Khi tới một tòa lầu các cuối cùng, nơi này vẫn còn được bảo toàn khá nguyên vẹn, cánh cửa bên trong tự động nhẹ nhàng mở ra. Thanh Ngọc bước vào trong thì thấy có một bức thư ở dưới một cái nghiên mực.
Trong thư viết:
- “Nếu ai đi tới được đây, chắc hẳn phải là người mang trong mình tấm lòng bao dung cao cả, nếu không chắc chắn đã bị hai bức Đế Quan Thần Long ở ngoài diệt sát. Thiên Hồ tộc ta bị địch nhân tấn công, chịu họa diệt tộc. Ta là Mộng Nghi, tộc trưởng đời cuối cùng của Thiên Hồ nhất tộc. Nếu ngươi đi được tới đây, thì xin làm ơn xuống gian mật thất ngầm ở sâu trong lòng đất dưới lầu các này, giải phong cho các sinh linh Thiên Hồ tộc chúng ta. Trước khi kẻ địch xâm lấn, ta chỉ kịp thu cháu gái ta Mộng Nguyệt và những đứa bé mới chào đời, phong ấn thần hồn và thể xác chúng lại, chờ người tới cứu. Để báo đáp ân tình, sau khi giải phong xin được tặng ngươi Đế pháp Kích Hồn Quyết của Thiên Hồ nhất tộc.”
Thanh Ngọc đọc xong bức thư, để lại xuống bàn, rồi thi triển Độn Địa thuật. Không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện ở trong một gian mật thất lớn. Bên trong có một con Hồ yêu màu trắng tinh to lớn đang nằm, mắt nhắm chặt, bốn chân bị xích sắt còng lại. Ở phía sau thì có hơn bốn mươi con tiểu hồ ly chỉ nhỏ bằng cẳng tay Thanh Ngọc, cũng đã bị phong ấn, không thấy dấu hiệu sự sống.
Bỗng nhiên một luồng thông tin tràn vào đầu Thanh Ngọc, nói cho hắn biết cách giải khai phong ấn này. Con Hồ yêu lớn kia chắc là Mộng Nguyệt rồi, còn đám tiểu hồ ly đằng sau thì là bọn trẻ mới sinh.
Qua một hồi thi pháp, Thanh Ngọc đã mở xiềng xích cho Mộng Nguyệt, đồng thời cũng giải phong cho tất cả tiểu hồ ly.
Chờ một lúc, thì Mộng Nguyệt mở mắt. Nàng nhìn thấy Thanh Ngọc, vô cùng bất ngờ, lập tức biến hình thành nhân loại, che chở cho đám tiểu hồ ly ở phía sau.
Thanh Ngọc nhìn dung nhan của Mộng Nguyệt mà thất thần. Trong lòng hắn lại nhớ tới một câu thơ:
“Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.”
Mộng Nguyệt thật sự rất đẹp. Quả thật là niềm ân đức của tạo hóa. Đôi mắt mị hoặc, mày liễu mi cong, sâu bên trong ngập trời tinh tú màu xanh biếc, mũi cao nhỏ nhắn, khuôn miệng hồng phấn, khuôn mặt tinh xảo. Tóc nàng thả trôi tự nhiên, không hề búi buộc. Trên đầu Mộng Nguyệt còn đeo một sợi dây trang sức tinh xảo, có một viên lam bảo thạch tỏa ra ánh sáng xuống bờ trán mịn màng.
Mộng Nguyệt chỉ mặc y phục vô cùng bình thường nhưng cũng đã tôn lên được dáng dấp mỹ nhân tuyệt sắc. Những đường cong vô cùng hoàn chỉnh, từ ngực, tới thắt lưng, rồi xuống đến vòng hông mượt mà. Hai chân thon dài, ẩn giấu trong lớp váy lụa tinh mỹ.
Thiên kiều bá mị.
Nàng bỗng cất lời bằng một giọng nói vô cùng dễ nghe:
- Ngươi là ai?
Thanh Ngọc trả lời:
- Con trai Vân Tư Mộng.
Mộng Nguyệt sửng sốt, thay đổi cách xưng hô:
- Chàng là Ngọc Nhi, à không, chàng là Nguyễn Ngọc sao?
Thanh Ngọc không trả lời, đưa ra Sơn Hà Quan Tưởng Đồ. Mộng Nguyệt thấy vậy, vô cùng mừng rỡ, nhưng lại nhớ ra thứ gì, vẻ mặt ưu sầu khiến cho thâm tâm Thanh Ngọc phải sinh lòng thương tiếc.
Nàng bỗng rơi hai hàng lệ, nói thì thào:
- Nãi nãi, tại sao nãi nãi nhốt con lại, sao không để con chết cùng người, huhu…
Thanh Ngọc lấy Sơn Hà Quan Tưởng Đồ thu đám tiểu hồ ly vào để chúng sống trong rừng bên cạnh nhà gỗ, lại chất ở đó một số linh quả mà Thiên Hồ thích ăn, rồi tiến lại ôm lấy Mộng Nguyệt vào lòng.
Nàng cũng không hề phản kháng, gục đầu vào vai Thanh Ngọc khóc lớn. Thanh Ngọc cũng đã hiểu được vấn đề rồi. Mộng Nguyệt trở về thăm tộc nhân thì gặp đúng phải lúc Tiên tộc tấn công, nên đã bị Mộng Nghi lão thái gia phong ấn lại, không cho ra ngoài suốt mấy ngàn năm. Bảo sao mẹ nói là sẽ có cô gái tên Nguyệt Nhi đi tìm mình, mà chờ mãi không thấy.
Sau một hồi khóc lóc, Mộng Nguyệt mới bắt đầu nín lại. Thanh Ngọc vẫn đứng ôm lấy nàng, còn dùng tay lau nhẹ nước mắt đi. Mộng Nguyệt nhỏ nhẹ nói:
- Chàng đã gặp sư phụ chưa, à, ý ta là mẹ chàng ấy?
- Ta gặp rồi, mẹ bảo Nguyệt Nhi nói gì ta cũng phải nghe.
Mộng Nguyệt bỗng dưng đỏ mặt:
- Thực ra không cần phải nghe gì đâu, chẳng qua là ta phải hầu hạ chàng cho tốt mà thôi, trước đây ta đã thề với thiên đạo chắc chắn sẽ làm nữ nhân của chàng.
Thanh Ngọc sững sờ:
- Không phải là nàng cũng mang trong mình thể chất nào đó chứ?
Nói xong Thanh Ngọc lập tức hỏi Ly Ly, mới biết Mộng Nguyệt là Cửu Âm Ma Thể, cũng là một loại thể chất bắt buộc phải song tu cùng.
Ông trời ơi!
Sao đời con đi đến đâu cũng phải làm ngựa giống thế này!
Ly Ly cười khanh khách:
- Chàng yên tâm đi, hết rồi, chỉ có chín người thôi, với thiếp là mười. Từ nay chàng còn dám léng phéng với nữ nhân khác, thiếp cắt của chàng đi cho mà xem. Hừ!
“Chỉ” có chín người thôi? “Mới” có chín người à, dinh dưỡng của ta không theo kịp a!
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Giải cứu Mộng Nguyệt”, nhận được phần thưởng một tòa Kiện Cơ Lâu, 1000 điểm tích lũy.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Kim ốc tàng kiều, thập đại mỹ nhân”, nhận được 1000 điểm tích lũy!
Chưa để Thanh Ngọc kịp hỏi Kiện Cơ Lâu dùng để làm gì, thì Mộng Nguyệt trả lời:
- Chàng đoán đúng rồi đấy, ta cũng mang thể chất.
Thanh Ngọc lắc lắc đầu, rồi nói:
- Ta có rất nhiều nữ nhân ở bên cạnh rồi, nàng suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.
Mộng Nguyệt nghe vậy, cũng suy tư một lát, nhưng bỗng dưng nói một câu vô tư làm Thanh Ngọc ngã ngửa:
- Nhiều nữ nhân cũng tốt mà, ta tu luyện chính là mị công, nếu không ở cùng chàng ta có thể ở cùng các nàng. Nam nữ gì ta cũng có thể chiều được hết.
Thanh Ngọc đến đây câm nín, không còn lời nào để nói nữa.
Mẹ đưa cho con mặt hàng gì thế này?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thanh Ngọc vẫn hỏi:
- Vừa rồi ở trên bức thư kia Mộng Nghi tiền bối nói có truyền cho ta một bộ Đế pháp, nàng biết ở đâu không?
Mộng Nguyệt điểm một cái vào trán Thanh Ngọc, truyền cho hắn Kích Hồn Quyết của Thiên Hồ tộc.
- Hồ tộc chúng ta chuyên về luyện Thần, nên tu vi luyện Khí rất thấp, nếu không phải sư phụ ép ta đồng tu hai đường, có khi bây giờ cảnh giới của ta còn thấp hơn chàng.
Thanh Ngọc nghi ngờ hỏi:
- Ta tưởng yêu thú phải tới Hợp Thể kỳ mới được hóa hình được cơ mà? Sao nàng mới có Hóa Thần sơ kỳ đã hóa hình được rồi?
- Trong cung điện này có một Hóa Sinh Trì, nhưng mà chỉ Thiên Hồ tộc Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng thôi. Ta cũng chưa hề hóa hình hoàn chỉnh, phải tới Hợp Thể kỳ mới được.
Thanh Ngọc gật đầu:
- Ừm, vậy chúng ta rời khỏi đây, nàng còn gì muốn làm không?
- Không, chúng ta đi ra, ta muốn thu tòa thành trì này lại. Trước khi nãi nãi giam ta có đưa cho ta lệnh bài thành chủ.
Hai người mau chóng rời khỏi bí cảnh, trở lại Vạn Hoa cốc. Sau khi thấy Thanh Ngọc dẫn Mộng Nguyệt về, chúng nữ lại lườm hắn, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Tên này đi tới đâu cũng có thể thu nữ nhân tới đó, xem ra các nàng phải hảo hảo quản giáo một phen. Trương Phù Hoa còn tới gần xách tai Thanh Ngọc lên:
- Nói, lại lừa đảo được vị muội muội xinh đẹp này ở đâu, khai mau.
- Aa, được, ta khai, ta khai…
…
Buổi tối, sau khi dùng bữa với bảy đại mỹ nhân oanh oanh yến yến, Thanh Ngọc dứt khoát trở về phòng tu luyện, để tránh ánh mắt ai oán của các nàng. Tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, Thanh Ngọc muốn xem xét mấy nhóc tiểu hồ ly một chút.
Bọn nhóc này rất được các lão thụ yêu quý, xây cho hẳn một khu nhà gỗ để ở, đứa thì đang ngủ, đứa thì lại đang nô đùa. Khi thấy Thanh Ngọc lại gần, chúng hơi sợ sệt. Thanh Ngọc nói:
- Đừng sợ, ta không làm hại mấy đứa đâu, khu vườn này là của ta, sau này mấy đứa sống ở đây có được không?
Mấy tiểu hồ ly nhìn nhau, rồi có một nhóc hồ ly có vẻ như là lớn nhất ở đây cẩn thận tiến lại dò xét Thanh Ngọc. Thanh Ngọc ngồi xuống, lại đưa ra một đống linh quả, khiến mắt chúng sáng lên, vô cùng dễ thương. Một lúc sau thì trên người Thanh Ngọc đã tràn đầy tiểu hồ ly. Con ngồi trên đầu, con ngồi trên vai, con thì chui vào lòng hắn mà ngủ. Ngồi chơi với bọn nhóc một lát, Thanh Ngọc lại ra ngoài.
Được truyền thụ cho Kích Hồn Quyết mà chưa có thời gian lĩnh ngộ, nên Thanh Ngọc bế quan hơn một tháng, tìm hiểu bộ Đế pháp này.
Tầng đầu tiên của Kích Hồn Quyết chỉ có một chiêu duy nhất, đó là Toái Hồn Đao, sử dụng tinh thần lực vô tung vô ảnh tạo thành hồn đao trực tiếp công kích vào thức hải của đối phương. Thanh Ngọc sau khi học được chiêu này thì vô cùng mừng rỡ, vì hắn lại có thêm một thủ đoạn công kích cường đại.
Tuy Toái Hồn Đao không thể trực tiếp giết người, nhưng mà sẽ khiến đối phương mất một hai hơi thở để phản ứng lại, trong thời gian đó Thanh Ngọc hoàn toàn có thể quyết định chiến cuộc rồi.
Sau đó Thanh Ngọc bỏ Kiện Cơ Lâu ra ngoài, để bên cạnh đình viện để hàng ngày hắn và chúng nữ vào chịu đòn. Hóa ra tòa lâu này là chuyên dùng để luyện thể, vào trong đó sẽ liên tục bị núi đè, lửa thiêu, đóng băng, sét đánh… cho đến khi nào ngươi chịu được mới thôi.
Trương Phù Hoa bỗng dưng truyền âm với Thanh Ngọc: