Chương 8: Hôn Thê (1)

Chương 8: Hôn Thê (1)

...

A A A A A!!!! 

Trời ơi! Tức chết tôi rồi, phải làm sau đây!

Hôn thê của tôi méo nào lại là con gái công tước thế... Lỡ hốt ngay em ỉn là đời tôi đi vào chuồng luôn!

Không được, phải nghĩ cách! Ha là chốn đi nhỉ?!

Ha ha ha... Cái ý nghĩ ngu nhất tôi từng suy nghĩ đấy rồi, tôi mà làm vậy chắc Mẫu Thân Đại Nhân truy nã toàn Vương Quốc quá. Tôi khổ quá mà!

Ha là tôi trốn trong phòng không ra ngoài nhỉ? Trốn kiểu quái nào,  mẹ tôi như đầu hung thú cái cửa tội nghiệp phòng tôi chắc chịu được.

Thôi hết cách rồi... Đi gặp một lần chắc không chết đâu, mà hôn ước thì cũng có thể từ hôn mà. Mà tôi làm vậy là lấy sẹo đấy, nên tôi nghĩ mình nên tác động lên con gái công tước. Kuhaha! Tôi sẽ giả bê... Kiểu nào cũng bị từ hôn cho coi, ahaha tôi thông minh quá.

"Cậu chủ, bà cho gọi cậu."

Hạ Na nói.

À... Tôi quên mất Hạ Na vẫn đứng một góc nhìn tôi nãy giờ, chắc cô ấy không có mấy cái Ma Pháp như đọc Tâm Trí đâu nhỉ? Nếu có thì tôi tìm cái lỗ chui xuống cho xong.

"Tôi không đi...Hể?!"

Tôi vừa nói nữa câu thì...

Ầm!!!

Cánh cửa phòng tôi bị đạp đỗ, mẹ tôi bước vào.

A A A!!! Anh bạn thân, anh chết thảm quá! Bao nhiêu năm qua bao vệ tôi vậy mà... Xin yên nghĩ Cánh Cửa-San!

"Con nói vì cơ!!"

Mẹ tôi giận ôn hòaaaaaa nói.

"K-không... Không có ạ."

Tôi thấy lưng mình nổi da gà từng cục. "Ực" miệng khô khan luôn rồi.

"Mẫu Thân Đại Nhân, cửa phòng... Của con."

Tôi thấy người mẹ thân thương của mình đang đạp lên anh trai ruột của mình... Cánh cửa-san, anh chết thảm quá!!

"Hửm!!!"

Bà ấy lườm tôi! Tôi teo mọe rồi! Tôi chả hiểu sao ông già tôi lên nổi, thật không ngờ ba lại cừ như vậy con thật sự khâm phục, khâm phục.

Vào thế là cuộc hôn nhân lâm li bi đát của tôi bắt đầu từ đây, tôi bị Mẫu Thân Đại Nhân lôi đi như con búp bê vô lực trên sàn.

"Mẫu Thân Đại Nhân... Ít nhất cũng cho con làm đám tang cho anh trai ruột chứ."

"Im mồm!!".

Mẹ tôi tàn nhẫn quá! Anh trai ruột,  em có lỗi với anh!!!

"Mẫu Thân Đại Nhân... Con chưa ăn trưa xong mà."

"Tí ta cho con ăn món ngon hơn."

Rắc Rắc!

Món ngon? Mà sau nắm tay kêu rắc rắc thế?

!!!?

Đậu móa!!! Không đùa nhau chứ!  Ăn cái bánh này là cả đời xác định ăn chúa đó, mẹ à...

"Con không ăn đâu..."

Tôi nhỏ giọng.

"Vậy thì ngoan ngoãn xíu đi. Kiếm một bộ đồ đẹp, lấy cho mẹ cô vợ rồi nhanh cho mẹ đứa cháu."

"Có cần gấp vậy không ạ, con mới 10 tuổi mà..."

Tôi cố chống chế.

"Mẹ kêu mày xem mặt chứ có bảo mày lấy liền đâu mà phải sợ thế con!!"

"Dạ vâng..."

Tôi bó tay rồi, bị mẹ nhìn thấu cả rồi. Tôi mà ho he lấy sẹo khoe thiên hạ luôn.

Thế là tôi bị lôi đi lựa cho một đống trang phục... Tới gần tối tôi mới được tha quay về. Vì bị hâm dọa nên tôi bỏ lỡ buổi đọc sách với Linh Linh, hy vọng em ấy không giận. Haiz... Mà nói chung là tại Mẫu Thân Đại Nhân gắt quá tôi không kịp thở, cứ mỗi lần suy nghĩ cách trốn là bị nắm đầu lồi lại.

Vừa bước vô nhà...

"Anh Hai! Anh đi đâu mà Linh Linh tìm cả ngày không thấy Zậy..."

Linh Linh ôm lấy tôi, khuôn mặt buồn bã.

"Linh Linh... Không phải tại anh đâu, em bắt anh đi từ sáng giờ đấy."

Tôi nói nhỏ với Linh Linh, nhưng  vẫn không quên tố cáo bà mẹ bạo lực của mình... Nhưng nói cho bỏ tức chứ Linh Linh cũng chả làm vì được bà.

"Mẹ, mẹ bắt anh hai đi đâu zậy ạ?"

Linh Linh tròn tròn đôi mắt hỏi.

"Mẹ dẫn anh con đi mua ít đồ, mai đi gặp hôn thê của anh con."

Mẹ tôi xoa xoa đầu Linh Linh nói.

Linh Linh ụ mặt, đôi mắt như sắp khóc. Hể?! Con bé buồn à, ý tôi là vụ tôi bỏ em ấy một mình ở phòng sách.

Tôi mệt muốn chết rồi... Giờ thì éo hiểu tại sao bọn con gái thích mua sắm thế, chứ tôi muốn đứt hơi luôn.

Nựng má Linh Linh tôi bế em ấy lên.

"Con dẫn em đi đọc sách, chuyện khác nói sao ạ."

Nói xong tôi bế em ấy lên phòng sách. Đi được một đoạn thì Linh Linh lên tiếng.

"Anh hai... Anh lấy vợ sao ạ?"

Hể? Con bé có vẻ quan tâm việc tôi có hôn thê. Hmm~ em ấy nghĩ vì nhỉ, em ấy có vẻ buồn... Là sợ tôi không quan tâm em ấy nữa sao?

"Sao thế? Em buồn chuyện vì sao?"

Tôi hỏi dò chừng.

"Linh Linh... Buồn... Anh hai, Linh Linh không muốn anh lấy vợ! Không muốn! Không muốn!"

Uầy!!! Em ấy ôm cổ tôi khóc luôn rồi... Có em gái khó thật, giờ thì tôi hối hận tại sao không được sách tâm lý em gái lúc còn sống kiếp trước rồi.

"Ai rồi cũng sẽ phải có đôi... Em lớn lên cũng vậy, em gái anh rất xinh đẹp nha! Sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi đấy."

Ai cũng phải có đôi... Trừ một vài trường hợp là 'Tôi' đây, chết yểu thì không kịp tìm vợ đâu kuhaha!

"Hức... Linh Linh không muốn lấy chồng, Linh Linh muốn ở bên anh hai, Linh Linh không muốn anh hai lấy vợ!"

Em ấy có vẻ kiên quyết, nhìn thẳng tôi nói... Tôi cũng có muốn đâu, xin nhắc lại tôi rất là kén vợ đấy! Tội lỗi này đỗ cho Mẫu Thân Đại Nhân đi.

"Anh Hai không lấy vợ... Nhưng mẹ bắt anh phải lấy, em hiểu không Linh Linh. Đừng khóc, anh hai không bỏ em đâu."

Haiz... Tôi nhẹn lao đi giọt nước mắt trên má em ấy. Giờ chắc chả còn tâm trạng đọc sách nữa rồi, tôi dỗ dành em ấy một lúc rồi về phòng.

Phòng tôi tối ôm, bình thường tôi chỉ để ánh đèn nhỏ từ đá ánh sáng để nghiên cứu Ma Pháp Đen nhưng hôm này chắc ngủ sớm... Mệt quá.

Tôi ngã xuống giường, đưa tay kéo cái chăn...

Vì mềm mềm thế? Tôi đâu có chơi banh nước... Mà cái cảm giác gì mà tim đập thình thịch thế này.

"Á... Ư.. Ưm..."

Giề????? Đây!!!!

Tôi có cảm giác không tốt tốt... Cho lắm.

Một ngón tay tôi thi chuyển Quang Ma Pháp.

[Sáng]

Trước khi tôi đưa ra lời giải thích... Thì cho tôi nói câu này trước.

"Cám ơn vì bữa ăn!"

Tôi chấp hai tay trước Hạ Na. Người vẫn ôm bộ ngực với khuôn mặt đỏ chót, hai hàng mi ứa lệ nhòa.

Tôi vừa sờ ngực một cô gái, nói vì cho ngầu... Đây!

"Á!!!"

Trong lúc cô không để ý, thôi tôi bóp thêm cái nữa vì thế nào cũng bị ăn tát.

"Lần nữa cảm ơn vì bữa ăn, nó mềm lắm cảm ơn cô Hạ Na."

Tôi thấy mình sống đủ lâu rồi.

"BIẾN THÁI!!!"

CHÁT!!!!!!

Ui da~ đau vãi. Tôi rất cảm ơn vì cô ấy đã không đấm tôi.

Mất một lúc để cả hai tôi bình thường lại, tôi đi thấp sáng cả căn phòng bằng Ma Pháp rồi nhìn Hạ Na.

Khuôn mặt cô đỏ chót, có vẻ như cô ấy bị cảm nặng.

"Xin... Lỗi cậu chủ... Vì tự tiện nằm lên giường cậu..."

Vậy à, vậy là vẫn con ghim tôi vì sờ ngực à.

Tôi nhẹn đưa tay sờ đầu Hạ Na, cô ấy tròn mắt nhìn tôi...

Ừ quả nhiên là bị cảm, không bình thường mà là do rối loạn Mana trong cơ thể có lẽ là...

[Cấp 30]

Quả nhiên, cô ấy mạnh lên quá nhanh. Nên cơ thể vẫn chưa thể thích ứng, tôi cũng từng bị như thế... Tôi phải mất cả tuần để khỏi hoàn toàn, cứ mỗi lần thế là tôi đưa nghĩ tầm 3 4 ngày. Giờ thì tôi hiểu tại sao cô ấy nằm trên giường tôi rồi, chắc chắn là do ngất xỉu.

Sẵn thì tôi giúp cô ấy một xíu nhỉ...

[Ma Pháp Đen - Cướp Đoạt!]

[Ma Pháp Trắng - Lưu Trữ!]

Tôi một ngón tay chỉ lên trán của Hạ Na, từ ngón tay tôi chuyển sự rối loạn Mana vào cơ thể tôi bằng Ma Pháp Đen và Phong Ấn nó lại bằng Ma Pháp Trắng.

Ok, ngon rồi. Giờ nếu tôi sử dụng Ma Pháp Đen [Tăng Tốc Thời Gian] thì tôi hoàn toàn có thể bỏ qua sự mệt mỏi do rối loạn Mana, mà tạm cứ giữ nó lại biết đâu tôi có thể sử dụng nó vào việc gì khác... Ý tôi nói là cái rối loạn Mana.

"Cậu chủ... Đây là?!"

Wow!! Theo phản ứng thì cô ấy biết loại Ma Pháp này. Lộ rồi nha bé, không cơ Ma Pháp sư bình thường nào biết mấy cái kiến thức này đâu.

"Suỵt!... Đừng nói với mẹ tôi đấy."

Tôi nói với cô ấy thế, rồi ngã lưng lên giường. Hạ Na mất một lâu điều hết ngơ ngác, bởi cơ thể đột nhiên khỏe lại.

Lần nữa cô ấy đưa anh mắt kinh ngạc nhìn tôi.

"Sao? Muốn ngủ chung với tôi hả... Tới đây, tôi không ngại đâu..."

Tôi xoa xoa hai tay, nhìn vào bộ ngực của cô. Vô thức Hạ Na lùi lại hai tay ôm ngực.

"Không... Em nghĩ mình nên ra ngoài."

Nói xong cô ấy cuối đầu, mở cửa đi ra.

Haiz... Mệt quá, mai lại phải đi gặp Hôn Thê... Thôi kệ, tới đâu tính tới đó.