Chương 5: Cảnh Báo

Chương 5: Lời Cảnh Báo Từ Đường Lang.

...

Ngáp~

Một đêm mất ngủ.

Sau khi đưa Linh Linh trở về thì tôi bị mẹ thuyết giáo cho một trận... Haiz, may mắn là chỉ thuyết giáo. Nếu bà mà đem ra cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao thì chắc tôi đánh bài chuồn cho lẹ. Nói chung là tôi cố gắng mạnh tới đâu vẫn bị Bà Già cho ăn hành như chơi...

Dù được tha về phòng sớm nhưng tôi không tài nào ngủ được, cũng phải thôi tôi vừa giết người kia mà. Giờ nghĩ lại tôi không biết cái dũng khí từ đâu ra mà tôi lại có thể đơn giản tước đoạt đi mạng sống của kẻ khác.

Giờ nghĩ lại có hơi không thích hợp với tôi lắm... Mà thôi kệ, kiểu nào thì tôi cũng nhúng chàm mất rồi.

Giờ sợ gặp ác mộng nên cả đêm tôi không ngủ, để giết thời gian tôi lôi đống sách Ma Pháp ra học cấu trúc vòng tròn Ma Pháp, và nguyên lý do vận hành Ma Pháp tôi còn đọc cả văn tự Ma Pháp. Tôi giờ mới biết N.A rất giỏi trong lĩnh vực văn tự Ma Pháp Cổ Đại, dù rằng bình thường cô ấy rất hay ngủ nhưng thật không ngờ là cô ấy lại biết rất nhiều về văn tự cổ đại Ma Pháp.

Tôi nghĩ là mình nên cũng cố về Ma Pháp của mình, không thể để lâm trận mới học được. Thứ tôi nghiên cứu  cả đêm là Ma Pháp Trắng và Ma Pháp Đen.

Đừng hiểu lầm hai loại Ma Pháp này là Quang và Ám nhé. Không phải đâu Ma Pháp Trắng là Ma Pháp cổ đại về chữa trị, còn Ma Pháp Đen là về cấm thuật... Cấm Thuật là do tôi gọi cho nó hơi oa một chút, thật chất Ma Pháp Đen là Ma Pháp cấm vì tính phá hủy quá cao thậm chí một ít loại có thể dẫn đến diệt được cho nhân tộc.

Ma Pháp Đen mang tính phá hủy siêu cao nhưng nếu tôi tách các kí tự Ma Pháp và không kích hoạt nó theo trình tự vốn có nên sẽ yếu đi hoặc không hoạt động, thế nên là tôi mất cả đêm để tìm cách sắp xếp sao cho mình có thể sử dụng mà không gây ảnh đến cơ thể, cũng như khả năng điều khiển mức độ ảnh hướng và hiệu ứng lên kẻ thù tùy ý thích của mình...

Kết quả là giờ tôi thành gấu méo luôn rồi.

"Cậu chủ, tới giờ ăn sáng rồi."

Có tiếng rõ cửa từ bên ngoài giọng một người hầu gọi vào.

"Được rồi, tôi xuống ngay."

Tôi nghĩ mình không thích hợp với các sống xa hoa kiểu này, có người hầu kẻ hạ cũng tốt nhưng tôi vẫn thích một mình hơn. Mà bình thường ở kiếp trước thì tôi ít khi ăn cơm chung với gia đình lắm, mà cũng chả muốn ăn chung với họ luôn, nhưng mà ở đây tôi mà không ăn chung thì là vấn đề lớn đấy...

Kiểu nào thì cũng bị mẹ tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng cho coi, mà riết rồi mẹ thành tâm ma của tôi lúc nào không biết. Kiểu như đầu đội trời chân đạp đất, không ngán bố con thằng nào... Mà nghe tới từ Mẹ là da gà nổi từng cục.

Tôi nhanh vệ sinh rồi đi xuống, lúc này bàn ăn lớn đã sớm đầy đủ các món ăn. Mọi người cũng tụ tập đủ, dì hai, dì ba, mẹ tôi tất cả điều đầy đủ. Thôi cũng cực ghét cái không khí này, bạn biết đấy ai ai cũng nở nụ cười mà mang bầu không khí cứ như sắp tẩn nhau tới nơi vậy.

Ba tôi là người ngồi đầu bàn, bên trái ba người vợ của ông, bên phải là mấy đứa con của ông.

Hôm nay tôi đổi vị trí một xíu, tôi ngồi kế con của dì hai... Mà thằng này tên vì ấy nhỉ? Thôi kệ.

Tất nhiên mọi người đều nhận ra thứ không tốt tôi sắp làm bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tôi định làm vì á? Đương nhiên là nói chuyện rồi, một cuộc trò chuyện thân thiện. Thằng nhóc thấy tôi ngồi kế bên khuôn mặt trở nên nhăn nhó khó coi, nhưng tôi thách nó dám mở miệng lúc này đấy. Nó rất sợ ba tôi, cứ mỗi lần làm vì sai mà bị ba tôi la là cứ cấm mặt xuống sàn nhà thôi.

Chuyện này tôi cũng vô tình thấy thôi, trong lần luyện tập với mẹ về sớm thì thấy ông ấy mắng nhóc này nên hiếu kì xem chút. Ba tôi hơi bị kì vọng vào nhóc này đấy, nhưng tội cái là nhóc phát triển hơi kém, kém hơn em gái tôi thậm chí còn kém hơn con gái của dì ba.

Không ai nói lời nào, Ba và Mẹ đang hướng ánh nhìn về tôi. Tôi nói rồi mà tôi chỉ muốn trò chuyện thôi, cuộc trò chuyện thân thiện. Tôi không biết tại sao ông già lại bỏ quả việc em tôi bị bắt cóc nhưng tôi thì đéo nhé! Ông có khổ tâm vì với dì hai thì tôi không biết nhưng tôi cần bảo vệ em gái của mình.

Tôi nở nụ cười, hướng ánh Mắt nhìn Dì Hai. Dì Hai dẫn cũng nở nụ cười đáp lại, nhưng nụ cười được nặng trên khuôn mặt đẹp đẻ ấy, nụ cười không thoải mái.

Dì Hai năm này chắc cũng 40 mấy nhưng vẫn trẻ như tuổi 20, Bà có mái tóc giống Ba tôi, nước da trắng và đôi mắt màu ngọc bích.

Tôi đưa mắt nhìn một số người hầu cận và quản gia, đa phần học điều rất tự nhiên không hề trốn tranh khi tôi nhìn vào.

"Đường Lang... Con sau thế, không khỏe sao?"

Ba tôi đang cố kéo dãn bầu không khí ra, nó lúc này căng thẳng quá mà. Mà cái thằng làm cho nó căn thẳng là tôi đấy, tuy nhiên ba tôi thất bại rồi. Tôi bỏ qua ông nhìn Dì Hai lần nữa khiến khuôn mặt kia lại nở nụ cười không thoải mái.

"Tần Phàm, đâu rồi Dì Hai?"

Tôi nở nụ cười hỏi.

!!!

Khuôn mặt của Dì Hai có chút không tốt khi tôi hỏi, nhưng nhanh dấu nó đi.

"Ha ha ha... Cậu ta xin nghỉ về quê rồi, nghe nói là mẹ cậu ta bị ốm nặng."

Ha ha, vui thật. Đây là lý do tại sao tôi ghét cay ghét đắng bọn quý tộc và lũ thượng đẳng.

"Vậy sao...?"

Tôi hơi trầm mặt. Nhưng khuôn mặt Dì Hai dẫn tỏ ra bình thường.

"Con có vấn đề vì với cậu ta sao?"

Dì Hai dẫn tươi cười nói.

"Không có gì... Chỉ là có dài thứ muốn trả lại cho anh ta tôi."

Tôi lôi từ túi ra mặt dây chuyền có hình Dì Hai và đôi răng tay màu trắng dính đầy máu. Nhìn sơ thì tôi lấy ra từ túi chứ thật ra là lấy từ không gian Hệ Ma Pháp.

Tôi để mặt dây chuyền và đôi răng tay lên bàn, bầu không khí lần nữa lâm vào căn thẳng mà cái thằng tạo ra nó lại là tôi. Tôi ghét cái bầu không khí này quá.

Dì Hai đôi mắt hơi buồn, cũng phải thôi dù gì thì anh ta cũng là người theo Dì từ nhỏ đến lớn mà, ít ra cũng nửa câu thanh mai trúc mã đấy chứ.

"Ha là con nói Dì biết anh ấy giờ ở đâu nha!"

Khi Dì Hai sắp mở miệng tôi ngay lập tức chen vào, tất cả tôi không nói xuông bởi. Tôi biết Tần Phàm không nhắm tới mình Linh Linh mà còn có tôi nữa, tuy nhiên thứ mà bọn họ không ngờ tới là hôm đó tôi ở trung với mẹ khá lâu thế nên bọn họ bỏ qua tôi.

Tôi cầm con dao nhỏ trên bàn ăn cấm phập vào ghế sát khuôn mặt của thằng em trai ngồi kế bên, khiến khuôn mặt nó tái nhợt, Ba và Mẹ tôi giật mình.

"Đường Lang!"

"Đường Lang con làm gì thế!?"

Ba và Mẹ giật mình hét lớn.

Mặt Dì Hai lúc này tới nhợt đôi mắt run rẩy nhìn tôi.

"Đường Lang... Con làm gì thế?"

Dì Hai nói.

"TÔI CẢNH BÁO DÌ, EM GÁI TÔI MỘT LẦN NỮA GẶP NGUY HIỂM BỞI NGƯỜI CỦA DÌ THÌ..."

Tôi quai sang nhìn thằng em bé bổng của mình cười.

"TÔI SẼ BẺ CỔ NÓ ĐẤY!"

Tôi giọng đe dọa nói, tôi không đùa đâu tôi làm thật đấy.

Bầu không khí chết lặng. Mất ít giây để mỗi thứ trở về bình thường.

"Đường Lang!!!"

Ba tôi giọng giận dữ đứng bật dậy. Xin lỗi nhé, tôi dừa đe dọa vợ ông ta kia mà.

Nhưng... Ông đứng dậy tôi không biết đứng vậy sao?

Tôi cũng đứng vậy.

"Đừng có quát tôi, nếu không phải tại ông thì em gái tôi đâu bị bắt... Nếu cả con gái mình mà ông không bảo vệ nổi thì để đó tôi làm cho."

Tôi nói không sai đâu, nhưng mẹ tôi nổi khùng khi tôi nói vậy. Mày thôi kệ, tôi không quan tâm.

"Đường Lang còn nói cái gì vậy hả!!!"

Giờ thì tới mẹ tôi, nhưng tôi không quan tâm bỏ đi lên phòng,  để lại những ánh nhìn phía sau.

"Anh hai, anh dẫn em đi đọc sách đi!"

Linh Linh chả biết từ bao giờ chạy tới nắm tay tôi nói. Nhìn em ấy nhỏ nhắn khiến tôi có chút lạnh cái đầu lại một chút, em gái tôi dễ thương thật.

"Anh hai~ đừng có coi em như con nít."

Tôi bế em ấy lên đi, và hướng về phòng sách. Vì khá nhỏ nhắn nên tôi thoải mái mà bế em ấy, nói thật tôi phát triển trước tuổi khá nhiều, nhất là về phần cơ thể.

.

.

.

- Sau bữa cơm sáng, trong phòng làm việc của Ba Đường Lang.

Ba của Đường Lang lúc này đang ngồi trên ghế làm việc, Hạ Nhi vợ ông ngồi trên đùi, ông đưa đôi tay ôm lấy vợ mình.

"Đường Lang nó lớn nhanh quá..."

Hạ Nhi giọng lo lắng nói.

"Anh biết, nó từ bé đã khác người rồi... Từ lúc sinh ra tới giờ nó vẫn chưa một lần khóc, hay nghịch như những đứa trẻ khác..."

Ba Đường Lang giọng hơi buồn nói.

"Anh còn buồn việc nó nói sáng này sao?"

Hạ Nhi hai tay ấp vào hai bên mặt người chồng mình nói.

"Nó nói đúng là anh không bảo vệ tốt cho Linh Linh..."

"Đừng nói vậy, nếu nó biết lúc trước gia tộc anh nợ gia đình cô ấy thế nào thì nó sẽ hiểu cho anh thôi..."

"Hạ Nhi là anh có lỗi với Mẹ con em..."

"Đừng lo về việc đó, em không để tâm đâu... Miễn trái tim của anh vẫn còn chỗ cho em là được."

.

.

.

.

.