Chương 9: Hôn Thê (2)
...
Mặttttttttt.... Trời xuốngggggg... Rồi lại lên... Mắt tôi vẫn như mọi ngày, Gấu Mèo.
Tôi đang học tập theo dân hạng A thích nghịch thiên, mà tội cái người ta có bản hack ầm ầm cớ sao tôi không có cái chi thế này?
Tôi có nên mua một bản về sài không nhỉ? Thôi vậy...
Quả thật tôi có cái hệ thống làm kiểng, lúc đầu tưởng chị ấy giúp tôi dịch cổ tự Ma Pháp... Kết quả chị ấy lại chỉ tôi cách đọc cổ tự rồi phẳng đi ngủ. Tôi thì phải mở to con mắt dịch từng chữ 'cứ như mù English mà phải nhìn từng chữ rồi ghi vào Google Dịch để hiểu nghĩa nó là vì vậy?'.
Khi tôi nhờ dã N.A giúp đỡ vì con mắt nó đi ngược với suy nghĩ thì "ngài nên tự làm đi, nó sẽ thú dị hơn nếu ngài làm nó một mình".
Wow!!! Tôi có một cái hệ thống rất có íttttttttt đấy. Mắm vố nữa... Khiến tôi muốn lôi ẻm ra vố tét mồm luôn.
Chị N.A à dùm ơn có tính trách nhiệm xíu đi, chị là người lôi tôi đến nơi này đấy.
[Error 404]
!!!?
What đờ heo?! Rốt cuộc thì cô định ngủ tới bao giờ hả! Tôi thật sự muốn tát tét mông con nhỏ này quá Grrrrrr!!!! Tức quá!
Thôi kệ... Dù sao cũng chả làm gì được nhau. Thôi cứ coi như 'mình bước quá đời nhau đi'.
BAn! BAn! BAn!
Cục nợ tới rồi... Tôi phải lên tòa để lãnh án đây mà, hu hu.
"Con trai yêu, mở cửa hay đợi mẹ phá nó vào đây?"
Ý!!! Từ từ đừng manh động! Có gì từ từ nói... Con mới sửa lại anh trai ruột mà, đừng có mà giết ảnh nữa.
"Con ra nga-"
Ầm!!!
Xong rồi, anh ấy lần này ra đi mãi mãi rồi~ Xin hãy yên nghỉ!
"Anh lên con yêu~ Mau, mau thay đồ còn phải đi gặp mặt con dâu tương lai của mẹ nữa."
Bà ấy nói với khuôn tươi cười, trong khi chân đạp lên anh trai ruột của tôi... Đau cho anh, chết vẫn không yên.
"Mà... Mẹ ra ngoài được không... Con thay đồ mà..."
Mẹ tôi khá tự nhiên trong khi Hạ Na đỏ hết cả mặt chả dám nhìn thẳng tôi, tôi đang ở trần mà.
"Ây da~ con trai lên rồi cũng biết ngại nha~ mà ngại cái gì chả phải lúc bé mẹ vẫn thường thay đồ cho con sao, ha là để mẹ thay cho con giờ luôn nha!"
Thôi, thôi xin kiế-
Hể làm thiệt luôn hả!!! Cho nhau con đường sống đi mà!
"Mẹ! Đừng có mà làm mấy cái hàng động xấu hổ! Nè đừng có mà sờ á!"
Tôi tuyệt vọng chống sự.
"Ái chà, cũng to phết nhỉ~"
"Mẹ! Đừng có mà bóp đau!"
"Đau cái gì mà đau, nhìn mặt con đâu có vẻ đau~"
"Mẹ đừng có mà lôi bắp tay con ra bóp nát chuột bây giờ..."
"Đừng keo vậy chứ~ bóp có cái làm ghê vậy... Mẹ ra ngoài nhanh mà thay đồ, không THÌ ĐỪNG RA NỮA."
Ha ha... Haaaa.... Tôi khổ quá mà, mới sáng chưa kịp làm gì đã bị khủng bố ập tới phòng. Hu hu, tôi đang sống ở nhà hay chiến trường vậy trời.
Tôi thay đồ, vệ sinh rồi đưa cái mặt đưa đám ra ngoài... Chu cha, ông già hôm bay vậy mà chịu đi cùng tôi luôn này. Cũng phải, hôn Thê của tôi là con gái công tước cơ mà. Giờ thì tôi thấy mình như con tốt trong công cuộc bảo vệ quyền lực của ông ấy vậy.
Chặc chặc... Nếu không có mẹ tôi còn lâu mới chịu đi nhá! Tôi không có cảm tình tốt lắm với ông giờ, kẻ từ lúc ông ấy bất lực nhìn Linh Linh bị bắt và dù biết ai làm nhưng ông vẫn lặng im.
Tôi không nghĩ mạng lưới tình báo của ông ta yếu đâu, nhất là khi có mẹ tôi giúp đỡ... Ví dụ như Hạ Na, cô ấy là điển hình của việc Mẹ tôi không đơn giản. Thế méo nào ông ấy lại im lặng nhìn em gái tôi gặp nguy hiểm chứ!
Trong suốt chuyến đi trên xe ngựa, tôi chỉ đọc quyển sách 'Nguyên Lý Ma Pháp' mà không thèm để ý hai người đối diện.
"Đường Lang..."
Ba tôi lên tiếng.
"Vâng."
Tôi trả lời trong khi vẫn cấm đầu nhìn quyển sách.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chắc ông ấy đang cố nói gì đó với tôi nhưng lưỡng lự. Tôi á? Liền quan vì, tôi sẽ không bắt đầu câu chuyện với ông ấy. Ít nhất là hiện tại, thế nên tôi im lặng, việc này khiến bầu không khí càng thêm căn thẳng.
"Đường Lang..."
Giờ tới mẹ tôi lên tiếng.
"Mẫu Thân Đại Nhân có chuyện vì thế ạ?"
Tôi ngước mặt nhìn bà ấy, khuôn mặt bà lúc này có vẻ khó nói.
"Con không thấy vậy là hơi không phải phép với Ba con sao?"
Không phải phép, ừ thì tôi đang cố gắng khiến ông ấy khó chịu mà...
"Vâng, con đang là người không phải phép khi đem mình ra làm con cờ trong nước đi uy quyền."
Tôi không nghĩ hai người sẽ làm vậy, nhưng tôi không quan tâm. Cái tôi quan tâm là tôi phải làm cho người Ba vô trách nhiệm làm cho em gái tôi bị thương này chịu sự khó chịu từ tôi.
"Đường Lang!!!"
Mẹ tôi giọng giận dữ, ông già thì đơ người rồi. Thôi tôi dẫn nên dừng lại trước khi bị mẹ nhai vài mẫu xương.
Thế là trong chiếc xe ngựa cao sang, bầu không khí khó chịu bao chùm. Hạ Na người ngồi kế tôi nhịp thở cũng có chút loạn bởi sự tức giận của mẹ tôi.
Tôi thấy mình lấy số rồi, mà lấy số với đại ca nữa nới ghê... Kiểu nào khi về nhà tôi cũng mất vài cái xương cho xem.
Tôi có nên đặt thùng 36 hộp sữa Fami không nhỉ... À mà nơi này lấy éo đâu ra thứ đó. Có lẽ tôi nên tìm Ma Pháp nào cường hóa xương cốt một xíu, kuhaha... Tôi éo có vui đâu. Cười thay nước mắt đó.
Thế là lần đi gặp Hôn Thê và chuyến đi tại hại cùng bản án bị Má Mi nhai xương được gắn trên đầu.