm nghi lễ gì vậy?-Ngân hỏi

- Thì để hiệu nghiệm thì ta sẽ làm thử một nghi lễ trên mạng mới chỉ. Không biết hiệu nghiệm không những lỡ đem rùi thì làm luôn- Minh nói.

- Vậy tao với mày đi vào căn phòng cuối dãy làm nha- Trung nói.

Cả đám bắt đầu chia ra đi khám phá theo từng cặp. Trung và Minh đi vào phòng cuối góc phải tầng một khu C, Ngân và Thu thì đi xung quanh dãy hành lang khám phá, Khoa và Quân thì đi căn chừng có ai tới.

- Ê Ngân!?! Đi vô đây lần hai bà cảm thấy thế nào- Thu hỏi.

- À thì!? cũng đỡ sợ hơn lần đầu rùi- Ngân nói *Thì lần này có Việt rồi sao phải sao phải sợ.

- ểh !? Ghê vậy!?! Tui đi lần hai mà vẫn sợ như lần đầu- Thu nói.

- Chào hai người!?- Khoa nói và đi tới.

- Ồ!?! Bạn Quân kìa !?! Chào!?!- Thu nói.

- Ủa sao ông ở đây? Không đi căn phòng với Quân à?- Ngân hỏi.

- Thì nó biết tui thích mấy cái tâm linh huyền ảo nên nó kêu tui đi qua chỗ Minh và Trung để xem. Còn nó canh cho- Khoa nói.

- Hay cả đám mình đi tới đó đi!?! Dù gì cũng khám phá hết rồi mà!- Thu nói.

- Ừ cũng được- Ngân nói.

- Vậy đii thôi- Khoa nói.

Cả ba người cùng đi tới phòng của Trung và Minh. Ở trong phòng, cả hai người đó đã đặt rất nhiều nến thành hình vòng tròn và bên trong vòng tròn là một cốc gạo cắm nham, một bàn cầu cơ và và bịch bánh bim bim.

- Tụi bây làm gì mà tốn công thế!?- Thu nói.

-* Ủa Việt đâu rồi?- Ngân nhìn xung quanh và nghĩ.

- À tụi bây tới rồi à!?! Cũng sắp bắt đầu buổi lễ rồi !? Ngồi xung quanh nến đi- Minh nói.

Cả đám bắt đầu ngồi xuống theo vòng tròn. Cả đám im lặng và bắt đầu lắng nghe, tiếng cây xào xạc bắt đầu lớn hơn, tiếng dế bắt đầu kêu lớn hơn.

- Sợ quá mày ơi!?!- Thu nói thầm với Ngân.

*xeng xeng xeng

- Tiếng gì vậy?- Khoa hỏi.

- Để tao ra kiểm tra- Minh đứng dậy và bước ra ngoài cửa.

Khi cậu mới ngước đầu ra ngoài cửa thì.

Xẹc

Đầu của Minh rơi xuống đất, cơ thể cậu đứng một lúc thì cũng gục xuống. Mọi người trong phòng nhìn thấy vậy đều tái mặt.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Thu, Trung la lên.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?- Quân ở ngoài khu C nói thầm và chạy tới.

Một bàn tay đầy máu nắm lấy vành cửa, cô ta nhìn vô với một nụ cười ma mị. Tóc đen dài, máu chảy ra từ mắt, mặc áo dài, tay cầm một con dao nhìn về hướng bốn người còn lại. Con ma nữ bắt đầu tiến vào bên trong căn phòng.

Trung hoảng sợ ngồi bất động, Khoa thì cố nén cơn sợ của mình và đứng dậy che chở cho Thu và Ngân.

- Con ma chết tiệt kia đâu rồi !?!- Ngân nghĩ trong lúc hoảng sợ.

Con ma tiến lại gần Khoa thì Trung nhân cơ hội đó chạy ra ngoài.

- Trung thằng khốn!?!- Thu quát lên.

Con ma nữ tiếp tục tiến sát lại chỗ ba người Khoa lấy trong người mình một lá bùa ra và cố ra tấn công con ma. Nó né qua một bên và đâm vào hông của Khoa.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Khoa la lên.

Con ma rút dao ra và đâm thêm vài nhát và lưng nữa. Thu thấy vậy ngất đi vì hoảng sợ, Ngân thì chỉ biết cắn môi mà nhìn bạn mình bị đâm mà không thể làm được gì để cứu.

- Cuối cùng ngươi cũng lộ diện- Việt bước vào từ ngoài cửa.

Con ma nữ quay lại nhìn Việt và bắt đầu hoảng sợ, nó cố xuyên tường để chạy thoát. Nhưng tường đã bị Việt dán bùa chặn con ma thoát ra ngoài.

- Ngươi không còn đường thoát nữa đâu!?!- Việt nói.

Ngân nhìn thấy vậy cũng nhân cơ hội đi tới chỗ khoa để sơ cứu cho cậu.

Con ma nữ vì không thể thoát ra nên quyết định dùng dao nhào lên tấn công cậu. Cậu né qua một bên rồi đánh móc lên cho con ma nữ một đấm trời giáng vào cằm của nó. Con ma bị bay ra một phía, Việt nhìn xác của Minh, cậu chấp tay cầu cho cậu ra đi thanh thản.

Con ma đứng dậy nhìn Việt, nó gầm lên và nhào lên tấn công. Lần này tốc độ nhanh hơn, nó chạy nhanh ra sau Việt và chém.

- Nhanh quá!?!- Việt nghĩ.

Cậu tạo một tấm khiên đỡ lại nhát chém vào gáy . Con ma nhân cơ hội đó dùng tay còn lại nắm vào áo cậu và ném đi chỗ khác rồi chạy trốn.

- Ngươi định chạy đi đâu à- VIệt đứng dậy và đuổi theo.

Ở bên ngoài, Quân chạy vô thì thấy Trung chạy ra.

- Mày tự mà đi xem đi!?! Tao chạy trước- Trung quát và chạy ra ngoài.

- AI ĐẤY!?!?- Bảo vệ quát từ xa.

-* Chết tiệt!?! Phải vô kêu mấy người kia rồi tính tiếp- Quân nghĩ trong lúc chạy vào trong.

Quân chạy vào trong và nhìn thấy xác của Minh, cậu tái mặt khi nhìn thấy vậy.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy!?!- Quân nói thầm.

Trong lúc đó Ngân đi ra ngoài, Quân thấy vậy cố nén lại sự sợ hãy của mình mà chạy tới chỗ Ngân.

-NGÂN BÀ CÓ SAO KHÔNG- Quân chạy tới.

- Tôi thì không sao!?! Ông lo cho Khoa trước đi- Ngân nói.

Quân gật đầu vào chạy vào trong vác hai người kia lên và chạy ra ngoài theo Ngân. Bọn họ nhân cơ hội Trung đang bị bảo vệ đuổi mà đi theo cổng trước ra khỏi trường.

Trong lúc đó, Trung bị bảo vệ bắt được và bọn họ cũng phát hiện ra xác của Minh. Còn Khoa thì được đưa tới bệnh viện Chợ Rẫy điều trị. Những người còn lại thì quay về nhà của Ngân do không có người nhà của Ngân ở nhà.

Cả đám lên phòng của Ngân và bắt đầu bàn chuyện.

- CHUYỆN QUÁ GÌ ĐANG XẢY RA VẬY- Quân quát.

- Minh chết rồi- Ngân ngậm ngùi nói.

*Thu khóc nức nở

- GIỜ PHẢI LÀM GÌ ĐÂY!?! CÔNG AN NÓ MÀ BIẾT THÌ CHẾT TỤI MÌNH ĐÓ!?!- Quân nói.

- Thế ông muốn sao!?!- Ngân quát lại.

- Tui ư!?! TUI MUỐN SAO Ư !?! TUI MUỐN LÀ KHÔNG DÍNH LÍNH GÌ ĐẾN CHUYỆN NÀY HẾT!?!- Quân quát lên.

- HAI NGƯỜI ĐỪNG NÓI NỮA!?!!- Thu quát lên và che tai mình lại.

Nghe vậy Quân cũng đứng lặng người, Ngân cũng ngồi trầm mặt xuống. Cả ba người giờ đây đều trở nên lo âu.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Về phía của Việt trước đó,

Sau khi chạy ra khỏi cửa, Cậu đuổi theo con ma nữ. Nó quay lại và dùng dao chém xuống, cậu dùng tay mình gạt qua và đấm nó một phát vào bụng.

- Trả lại ngươi món đòn hồi nãy nè!?!- Việt nói.

*gừưưưưư (con ma nữ kêu)

Nó đứng dậy và phóng cây dao của mình vào chỗ cậu. Trong lúc đỡ lại thì nhân cơ hội nhảy lên mái nhà của dãy C. Vì ở trên mái nhà sẽ tạo nhiều đường cho nó chạy đi. Nhưng nó không ngờ rằng từ lúc nào Việt xuất hiện trước nó và bóp cổ con ma. Cậu lấy một lá bùa trong áo mình ra và dán lên đầu nói. Lá bùa cháy lên một ngọn lửa màu trắng thiêu cháy con ma. Việt vẫn mặt không cảm xúc nhìn cảnh tưởng đó. Mặc cho con ma hét trong đau đơn, ngọn lửa đó một lúc thì cũng tan dần. Một linh hồn thiếu nữ xuất với một tà áo dài màu trắng xuất hiên.

- Bây giờ ngươi có thể siêu thoát rồi đó- Việt nói rồi quay đi.

- Cảm ơn ngài!?- Con ma nói.

Việt bắt đầu đi xuống chỗ xác của Minh và dán một tấm bùa in chang vậy. Hồn Minh đứng dậy, cậu nhìn Việt với một chút ngỡ ngàng.

- Cậu là ai?! Tui chết rồi ư?- Minh nói.

- Đúng vậy!?! Ngươi đã chết rồi- Việt nói.

- Vậy à- Minh nói với một giọng đượm buồn.

- Ngươi có muốn để lại lời nhắn gì trước khi đi không ?- Việt hỏi.

- Nếu vậy thì tôi muốn nói vài lời- Minh nói.