Chương 3: Biến Cố

Chương 3: 10 Tuổi, Biến Cố.

...

4 năm nhanh chóng qua đi, hiện tại thì tôi 10 tuổi. Mẹ tôi không còn tập luyện cho tôi nữa, thay vào đó bà bắt đầu tập luyện cho em gái Linh Linh của tôi.

Nhưng hình như số phận đang quay lưng với tôi thì phải? Bởi Mẹ buôn tha tôi nhưng Ba thì đéo nhá!!

Giờ thì mỗi buổi sáng tôi phải đấu kiếm với ông, tôi nghĩ là mình ổn vì tôi trụ được khá lâu.

Hiện tại thì tôi cấp 43, dù vậy tôi dẫn bị mẹ đánh bại dễ dàng. Tôi thật sự tò mò rốt cuộc thì mẹ tôi mạnh cở nào thế.

Tôi không thể nhìn thấy cấp độ của mẹ, có lẽ một Ma Pháp nào đấy giúp bà ấy che dấu được nó trước tôi.

Con Ba tôi thì...

[Cấp 68]

Tôi nghĩ ông ấy khá mạnh, bởi cả Vương Quốc hiện tại chỉ một người đạt cấp 7 Ma Pháp Sư. Tôi nghĩ sẽ đuổi kịp ông trong thời gian không xa.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi... Ba phải đi giải quyết giấy tờ rồi tạm biệt con."

Ông ấy vội vã chạy đi mất, tôi nghĩ ông ấy đang cố dành thời gian cho tôi. Bình thường thì ông ấy rất bận vùi đầu bào đống giấy tờ.

"Ây yô~ đây không phải là Đường Lang sao? Dẫn kiên trì dù số phận sắp đặt là phế vật sao?"

Đấy sự kiện chính của ngày tới rồi, đấy là con trai của người vợ thứ hai của ông già. Mà chả hiểu sao ông lại sinh ra cái thằng vô dụng một cây này, nó nhỏ hơn tôi và Linh Linh 1 tuổi nhưng cấp thì...

[Cấp 8]

Thế mà ngày ngày đi cà khịa tôi mới ghê chứ, nhưng thân là anh trai nó thì không đánh nó. Kẻo lại bị mắng vốn.

Tôi không muốn quan tâm nó xíu nào, mà cũng chả hiểu sao nó lại ghét tôi đến thế. Tôi rất ít khi chạm mặt nó, thường chỉ gặp trên bàn ăn Ông già cũng rất chiều nó. Thế quái nào nó ghét tôi thế.

Tôi cất thanh kiếm vào không gian mà pháp, rồi rời đi.

"Tao nói mày đấy! Điếc à!!! "

Chả hiểu nó nghĩ vì mà khi tôi vừa quay lưng nó ném nguyên một viên đạn lửa vào tôi.

Mà cái viên bé bé này có phải Đạn Lửa không thế? Nó chạm và nhỏ  quá.

Tôi đứa tay ra chụp lấy rồi bóp nát nó luôn, tên này bữa nay chưa uống thuốc hay sao ấy, tự dưng nổi khùng với tôi.

"Có chuyện gì sao, em trai?"

Tôi quả thật không nhớ tên nó, từ nhỏ tới bây giờ toàn bị lôi đầu ra đánh chứ có được giao lưu đâu, ngoại trừ hay chơi đùa với Linh Linh thì tôi chỉ nhớ sơ mặt tên này.

Mà hiện tại tôi cũng chả có thời gian, tôi phải hoàn thành bài tập mà mẹ giao hôm nay, không thì xác định chắc rồi.

"Ai là em trai mày!!! Đừng tưởng bắt được viên Đạn Lửa rồi lên mặt!"

Móa!!! Tôi muốn tẩn thằng em mất dạy của mình lên thiên đường quá, rốt cuộc là nó chưa uống thuốc thì phải?

Giờ thì mỗi tay một viên Đạn Lửa cứ thế ném về phía tôi. Tôi nên đi làm bài tập thì hơn, thế là tôi áp sát nó từ phía sau một tay đánh ngất đó. Sẵn túm luôn cổ áo quăng cho người quản gia phía sao.

"Đưa nó về phòng hộ tôi nhé, ông Mạc."

"Vâng thưa cậu chủ."

Ông ấy cúi đầu với tôi rồi đưa thằng em não bỏ ngoài của tôi về phòng. Tôi nghiệp Lão Mạc, ông rất hiền và pha trà rất ngon thế méo nào lại phải phục vụ thằng trẻ nghé thế kia.

Tôi thở dài đi tới thư diện, tôi phải đọc xong hai quyển sách về Ma Pháp trước khi trời tối...

Tuy nhiên tới giữa trưa thì, tôi nghe có tiếng ồn ào từ phòng của ông già. Tò mò tôi đến xem thì mẹ và ông già đang cãi nhau.

"Anh nghĩ cái gì mà để con bé bị bắt cóc thế hả!!"

Mẹ xem ra rất giận.

"Em bình tĩnh, anh đã cho người đi tìm rồi chắc nhanh tìm ra thôi..."

Ba tôi có vẻ lo lắng, nhưng vẫn cố vỗ mẹ tôi bình tĩnh lại nếu không bà phá nát cái phòng mất.

"Em phải tìm cô ta tính sổ..."

Mẹ tôi nói, rồi quay lưng đi ngay lập tức bị ba cản lại.

"Hạ Nhi, em bình tĩnh lại... Lỡ không phải thì sao?"

Ba tôi kéo tay bà ấy lại.

Theo tôi thấy thì ba rất yêu mẹ nha thế quái nào có thêm hai người nữa thế, rốt cuộc thì xảy ra chuyện vì mà khiến ông lấy thêm hai người mà ông không yêu thế.

Theo tôi thấy, ngoài việc có con với dì hai, dì ba thì ông hầu như không quan tâm tới hai người này, ngủ cùng phòng với mẹ tôi, ôm ấp mẹ tôi, tôi chưa bao giờ thấy ông thể hiện tình cảm với hai người kia. Thế quái nào ông lại lấy họ thế?

Tuy nhiên tôi hiện tại có tâm trạng rất xấu, tôi mở mạnh cửa. Em gái tôi đang gặp nguy hiểm, cương vị một người anh thì tôi không bình tĩnh được.

"Mẹ! Rột cuộc thì xảy ra chuyện gì!?"

Tôi cần một câu trả lời từ hai người.

"Đường Lang!"

"Đường Lang!"

Hai người đồng thanh gọi tên tôi, nhưng ánh mắt lại cố dấu tôi.

"Không gì đâu... Con về phòng đi."

Ba tôi nói. Đôi mắt đang chốn tránh ánh nhìn của tôi.

"Mẹ!"

Tôi nhìn sang mẹ, nhưng bà cũng lặng im không nói.

Cái tôi muốn hỏi là rốt cuộc thì ai muốn làm hại em gái tôi, tôi không nghĩ đơn giản là bắt cóc bình thường. Muốn vào được Lầu đài Nam Tước đâu phải dễ, muốn qua mặt được mẹ tôi thì...

Khoan nếu người trong lâu đài thì sao? Đây có lẽ hợp lý bởi cả hai đang cố dấu tôi...

Thôi kệ tôi sẽ tự tìm em ấy.

Tôi quay lưng đi khi cả hai không ai trả lời tôi.

[Thần Tốc]

Tôi gia tốc ngay lập tức chạy đi, với tốc độ hiện tại mắt sẽ khó nhìn thấy.

"Khoan đã Đường Lang!!"

Ba tôi gọi lớn, nhưng trễ rồi tôu cầm tìm ra em ấy càng sớm càng tốt.

Bên trong căn phòng giờ chỉ còn lại hai người Hạ Nhi và Đường Minh.

"Con gái em mà bị gì em nhất định giết ả ta!"

Hạ Nhi liếc nhìn Đường Minh rồi ra khỏi phòng.

.

.

.

"N.A cô có cách nào nhanh chóng tìm ra em gái tôi không thế?"

Tôi dò hỏi N.A, đa phần Ma Pháp điều do cô ấy dạy tôi cách sử dụng và nâng cao.

[Em nghĩ ngài có thể dùng dò tìm để tìm kiếm, nhưng mà em vẫn lưu ý ngài tốt nhất là đừng để ai biết ngài dùng được Ma Pháp Dò Tìm.]

Tại sao??

[Vì nó vốn chưa có ai dùng được nếu như không có hệ Tâm Linh Ma Pháp, nhưng mà Tâm Linh Ma Pháp Sư ở vương quốc này được xem là dị giáo, ngài sẽ không muốn biết họ làm gì ngài đâu]

Hiểu rồi.

N.A truyền cho tôi cách sử dụng Ma Pháp dò tìm, ban đầu tôi nghĩ cô ấy khá vô dụng nhưng tôi lại không ngờ cô ấy lại có thể giúp tôi lưu trữ vô số công thức Ma Pháp, tôi thì không tài nào nhớ hết được.

[Dò Tìm]

Tôi nhắm mắt cảm nhận vị trí của Linh Linh, cảm nhận nguồn Mana của em ấy...

!!!

Đầy rồi phía Tây Thành Phố.

Tôi phi nhanh trên những tòa nhà, điên cuồng chạy tới chỗ em gái tôi bị giam giữ.