Chương 6: Hầu Gái Của Đường Lang.
...
2000 Năm trước, cuộc chiến tam tộc nổ ra. Khơi màu cuộc chiến là Ma Tộc, dưới sự dẫn dắt của Ma Vương kẻ mang sức mạnh cường đại, liên tục đánh giết và chiếm đoạt đất đai Nhân Tộc.
Chưa dừng lại ở Nhân Tộc, thứ Ma Vương muốn là thâu tóm cả Lục Địa Ma Pháp. Hắn liên tiếp đưa quân đến Vương Quốc Bầu Trời nơi Thiên Thần Tộc cư chú.
Tuy nhiên hắn nhanh chóng bị đẩy lùi bởi sức mạnh Ma Pháp của tộc Thiên Thần, thất bại trong việc xâm chiếm hắn bắt kích động hai tộc đánh nhanh.
Thiên Thần Tộc vốn khinh thường con người nên chỉ ngay khi chứng kiến cảnh Ma Vương sắp đặt, ngay lập tức kéo quân đánh Nhân Tộc. Kết quả thảm thương đa số, thiệt hại nặng nề đến từ hai bên.
Lúc này Ma Vương kéo quân đánh úp hai tộc, bị áp đảo về quân số lẫn sức mạnh. Nhanh chóng Hai tộc thảm bại, trong lúc gần như mọi thứ kết thúc thì một vị Anh Hùng bí ẩn xuất hiện. Một chiêu diệt vạn quân, Ma Vương thảm bại và bị phong ấn. Trận chiến kết thúc, vị Anh Hùng cũng như làng gió thổi qua nơi khói lửa máu tanh. Không ai biết anh là ai đến từ đâu, cái họ biết là anh mặt một cái áo choàng màu xám tả tơi với mái tóc đèn dài tới chân...
Lịch sử gì đây? Truyện cổ tích hả trời!
Haiz... Tôi nhìn xuống Linh Linh đã từ bao giờ nằm ngủ trong lòng tôi. Xem ra đọc sách rất chán với con bé, mà không phải nó chán vì phải học đâu mà là chán vì phải đọc đi đọc lại đấy. Con bé rất thông minh, đọc qua một lần liền nhớ.
Tôi thì... Ahaha, quên nó đi. Giờ cũng tối rồi nhỉ? Tôi nghĩ là mình nên đưa em ấy về phòng, nằm ngủ ở đây không tốt lắm.
Đưa em ấy về phòng xong tôi cũng về phòng, giờ thì ngủ thôi...
.
.
.
.
.
BAn! BAn! BAn!
Tiếng rõ cửa... Mới sáng mà mẹ tới đây làm gì thế nhỉ? Đừng thắc mắc tại sao tôi biết mẹ tới tìm tôi, tiếng rõ cửa là đủ biết ai tới rồi. Tiếc thương cho cánh cửa, hy vọng sẽ không phải thay cánh cửa khác.
"Con ra ngay đây!"
Tôi không có thói quen ngủ khỏa thân, nhưng ở trần thì có đấy. Mà chắc tôi không cần mặc áo đâu kiểu nào thì mẹ cũng nói vì đó rồi rời đi thôi.
Tách!
Tôi mở cửa.
"Á!!!!".
Bốp!
Ui da~ tôi bị mẹ tát đầu nhưng mà tiếng hét vừa nãy của ai thế?
Tôi đưa đôi mắt nhìn thì... Một cô gái tuổi 11~12 tóc đỏ ngắn, mắt cùng màu tóc to tròn với đôi mi cong vút, cái miệng ngọc nhỏ, và nước da trắng hồng... Mà ai đây?
Tôi chưa kịp hỏi thì một bàn tay đã đưa lấy nhéo cái tai tôi. Mẹ tôi đúng là tàn bạo mà~
"Con định dọa chết con gái người ta sao hả!? Đi vô phòng ăn mặc đàng hoàng vào."
Nói xong tôi bị đẩy vào trong. Trước lúc vào tôi có lướt nhìn cô nàng mặc đồ hầu gái kia cái.
[Cấp 25]
Cấp của cô ấy khá cao, tôi nghĩ là người có qua đào tạo... Không phải là mẹ tôi đó chứ?!
Quay vào phòng mặc cái áo rồi trở ra.
"Có chuyện vì thế Mẫu Thân đại nhân..."
Tôi hơi gãi gãi đầu nói, nói thật tôi muốn ngủ...
Bốp!!!
Ui da!! Lại bị ăn đấm.
"Tỉnh chưa?"
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, mới sáng có cần đe dọa nhau thế không.
"Tỉnh rồi ạ..."
Tôi xoa xoa đầu nói.
Quay sang nhìn cô gái, cô cũng tròn mắt nhìn tôi.
"Ai đây?"
Bốp!!!
Thôi không đau nữa quen mọe rồi! Mà thế quái nào tôi lại ăn đấm nữa thế.
"Đừng có mà ăn nói cộc lốc với mẹ!"
Mẹ tôi lại trừng mắt.
"Vâng, vâng... Biết rồi thưa Mẫu Thân Đại Nhân, mà cô bé tóc đỏ này là ai thế ạ?"
Tôi bắn một loạt câu rồi tiếp tục hướng ánh nhìn về phía cô gái, tôi vô thức làm cô ấy đỏ mặt. Tôi nghĩ mình nên tỉnh táo một xíu nếu không muốn làm mấy cái chuyện vớ vẩn như nhìn chăm chăm một cô gái 'nhỏ'.
"Là hầu gái của con, từ bây giờ con bé sẽ là quản gia kim người chăm nom con."
Mẹ tôi nói.
"Vâng... Eh?! Mẹ mới nói vì cơ?"
Tôi nghe nhầm vì chăng.
Bốp!!!
Lần này tôi bị đấm cấm đầu, xém chút là mặt chào buổi sáng với sàn luôn rồi.
"Tỉnh táo mà nghe cho kĩ... Con-bé-là-hầu-gái-của-con!"
Hơ hơ... Không cần nhấn mạnh thế đâu ạ. Mà thế quái nào tự dưng tôi có hầu gái thế?
"Con không cần đâu ạ, con về ngủ đây."
Tôi nói thế rồi quay đi... Nhưng, bàn tay mẹ tôi tự bao giờ túm lấy cái đầu của tôi bóp mạnh.
"KHÔNG-Ý-KIẾN!"
Bà xoay tôi lại, rồi kéo tôi lại gần mặt nói. Bà nở nụ cười rất là thân thiện nhìn tôi, thế quái nào tôi lạnh sống lưng thế này.
"Không có ạ..."
Tôi bị ép buộc, trời ơi!! Tôi bị ép buồn...
Cuối cùng thì bà cũng chịu buông tha cho cái đầu tội nghiệp của tôi. Tôi xoa xoa đầu rồi kề sát mặt cô gái tóc đỏ, khiến cô vô thức giật mình "A" lên tiếng, khuôn mặt lại hơi đỏ, nhìn dễ thương thật.
"Giọng cô..."
Tôi nói.
"Giọng em sao ạ?"
Mặc dù lớn tuổi hơn tôi nhưng cô ấy dẫn xưng em.
"Giọng cô rất sâu và khít."
Tôi nói thế đấy, cô ấy mất dài giây để suy nghĩ vì đó rồi đỏ chót khuôn mặt và...
Bốpppppp!!!!!
Ui da~ tôi lại bị mẹ đấm cho phát vào bụng, thốn vl ra.
"Con vừa nói vì cơ? Mẹ nghe không hiểu lắm?"
Bà ấy cười lương thiện thấy ớn thật, làm như bà vô tội lắm ấy. Bao đêm khiến tôi mất ngủ do hai ông bà đánh đêm mà con giả vờ ngây thơ.
Tôi nghĩ mình vẫn nên kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Vậy nhé, người mẹ vẫn về đi... Con đi ngủ đây."
Tôi nói thế rồi quay lưng đi.
"Hạ Na con đi lấy cho cô cái thanh đao."
!!!!
Ý!!! Vụ này không được đâu!
"Mẹ... Cong nghĩ là con nên đi kiếm Linh Linh đọc sách, nên mẹ cứ thong thả."
[Thần Tốc]
Tôi kích hoạt Ma Pháp rồi chủng bị chuồn. Mà...
Tôi bị túm đầu ngay lập tức! Thế méo nào mẹ lại bắt kịp tốc độ này thế?!
"Mẹ... Mẹ... Mẹ... Vũ khí nguy hiểm... Không đùa được đâu!!! Á!!!! Cứu mạng, bạo lực gia đình!!!"
.
.
.
.