Chương 4: Nổi Giận.
...
Tôi cuối cùng cũng tìm ra nơi em ấy bị nhốt, một cái lán nhỏ ở phía Tây Thành Phố.
Tôi chạy nhanh trên con phố luồn lách qua từng con hẻm, tôi thật sự mất kiểm soát. Em gái tôi, chết tiệt! Đáng ra tôi không nên có em gái mới đúng.
Kiếp trước của tôi... Tôi không có một gia đình đàng hoàng, ít ra hiện tại tôi mập mờ có một gia đình. Nếu như nó không hoàn hảo thì ít ra để cô em gái của tôi lại.
Tôi giảm tốc, hiện tại tôi chỉ cách nơi em tôi 100m mà thôi. Tôi cần cẩn thận, không thể biết bọn bắt cóc em gái tôi mạnh thế nào? Vẫn phải cẩn thận nếu tôi còn yêu mạng sống của mình.
[Cảm nhận]
Tôi một lần nữa dùng Ma Pháp Tâm Linh, tôi cần biết mình có bao nhiêu kẻ địch... 4...5...6...
Có 6 kẻ tất cả, mạnh nhất là Ma Pháp sư Cấp 3. Ok, không vấn đề với tôi hiện tại nhưng...
Trong đám những kẻ này có nguồn Mana rất quen, là một người phục vụ trong Lâu Đài.
Tần Lâm!!! Thằng khốn đó dám bắt em gái tôi... Khoan, hắn là hầu cận của Dì Hai. Chuyện này tôi nên suy nghĩ sao, hiện tại tôi nên cứu em mình trước.
N.A tôi cần một Ma Pháp có khả năng tiếp cận mà không bị phát hiện.
[Ngài có thể dùng Ẩn Thân và Mana Ẩn, em sẽ đưa cho ngài cấu trúc Ma Pháp]
Cảm ơn cô N.A
[Đây là những vì em có thể giúp mà]
Tôi nhận được hai cấu trúc Ma Pháp từ N.A, nó khá phức tạp. Tôi nghĩ nó là Ma Pháp cấp Cao, không sao tôi có thể ghi nhớ nó trong 60s.
.
.
.
Xong! Tôi có thể dùng nó rồi...
[Ẩn Thân]
[Mana Ẩn]
Thân thể tôi bắt đầu trong suốt, nguồn Mana trong cơ thể của tôi cũng nén lại không còn rò rỉ ra bên ngoài. Giờ chỉ cần nhẹn nhàng không gây ra tiếng động tôi có nói thoải mái tiếp cận mà không bị phát hiện.
Bỏ qua hai tên gác cửa tôi đi vào bên trong, ba tên đang đánh bạc và Tần Lâm đang ngồi trên ghế kế bên em gái....
Em... Gái... Tôi bị thương, khuôn mặt nó chắc chắn bị tát... Môi em gái có ít máu.
LŨ CHÓ BỌN MÀY CHẾT CHẮC RỒI!!!
Tôi cảm thấy tim mình đập cực mạnh, một cơn giận dữ truyền tới não tôi. Tôi muốn giết bọn khốn nạn này, tay tôi hiện ra hai lưỡi kiếm hình tam giác nhọn dài gần tới chân.
[Quang Kiếm]
Đây là kĩ năng quân đội, tôi lén học ở một người lính của Ba tôi. Nhẹn nhàng tiếp cận ba kẻ đa đánh bài tôi nhẹn nhàng lấy đầu chúng, bị cắt đầu máu bắn tung té dính lên đầy mặt tôi.
Lần đầu tiên tôi giết sau khi sống hai kiếp... Cảm giác không có vì lạ, ngoại trừ tim tôi đập hơi nhanh. Dù vậy cơn giận dữ của tôi không hề ngui, tôi rất giận cực kỳ giận. Em gái ruột của tôi bị đánh, cảm giác này chưa đủ... Tôi phải giết hết bọn khốn nạn này!
Khi tôi hạ sát ba kẻ thì cũng là lúc tôi bị phát hiện, ba tên phía ngoài chạy ngay vào.
"Mày là... "
Một tên đầu hói nói những tôi nghĩ đó là lời trăn trói tệ nhất, tôi cắt nát cổ hắn với lưỡi kiếm trên tay mình và đâm vào ngực tên kế bên.
Nào! Giờ chỉ còn mình hắn ngươi ... Tần Lâm!!!
"Cậu chủ?"
Hắn đưa khuôn mặt ngơ ngác nhìn tôi, tôi nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
"Cậu Chủ... Nghe tôi giải thích, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm... Tôi bị họ ép, chính họ bắt tôi... "
Hắn ta cố phân trần, lời giải thích ngu nhất tôi từng nghe. Với khuôn mặt nhăn nhéo, ánh mắt láo liên, kêu ai tin đây...
Hắn thấy khuôn mặt tôi không đổi, ngay lập tức lao tới chủ em gái tôi. Hắn định bắt em ấy làm con tin, tuy nhiên ngây thơ!!!
[Bảo Hộ Thánh Quang - Kết Giới Ánh Sáng]
Tôi thi chuyển một Ma Pháp Siêu Cấp, nó rút hơn 60% Mana của tôi nhưng không quan tâm.
"Oups!!!"
Ngay khi hắn chạm tay tới em gái tôi liền bị kết giới phản chấn lùi lại, một tay đau đớn hắn đưa đôi mắt trợn trừng nhìn tôi.
"Siêu Cấp Ma Pháp! Đừng nói là..."
Hắn nhìn tôi nói.
"Ai kêu ngươi làm chuyện này?"
Tôi hỏi với giọng rét lạnh.
[Ma pháp Tâm Linh - Cảm Nhận Linh Hồn]
Nếu hắn nói dối tôi sẽ ngay lập tức giết hắn, không nói tôi cũng sẽ giết hắn.
"......"
Không trả lời, được lắm. Ngươi rất là trung thành đấy, ta có lời khen. Nhưng ngươi động vào em gái ta thì chắc chắn ngươi phải CHẾT!
[Thần Tốc]
Tôi dùng Ma Pháp tăng cường ám sát hắn, một kiếm đâm ra. Nhưng đáng tiếc hắn né được và lùi lại.
"Mộc Ma Pháp - Dây Gai!"
Trước tay hắn xuất hiện một vòng tròn Ma Pháp Màu Lục, từ tay hắn vô số day leo dài có rai nhọn bay tới phía tôi.
[Tốc Biến]
Tôi rút ngọn khoảng cách ngay lập tức, khuôn mặt hắn tái nhợt hai mắt mở to nhìn tôi.
Phập!!!
Tôi một kiếm đâm xuyên tim hắn, miệng hộc máu, đôi mắt nhìn tôi chăm chăm.
"Quái... Quái vật..."
Câu trăn trối của hắn đây sao? Hừ, hắn làm tôi khó chịu. Từ đầu tới cuối hắn không mở miệng nói vì về kẻ chủ mưu, tôi cực kỳ khó chịu... Nhưng tôi biết ai làm, dù vậy tôi rất khó chịu.
Tôi tới chỗ em gái mình, con bé có vẻ vẫn đang ngủ say... Vết thương cũng lành do kết giới. Tôi nhẹn đưa đôi tay bé em ấy lên, con bé từ từ mở to đôi mắt.
"Anh! Anh... Em sợ....Hức!"
Con bé khóc, nó ôm lấy cổ tôi... Việc này có thể để lại cho em ấy kí ức không tốt hoặc tệ hơn là ám ảnh. Tôi nên làm vì chấn an em ấy đây...
"Linh Linh... Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em... Giờ nhắm mắt lại nhé!"
Ngượng quá! Tôi nhỏ giọng, cố nặng ra nụ cười nhưng mà tôi rối quá... Nhưng tốt hơn là không để em ấy thấy cảnh máu tươi này.
"Ừm... Anh Hai..."
Nhưng xem mấy lời ngượng ngạo của tôi khiến em ấy an tâm, em ấy nghe lời nhắm chặt mắt lại.
Giờ thì tôi nên dọn dẹp nơi này, xem nào.... Nếu tôi dùng Ma Pháp tạo ra Protane (C3H8), Butan (C4H10),... Tỉ lệ 30:70 chắc là được. Ok, giờ thì một ngọn lửa tôi thổi bay nơi này luôn.
Ầm!!!!
"Á!!"
Em gái tôi giật mình hét lên.
"Sao thế?"
Tôi đã nhanh chóng bế em ấy chạy mất khỏi nơi đó, từ một tòa nhà tôi và em ấy nhìn lại nơi vụ nổ.
"Anh hai, đó là gì?"
Em gái tôi nhìn về hướng đám lửa.
"Đó ấy hả? Pháo hoa đó!"
Rất mai nơi đây có pháo hoa, không thì chả biết nói sao.
"Oa, nhìn đẹp thật!"
"Em thích là được."
Tôi bế em ấy tiếp tục quay lại lâu đài Nam Tước.
"Anh... Mặt anh?"
Em ấy một tay đưa lên chạm vào vết máu trên mặt tôi.
"Không phải của anh đâu... Đừng lo."
"Ừ..."
Thật sự là máu của tôi đấy, lúc tốc biến tôi bị một cái gai xước qua. Tôi thấy mai vì nó không có độc.
Tôi rất nhanh chóng quay lại lâu đài, tới cổng hai người lính liền nhân ra tôi.
"Cậu chủ!"
"Cậu chủ!"
Cả hai cúi đầu chào tôi.
"Mở cửa, báo với Ba là ta tìm thấy em ấy rồi...."
Tôi nói.
"Vâng..."
Một người ngay lập tức chạy đi.
"Cậu chủ... Ngài bị thương?"
Người lính nhìn thấy mình tôi đầy máu hỏi.
"Đừng quan tâm."
"Vâng."
Không quá lâu thân ảnh mẹ tôi chạy ra.
"Đường Lang!!!"
Bà ấy ôm chầm lấy tôi, tôi hơi bị bật ra sau. Hiện tại thì tôi vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi thôi không chịu được lực quá lớn đâu, nhất là người có khí lực mạnh như mẹ tôi.
Chát!!!
Đau vãi~ Bà ấy tát tôi, tôi cũng chủng bị sẵn rồi... Kiểu nào thì cũng ra thế này, bởi mẹ rất thương hai anh em tôi. Tôi nghĩ thế.
"Con biết mẹ lo lắm không hả!!!"
Mẹ tôi quát.
Mà thôi kệ, cũng may là tôi cách âm với Linh Linh. Em ấy hiện đang ngủ, có vẻ rất sợ nên cũng mệt rồi thiếp đi luôn.
"He he he... Con có sau đâu? Vẫn nhe răng đây mà."
Tôi cười nói, tôi đang cố đuổi chủ đề.
"Đường Lang... Đây là?"
Mẹ tôi có lẽ đã nhận ra đa số không phải máu của tôi.
"Là máu chứ vì ạ!"
Tôi cố nặng ra nụ cười...
Bốp!!!
Ui da~ thế quái nào tôi bị đánh mãi thế?!
"Vào nhà mẹ sử con sao... "
"Vâng..."
Hơ hơ hơ... Hy vọng bà không cho tôi nhai rổ hành.
.
.
.